Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 1417: trảm tiên đài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên vòm trời có vật hạ xuống vả lại còn rất bất phàm, ráng lành vạn sợi, vật thể ấy mờ ảo và an lành tựa như một món thiên bảo rơi vào nhân gian!

Thế nhưng, khi khi Thạch Hạo thấy được thì cả người lạnh toác, da gà nổi khắp, thứ này hắn đã từng thấy qua!

Trước đây khi độ kiếp thì hắn từng thấy qua vật này thế nhưng vẫn chưa hề tiếp xúc được, mà chỉ là đứng từ xa nhìn lại, hiện giờ nó đang từ từ tới gần về phía hắn.

Trảm Tiên đài!

Đây là một tòa đạo đài, bên trên có một thanh trát đao rất là an lành, khi quan sát ở khoảng cách gần thì lại khiến người ta sởn gai óc, khắp người phát lạnh.

(): Con dao cắt cỏ.

Chắc tương tự như này:

Vật này vừa hiện chính nhằm vào sinh linh, có thể nói là chắc chắn phải chết, rất khó sống sót, nghe đồn đây là sự chuẩn bị cho sinh linh chuyên làm ra những việc nghịch thiên.

"Ta biết rồi, Hoang đạp lên con đường của chính mình nên đã đụng chạm tới Trảm Tiên đài trong truyền thuyết!" Có người nói nhỏ.

Dù cho đứng rất xa thì mọi người cũng cảm nhận được sự tê dại nơi da đầu, thứ này cũng chỉ xuất hiện ở trong lời đồn của các đời, nó còn khủng khiếp hơn cả lôi kiếp, trát đao vừa hạ thì tiễn đưa vãng sinh!

Mọi người biết tới cũng là do đọc được trên những tranh khắc của cốt thư mà thôi.

Hiện giờ, rốt cuộc bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy rồi!

Thiên kiếp luôn tồn tại một tia hi vọng để vượt qua, thứ này vừa hiện thì tưởng như làm người khác tuyệt vọng, hầu như không cách nào chịu đựng nổi.

Đương nhiên, nếu nói theo một ý nghĩa nào đó thì nó cũng chính là thiên kiếp, là ẩn chứa đại kiếp nạn đặc thù, vượt qua cảnh giới mà bản thân vốn có, một đao chắc chắn chết!

"Chuyện này.... không còn chút thiên lý gì nữa mà, còn để người khác sống nữa không đây? Ta [email protected]$..." Tào Vũ Sinh nhịn không được mở miệng chửi thề.

Nếu nghĩ kỹ thì mọi người biết, sự xuất hiện của Trảm Tiên đài chắc chắn là do Thạch Hạo đã bước lên con đường của chính mình, biểu thị cho việc đã mở ra một hệ thống hoàn toàn khác với tất cả mọi người.

Bởi vì, ảnh hưởng này rất là sâu xa, chỉ có những sự kiện lớn nghịch thiên như thế này thì mới có thể kinh động tới Trảm Tiên đài!

Nói theo một ý nghĩa nào đó thì mặc cho hôm này Thạch Hạo có sống sót hay không thì chắc chắn sẽ được ghi vào trong sử sách, trở thành một người có tiếng tăm lừng lẫy!

Bởi vì, không cần nói ở kỷ nguyên này mà ngay ở thời kỳ Tiên cổ, có mấy ai có thể kinh động tới Trảm Tiên đài?

"Thiên kiếp mạnh nhất trong lịch sử lại phối hợp cùng với Trảm Tiên đài, đây là... tuyệt sát mà!" Tất cả mọi người đều thở dài, thiên kiếp lần này đã vượt qua lẽ thường, cơ bản không có cách nào vượt qua được.

"Rất tốt, chết dưới trát đao như vậy, đầu xuôi đuôi lọt, chí ít cũng sẽ để người khác ghi nhớ." Thúc tổ của Kim Triển lạnh lùng nói.

"Thiên địa bất công, vì sao lại hạ xuống nhiều kiếp nạn như vậy chứ?" Thái Âm ngọc thở hét lên, không cam lòng và bất bình thay cho Thạch Hạo, là cố ý đẩy người khác vào chỗ chết, không hề cho chút hi vọng nào.

"Phải sống đó!' Thiên Giác nghĩ hét lớn đồng thời nén tới kiếm thai Đại La cho Thạch Hạo, muốn hắn dùng thứ này để chống đỡ.

Trước khi độ kiếp thì Thạch Hạo đã giao cho nó, bởi vì hắn sợ lỡ may đang độ kiếp thì lại dẫn phải quỷ biến nào đó, hiện giờ Thiên Giác nghĩ lại ném trả lại cho hắn.

Thạch Hạo thở dài một tiếng rồi tiếp lấy kiếm thai, thế nhưng lại ném trở lại, nói: "Nếu ta không trở lại được, thì mày cứ giữ lấy!"

Bởi vì hắn biết, có kiếm thai cũng vô dụng, đây là thiên kiếp nên không thể tránh khỏi được, không có chỗ để trốn, chỉ có thể dựa vào chính mình gắng gượng mới được.

Thời khắc này, rất nhiều người đều hét lớn, đều truyền âm trò chuyện với Thạch Hạo, thế nhưng hắn không quan tâm, vẫn như tách biệt với thế gian.

Hắn đang suy nghĩ đối sách!

Hắn cho rằng, Đế tộc liên thủ, một nhóm nhân vật tuyệt đại xuất thế thì đã xem như là đại sát kiếp rồi, nào dự liệu được việc đáng sợ hơn vẫn đang nằm chờ ở phía sau.

"Ầm!"

Trảm Tiên đài hạ xuống nơi này, không xa không gần vừa khéo áp chế ngay khu vực đó, giam cầm nơi ấy lại.

Đạo đài cũng không phải to lớn thế nhưng lại rất cổ xưa, toàn bộ tiên quang đều thu lại và lộ ra chân thầy đầy loang lỗ của mình, không phải do lôi đình biến thành và hoàn toàn chẳng khác gì một cái bệ đá đầy chân thực.

Thanh trát đao kia nội liễm lại tiên quang, dáng vẻ thâm trầm mang theo huyết quang đỏ sậm, tựa như là đã uống cạn huyết dịch của chí cường giả, có một loại sát ý trời sinh.

Lúc này, cũng không biết vì sao mà Đế tộc vẫn đứng yên nơi ấy, đều nhìn chằm chằm Trảm Tiên đài!

Răng rắc!

Yên tĩnh trong chôc lát thì bên trên thanh trát đao bên trên Trảm Tiên đài rốt cuộc cũng rục rịch, tiếng kim loại vang ra khiến lòng người kinh sợ, làm cho toàn bộ tu sĩ vô cùng sợ hãi.

Keeng!

Trát đao run lên và rồi bên trong tiếng ma sát của kim loại thì nó từ từ mở ra, bề mặt đao có màu đỏ sậm được nâng lên cao, sát cơ được phóng thích!

Thanh âm này vô cùng đáng sợ, âm thanh ma sát của kim loại tựa như tới từ địa ngục làm cho linh hồn tất cả mọi người đều băng hàn, như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Ầm!

Một lát sau, khi trát đao đỏ sậm ấy giơ lên đủ cao và lần nữa tỏa sáng, thần mang tế nhật, tiên khí cuộn trào, quá phi phàm.

"Động rồi, bắt đầu thành hình rồi!" Có người kinh ngạc nói, bản thân thì vẫn sợ hết hồn, cảm thấy sau lưng đầy hơi lạnh.

Một bóng người bị nhốt lại trên Trảm Tiên đài và nằm bên dưới trát đao, tiếp đó rắc, tiên đao hạ xuống, huyết quang xuất hiện, cắt lìa sinh linh ấy!

Ầm!

Một luồng sấm sét nổ tung hóa thành ánh chớp đầy trời, chấn động cả nơi này.

Người chết đi cũng không phải là Thạch Hạo mà là một vị Đế tộc, ngoài ý muốn chính là thanh trát đao này cũng không phải bắt đầu từ Thạch Hạo, ngược lại lại xuất kích về những bóng hình được hiện ra trong thiên kiếp kia.

Chuyện này đã vượt qua dự đoán của mọi người, những Đế tộc kia vốn là thiên kiếp, vậy tại sao cũng bị chém lìa?

Tiếp đó, Đế tộc xung quanh đều bị giam cầm, bị nhốt lại bên trên Trảm Tiên đài, tất cả đều cùng tới một lượt nên kết quả đều có thể đoán được.

Ngay ở trong thời khắc ấy thì đầu người lăn xuống, Đế tộc bị trát đao cắt lìa cổ, đây cũng không phải là nơi bình thường mà là Trảm Tiên đài, tuy rằng đầu người rơi xuống đất thế nhưng kỳ thực nguyên thần đã bị đánh tan rồi!

Cảnh tượng này khiến mỗi người tê dại da đầu, cơ bản không có chút sức phản kháng nào, dù là giãy giụa cũng không nổi!

Như này thì làm sao chống lại chứ, chỉ vì Trảm Tiên đài này quá mạnh mẽ, vượt qua cảnh giới của bản thân, không phải cùng một cấp độ, một đòn cũng đủ giết chết rồi

"Thạch Hạo!"

Tào Vũ Sinh hét lớn đầy lo lắng, thế nhưng cũng chẳng hề có cách nào cả!

"Không!" Thiên Giác nghĩ cùng với Thái Âm ngọc thỏ sợ hãi kêu lên, bởi vì đã tới phiên Thạch Hạo, hắn bị một vệt sáng khóa chặt không cách nào động đậy được.

Có thể thấy được, tiên quang tựa như là xiềng xích đang quấn quanh trên người của Thạch Hạo rồi khóa chặt hắn lại, giam cầm bên trên tòa Trảm Tiên đài ấy, và đang từ từ bị kéo tới trước trát đao đỏ đậm kia.

"Tại sao ta lại cảm giác được, nhân sinh lại trở nên tươi sáng như vậy chứ?" Thúc tổ của Vương Hi nói nhỏ, nụ cười nở trên môi, cả người thư thái thả lỏng.

Bởi vì, biểu hiện của Thạch Hạo quá nghịch thiên nên khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trời mới biết Hoang sẽ đạt tới cảnh giới nào.

Lúc này, nếu như Hoang chết bên trên Trảm Tiên đài thì đối với Vương gia ở phía sau lưng hắn, thì đây chính là kết quả tốt nhất, không cần phải lo lắng thêm gì nữa.

Thạch Hạo nằm ngang bên trên Trảm Tiên đài, cùng lúc đó là trát đao đỏ sậm tỏa ra ánh sáng như tuyết kèm theo đó là tiên vụ, sau đó tiếng ma sát đầy đáng sợ của kim loại phát ra, nó từ từ hạ xuống.

"Không!" Có người hét lớn, không đành lòng chứng kiến những chuyện này.

Thế nhưng, cơ bản đều không cách nào ngăn được, những chuyện phát sinh trong thiên kiếp thì khó có thể thay đổi, người khoái không cách nào cứu viện được.

Thiên Giác nghĩ, Thỏ nhỏ, Tào Vũ Sinh đều đỏ bừng cặp mặt, trợn tròn nhìn phía trước.

"Sinh thời có thể nhìn thấy Trảm Tiên đài, âu cũng coi như là việc may mắn." Thúc tổ của Kim Triển vuốt vuốt chòm râu cười híp mắt.

Đương nhiên, chỉ có mấy người trong phạm vi nhỏ đó mới có thể nghe được, nếu không sẽ khiến tất cả mọi người tức giận!

Ầm!

Tiên quang bay vùn vụt, huyết dịch bắn lên cao, tất cả mọi người đều nhìn thấy được một màu đỏ đậm thoáng hiện ra nơi trát đao.

Mọi người biết, chỉ có dính phải huyết dịch mạnh mẽ nhất thì thanh trát đao đó mới như vậy, sở dĩ nó có màu đỏ sậm cũng là do đều giết qua các thiên kiêu vô thượng.

"Đừng mà, tại sao lại như vậy!" Có mấy người hét lớn, bao gồm tu sĩ trẻ tuổi của các tộc trong Đế quan, tất cả đều cảm thương thay cho Thạch Hạo.

Bọn họ kính phục cường giả, kẻ từ khi biết Thạch Hạo một người giết liên tiếp mười Vương ở Đại Xích thiên thì đã bội phục không thôi rồi.

Mà trước đó không lâu, khi bọn họ nhìn thấy Thạch Hạo vượt qua Cửu Thiên Thập Địa kiếp, cuối cùng còn liều mạng với Đế tộc, thậm chí còn bước ra con đường của riêng mình, thì càng kính nể hơn.

Hiện giờ khi nhìn thấy hắn bỏ mạng, tất cả ọi người đều run run trong lòng, không muốn chuyện này phát sinh chút nào.

"Ha ha, rốt cuộc cũng đã kết thúc, và cũng nên kết thúc rồi." Thúc tổ của Vương Hi nói.

Keeng!

Bên trên Trảm Tiên đài, tiên quang ẩn vào, huyết quang biến âmts, cổ đài loang lổ, trát đao khôi phục lại màu đỏ sậm, không còn sáng chói như trước.

Đã có thể thấy rõ ràng nơi ấy, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía trước.

"Không, Thạch Hạo ơi, ngươi sao có thể chết được?!"

"Hoang!"

Đám người Thái Âm ngọc thỏ, Thiên Giá nghĩ đều hét lớn đầy giận dữ, ai nấy cũng đều tuyệt vọng ngập tràn sự không cam!

Bên trên Trảm Tiên đài có lưu lại một bộ thi thể, đứt lìa rất gọn, đầu người rơi xuống, trong màu máu tươi mang theo ánh sáng vàng nhạt đầy lấp lánh, vô cùng thê diễm, nhìn thấy mà giật mình!

Hoang cứ thế chết ư? Khiến người khác cảm thấy chẳng hề chân thực chút nào, tựa như là ảo mộng vậy. Nên biết, hắn vừa với đi tới đỉnh cao của cuộc đời mình, vẫn chưa hề dõi mắt nhìn chúng nhân bên dưới, cũng chưa kịp tranh bá thật sự với Đế tộc, cứ thế lại chết đi ư?

"Trảm Tiên đài, ai có thể vượt qua?" Thác Cổ Ngự Long thở dài.

Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh, tứ hoàng Vệ gia cũng đều cảm thán không biết nói gì.

"Hà hà..." Người của Vương gia thì lại âm thầm cười khẩy.

Người của Kim gia thì nở nụ cười mỉa mai, hoàn toàn yên tâm.

Ầm!

Đột nhiên bên trên Trảm Tiên đài ấy, thi thể không đầu kia chợt đứng dậy đồng thời với tay nhấc lấy đầu lâu của chính mình rồi từ từ đưa tới vị trí cổ, mà huyết tinh bên trên mặt đất đều chảy ngược tiến vào trong cơ thể đó.

"Hả, sao vậy?"!

"Trời ơi, Hoang, hắn không chết, hoàn toàn không bỏ mạng, sao có thể có chuyện đó được chứ, hắn làm sao lại làm được?!"

Mọi người chấn kinh, Hoang, không ngờ lại có thể sống sót dưới trát đao, không hề bị chém tan nguyên thần, mạng vẫn tại thân, vẫn sống như trước!

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, dù thế nào cũng không suy đoán ra được hắn làm cách nào để sống sót!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio