Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 1084: sóng gió ở thư viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thư viện Thiên Thần, không cách nào yên tĩnh được.

Không nói những nhân vật ngút trời kia, chỉ riêng người tới từ Ba ngàn châu cũng không cách nào tin tưởng được, Hoang lại chết ở trong Cổ quáng Thái sơ.

Áo trắng phấp phới, thanh lệ tuyệt tục, một vầng Thanh Nguyệt lượn lờ trên làn tóc đen, Thanh Y suy nghĩ tới xuất thần, trong mắt là những vệt hơi nước, vẻ mặt đầy thương cảm.

Nàng bỗng dưng nhìn về Nguyệt Thiền cách đó không xa, nói: "Ta đồng ý về việc hợp nhất giữa hai ta, thế nhưng ngươi phải đáp ứng, sau này chúng ta phải giết chết tên Nguyên Thanh kia!"

Nguyệt Thiền quay đầu nhìn về nàng, nói: "Ngươi đã quyết định?"

Hai người không biết đã tranh đấu bao nhiêu lần, từ đầu tới cuối vẫn không thể nào dung hợp được, thế nhưng sau khi tin tức Thạch Hạo đã qua đời thì Thanh Y lại quyết đoán như vậy.

"Ta chắc chắn!" Thanh Y nói, tiếp đó Thanh Nguyệt lơ lửng giữa không trung và lan tỏa từng ánh trăng đầy nhu hòa, lúc này càng tôn lên vẻ siêu trần thoát tục của nàng.

Nàng bỏ đi những thành kiến cùng tranh chấp giữa hai bên, quyết định hợp hai thành một, mục đích cũng chỉ vì muốn mạnh mẽ hơn, con đường tu hành lại càng thuận lợi hơn.

Nguyệt Thiền nghe vậy thì lắc đầu, nói: "Khi tới nơi này, ta từng tìm đọc qua nhiều điển tịch, hiện giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất để hai ta dung hợp, vì mạnh nhất, vì tu vi càng tăng cao hơn, nếu mỗi người chúng ta đều trở thành nữ tôn một đời rồi dung hợp thì lúc đó ai có thể địch?"

"Ngươi chắc chắn, từ bỏ cơ hội lần này?" Thanh Y nhìn về nàng.

Nguyệt Thiền rất hiếm khi xuất hiện vẻ lưỡng lự, nói: "Ngươi đã không còn thuần khiết sạch sẽ nữa rồi, ta hận bản thân không thể giết chết ngươi, thế nhưng khi nghĩ tới con đường mạnh nhất, biến cục trong tương lai thì ta có thể nhẫn nhịn được điều này. Chỉ là, hi vọng trước mặt ta ngươi đừng đề cập tới bất cứ chuyện gì của Hoang, tới lúc dung hợp cùng nhau thì ta cũng hi vọng ngươi sẽ bỏ đi một phần ký ức cũ liên quan tới hắn!"

Trong mắt của Thanh Y mang theo hơi nước thế nhưng vẫn không nhịn được, phản bác: "Ta không phải là ngươi sao, nếu như ta đã không trong sạch thì ngươi sẽ thánh khiết à? Còn về ngày đó... "

"Câm miệng!"

Hai tiên tử xích mích nhau lập tức lôi kéo sự chú ý của người khác.

"Hắn sao có thể chết được chứ, ta vẫn còn không tin ngươi sẽ chết! Cổ quáng Thái sơ là nơi quỷ quái gì chứ, là hố chôn chắc, hắn bị nhốt ở bên trong chứ chưa chắc sẽ chết!" Tào Vũ Sinh lẩm bẩm.

Có người cười nhạo: "Vị đạo huynh này, ngươi không biết gì về Cổ quáng Thái sơ rồi, nơi đó một khi tiến vào thì không hề có ai đi ra được đâu, chỉ khi nào nơi đó xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó thì mới có cực kỳ ít người may mắn trốn ra được. Có thể vài ngày trước xuất hiện tình huống như vậy nhưng hắn không hề xuất hiện, chứng tỏ chắc chắn đã chết."

Một bên khác, Thỏ nhỏ cúi đầu, mái tóc bạc lấp lánh, vẻ mặt tức giận ôm chặt lấy một cây nhân sâm vàng gặm gặm tựa như đang nhai củ cà rốt vậy.

Lúc này khi nghe được lời chế nhạo của người kia thì cặp mắt to tròn như hồng ngọc trợn tròn, rồi sau đó nắm lấy Kỳ Lân con đập thẳng về kia kia.

"Rầm!"

"Ấy da!" Người kia kêu la thảm thiết, bị tập kích bất ngờ như vậy khiến hắn khó hiểu, thân thể vô cùng đau nhức

Đồng thời, một tiếng kêu đau đớn yếu ớt vang lên, Kỳ Lân con màu trắng bị quấy rầy giấc mộng đẹp và trở thành một cục đá ném mạnh ra ngoài khiến nó bí xị đầy tội lỗi nhìn Thái Âm ngọc thỏ.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, lại xem Kỳ lân như là vũ khí, việc này khiến người ta chẳng biết nói gì.

Nếu như không phải đang ở Thư viện Thiên Thần thì những người khác đã lao tới tranh giành đỏ cả mắt rồi.

"Ca ca của ta chắc chắn không chết!" Ngoài dự liệu của tu sĩ Ba ngàn đạo châu, Tần Hạo nắm chặt nắm đấm, mặt mày dữ tợn tỏ thái độ.

Rất nhiều người đều hiểu rõ, giữa hai huynh đệ này có khúc mắc, Tần Hạo luôn luôn muốn vượt qua huynh trưởng của mình, muốn chứng minh thực lực của bản thân.

Nhưng lúc này lại phản ứng như vậy nên khiến người hơi kinh ngạc, hoàn toàn khác với tình huống mà bọn họ nghĩ tới.

"Ta cũng không tin Thạch huynh lại chết." Trường Cung Diễn và Long Nữ nói, cả hai đều thở dài.

"Ha ha..." Có người nở nụ cười, rõ ràng không phải là người của Ba ngàn đạo châu, là một vị chí tôn trẻ tuổi từ cổ giới khác, nói: "Tiến vào Cổ quáng Thái sơ mà muốn sống trở ra, trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây."

"À, nghe nói tên Hoang này có chút bản lĩnh, thực lực cũng chẳng tầm thường, đáng tiếc là không thể đánh cho hắn hàng phục." Có người nói thế.

"Ngươi đang nói gì đó?" Thỏ nhỏ hét lên rồi vẫy tay gọi Kỳ Lân trắng vào trong lòng, ý như muốn dùng thứ này đập tiếp.

Hành động này khiến Ninh Xuyên đứng nơi xa bí xị mặt mày, nơi trán có lúc hằn cả gân xanh.

Còn người khác thì chẳng biết nói gì nữa, tính khí của tiểu cô nương này quá nóng, Kỳ Lân con là bảo bối đối với Thư viện Thiên Thần nhưng với nàng lại như là cục đá.

"Hoang có gì mà được cho không tầm thường thế, đã chết ở Cổ quáng Thái sơ rồi, thế này cũng coi như là vận khí hắn hơi tốt, nếu như tới Thư viện Thiên Thần này thì bảo đảm sẽ bị người đánh gục!" Có người lén lút lên tiếng.

"Kẻ nào?" Lúc này, một người trẻ tuổi mở ra cặp mắt rồi lạnh giọng nói, hắn có Trùng Đồng, chính là Thạch Nghị.

Hắn dù đối địch với Thạch Hạo nhưng nói gì đi nữa, hai người cũng từng chiến đấu sinh tử với nhau, chém giết tới mức khó phân thắng bại, nên hắn cũng càng tin chắc Thạch Hạo không dễ chết như thế.

Lúc này, có người xem thường Thạch Hạo cũng chính là đang hoài nghi sức chiến đấu của hắn, cũng là đang sỉ nhục hắn.

"Ha ha, một kẻ đã chết mà thôi, có thể nói được gì chứ!" Có người khác cất tiếng cười nhạo.

"Ngon lại đây, ta chiến với ngươi một trận!" Lúc này, Tần Hạo trừng mắt hô lớn về trước.

"Nhóc con hỉ mũi còn chưa sạch, ngươi vẫn còn kém lắm, khi nào tu thành Thiên Thần rồi hẳn lên tiếng, nếu không dù chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào đâu!" Có người nói huỵch toẹt.

Tiếng huyên náo ầm ĩ, vài người tiếp tục biện luận, hai bên cãi nhau về một người đã chết nên thu hút sự chút ý của nhiều người.

Đúng lúc này có âm thanh vang dội đột ngột vang lên, nói: "Ầm ĩ gì chứ, chỉ là một kẻ đã chết, không đáng nhắc tới. Nếu như ai không phục thì có thể tới khiêu chiến với ta, nếu như Hoang cònsống và rời khỏi, có tự tin thì cứ tới đây chiến một trận!"

Đó là một người tóc xanh đang ngồi xếp bằng trên một khối kỳ thạch, xung quanh được hỗn độn bao phủ, mờ ảo mông lung, lời nói của hắn khiến cho nhiều người lay động thân thể.

"Là hắn!"

Nhiều người chợt kiêng kỵ không dám dối mặt, bởi vì tiếng tăm của kẻ này quá lớn, chính là đời sau của Tiên Nhân cổ đại, xuất thân từ Trường Sinh tộc.

Hiện giờ, dù đánh khắp thiên hạ cũng khó gặp được đối thủ, tuyệt đối là một trong những đệ tử mạnh mẽ nhất của Thư viện Thiên Thần!

"Ta chiến với ngươi!"

Từ trong Ba ngàn đạo châu có người hét lên.

Bỗng nhiên có một giọng nói già nua truyền tới, nói: "Đây là Thư viện Thiên Thần, là thánh địa để tu hành, các ngươi ồn ào như vậy chẳng hề tương xứng với thân phận gì cả!"

"Cho phép luận bàn nhưng không được gây hấn và báo thù!" Có người khác lạnh lùng nói.

"Nếu như các ngươi không phục và không cam lòng thì đều có thể đi vào Cổ quáng Thái sơ, hoặc là đi nơi nào đó thám hiểm một phen, hiện giờ bọn ta cũng đang có ý định này, sẽ cho phép các đệ tử ra ngoài rèn luyện, nếu như các ngươi không sợ thì có thể tham quan Cổ quáng Thái sơ để tôi luyện bản thân."

Có người thuộc cao tầng của Thư viện Thiên Thần đưa ra quyết định như vậy, lập tức gợi lên náo động không nhỏ.

Đương nhiên, đây cũng không phải là ép buộc mà có thể chọn lưa, nếu như có đệ từ nào muốn khiêu chiến cực hạn và muốn tới nơi nào đó, lúc ấy Thư viện sẽ giúp đỡ đôi chút.

Thạch Hạo chưa xuất hiện, sống chết không rõ, kết quả đã làm cho Thư viện Thiên Thần tạm thời sục sôi.

"Tốt, ta muốn tới xem Cổ quáng Thái sơ kia có hình thù ra sao, có cơ hội như thế, nếu được Thư viện cung cấp bí bảo thì chúng ta cũng nguyện ý tiến vào mỏ quặng thám hiểm xem sao!"

Có một ít người kiên cường đáp lại.

Những sinh linh này đều tới từ cửu Thiên thập Địa, thuộc về những cổ giới khác nhau, là những kiệt xuất trẻ tuổi mạnh mẽ nhất trong tộc mình, hiện giờ cảm thấy hứng thú nên muốn tới nơi đó chứng tỏ bản thân.

"Muốn đi Cổ quáng Thái sơ thật à?" Thập Quan vương tới từ Ba ngàn châu bỗng nhiên lên tiếng, lập tức thu hút chú ý của mọi người.

Đây là một nhân vật đầy mạnh mẽ và cũng chẳng hề kiêu căng gì trong thư viện này, thế nhưng cũng chỉ có ít người mới dám tới trêu chọc, trên con đường tu hành hắn vẫn luôn đi ở hàng đầu tiên.

Rất nhanh thì mọi người hiểu được, hắn có một cây non Thế Giới thụ có thể trấn áp những thứ kỳ lạ, có thể bảo vệ hắn tiến vào trong hầm mỏ đầy thần bí đó.

"Ta thiếu Đá sinh mệnh, cần phải đi vào, nếu như có cơ duyên nói không chừng sẽ tìm thấy." Có người nói.

Sau đó không lâu thì có vài người muốn cùng nhau lên đường, không chắc sẽ vào trong Cổ quáng Thái sơ thế nhưng sẽ tìm kiếm những thiên tài địa bảo ở khu vực gần đó.

Cổ quáng Thái sơ, nơi sâu trong hầm mỏ.

Ánh sáng lung linh lan tỏa, nước ao sôi trào, Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở giữa và chịu lấy xung kích vô cùng lớn, bắt đầu ngộ đạo và tu hành.

Thương thế lúc trước của Thạch Hạo đã khỏi hẳn, xương cốt gãy thành mười mấy đoạn đều đã nối liền.

Đây chính là Trường Sinh dược, có thể tẩm bổ huyết nhục cho hắn, nuôi dưỡng nguyên thần, diệu dụng không cách nào đếm hết được, khi ngâm mình bên trong thì những dục vọng đều vứt bỏ, có thể quên đi tất cả.

Nước ao phát sáng, đi kèm là khí hỗn độn, khí tức Tiên đạo ẩn hiện, công hiệu của nước ao được phóng kín không hề lan ra ngoài.

Trước kia có thể ngửi được từng làn hương thơm ngát, thế nhưng nay đều không thể nghe được gì nữa.

Trong ao, chất lỏng sền sệt phát sáng, đó chính là tinh hoa nguyên bản nhất, dược hiệu tuyệt thế, dù ai nhìn thấy cảnh tượng như này đều sẽ kích động cùng kinh ngạc không thôi

Tất cả những thứ này đều tụ tập về phía Thạch Hạo.

Mười mấy ngày trôi qua, nguyên khí của Thạch Hạo trở nên mạnh mẽ và không ngừng lột xác.

Phù!

Thạch Hạo thổi ra một hơi, đây chính là tinh hoa vốn có, làm người khác cảm thấy kỳ lạ, luồng tinh hoa này hóa thành một con chân long thánh khiết tựa như là tiên khí vậy.

Thần âm đại đạo vang lên ầm ầm!

Thạch Hạo lặng yên bế quan ở nơi này, không chỉ chữa trị thương thế toàn thân mà còn không ngừng rèn luyện thân thể, chỗ tốt vô cùng nhiều.

Nửa tháng sau, cả ao nước đều sục sôi.

Thạch Hạo đang vận chuyển một cốt văn điều trị thương thế, khiến cho nơi đây càng thêm thần thánh hơn.

Sau cùng, ba luồng tiên khí cùng xuất hiện và vọt thẳng lên bên trên Thiên Linh cái của hắn, như là Tam sinh vạn vật, vạn long tranh bá.

Hơn nữa, trong lúc này lại diễn ra biến hóa kinh người, nguyên bản có một luồng tiên khí của Thạch Hạo đã hóa hình trở thành Bông hoa đại đạo lơ lửng bên cạnh hắn.

Hiện tại hắn cảm thấy có gì đó là lạ, khi được một ao bảo dịch này tẩm bổ thì ba luồng tiên khí này cũng đang hấp thu khí tức Tiên đạo!

Vù vù!

Như có một luồng sấm sét nổ tung!

Thạch Hạo yên lặng ngồi xếp bằng bên trong bảo dịch, thế nhưng trên đầu hắn lại xuất hiện những cảnh tượng đầy kỳ dị, một luồng tiên khí hóa thành Bông hoa đại đạo và như đang thai nghén ra sinh linh.

Ầm!

Mấy ngày sau, một Bông hoa đại đạo nở tung, một người tí hon ngồi xếp bằng bên trên trông rất sống động và đầy vẻ trang nghiêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio