Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 1548: cục diện tốt nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ai cũng không nghĩ tới, Chí Tôn Đế tộc bên trong chiến xa màu đen kia sẽ đánh giá Thạch Hạo cao như vậy, gián tiếp hứa hẹn như thế.

Một người lại có thể trở thành Vương tộc, thậm chí còn có thể vượt qua nữa, gặp Đế tộc không cần vái, đứng ngang hàng, đây là địa vị siêu nhiên tới cỡ nào chứ?

Nên biết, trong lịch sử cũng chỉ có những sinh linh có thực lực nghịch thiên thật sự như Cô tộc, Sa đọa Huyết Hoàng, chỉ có nhân vật mạnh mẽ có thể quyết định tới chiến cuộc thì mới được kính trọng như thế.

"Tên nhóc họ Thạch, sao ngươi không lên tiếng?" Thái Âm ngọc thỏ tức tối, đau lòng thay cho Thạch Hạo.

Nếu như Thiên Giác nghĩ chưa từng thề sống thề chết với dị vực, có thù chém phụ giết huynh thì rất muốn khuyên Thạch Hạo cứ qua bên đó mà sống, bởi vì lời nói của Kim thái quân đã khiến lửa giận cửa nó sục sôi, không cam lòng như vậy.

Thạch Hạo đã lập công lao như vậy thế nhưng vừa mới trở về lại bị xem như là món hàng dùng để giao dịch, đây là chuyện đáng thương tới cỡ nào chứ?

Đổi lại là bất cứ người nào thì cũng sẽ phản kháng, việc này là đang ép buộc hắn, không thể nhẫn nhịn được.

Có không ít người ở nơi này từng lên tiếng bảo vệ Thạch Hạo, không chỉ là đám trẻ tuổi mà còn có những người thuộc thế hệ trước quanh năm đối chiến với dị vực.

Đặc biệt là những vị đại tu sĩ từng trải qua vô vàn cuộc chiến, tắm rửa trong máu và lửa cũng tức giận thay cho Thạch Hạo, can thiệp vào chuyện bất bình, bọn họ căm hận sinh linh của dị vực, dành cả cuộc đời để chiến đấu với chúng, ai nấy cũng đều kiên cường không thôi.

Chỉ là, Kim thái quân quá mạnh, thân là Chí Tôn đồng thời cũng đã tìm ra được một con đường có thể bảo vệ sự an bình cho Đế quan, việc này khiến cho rất nhiều người bất đắc dĩ.

"Làm việc không thẹn với lòng, nên làm gì thì cứ làm, cứ theo bản tâm mà lựa chọn!" Thanh Y vô cùng xinh đẹp lên tiếng, áo trắng như tuyết, gương mặt tinh xảo, thanh lệ xuất trần, thế nhưng lúc này lời nói của nàng không thể nào rành mạch, không thể êm dịu như trước.

Lời này khiến cho rất nhiều người chấn động, đặc biệt là mấy vị đại tu sĩ kia, ví như cường giả trung niêm cưỡi bên trên Thôn Thiên thú, đại kỵ sĩ đứng trên đầu Ngân Hống tựa như ngọn núi nhỏ, còn có một vài đại thống lĩnh của các tộc, tất cả đều trông lại và cuối cùng không ít người đều gật đầu.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, đây chính là một loại nhân tính và nhân tâm nào đó.

Những đại tu sĩ đầy cộc cằn, những người theo trường phái chủ chiến, một đám sinh linh ngày thường sẽ chém giết đầy tàn khốc với dị vực, tất cả đều nghiêng về phía Thạch Hạo, đều bất bình thay cho hắn.

Thử nghĩ mà xem, lập xuống nhiều công lao như vậy thế nhưng lại chịu đãi ngộ không công bằng như thế, ai có thể không lạnh lòng chứ?

Đương nhiên, cũng có vài người không tỏ thái độ gì, thậm chí còn có người bất mãn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, những bộ tộc này đều hi vọng sẽ sớm kết thúc cuộc huyết chiến, sẽ đổi lấy một đoạn thời gian hòa bình.

Số lượng nhân khẩu bên trong Đế quan khổng lồ vô số, chủng tộc đa dạng cho nên có rất nhiều sinh linh với những lựa chọn riêng của mình, có người đồng ý với Thạch Hạo và dĩ nhiên sẽ có người phản đối.

Đặc biệt là một vài gia tộc không hòa thuận với hắn, thậm chí còn là đối lập, ví như Vương gia, Kim gia cùng với những người đi theo của bọn họ, tất nhiên sẽ mong chờ nhanh nhanh đẩy Thạch Hạo về phía dị vực.

"Kim thái quân đức cao vọng trọng, không hổ là đại tôn tiên hiền, chúng ta ngưỡng mộ và kính phục không thôi, vì bảo vệ Đế quan, vì bảo vệ các tộc mà đã không tiếc hết thảy, dù cho có đưa tới một vài điều chê trách thì cũng không thẹn là Chí Tôn."

Người của Đỗ gia lên tiếng, bọn họ không phải là gia tộc Trường Sinh thế nhưng cũng là gia tộc đỉnh cấp trên cửu Thiên này, chỉ đứng sau những đạo thống Trường Sinh hiếm có mà thôi.

"Đúng vậy, Kim thái quân đức cao vọng trọng, người từng nói, nếu như dị vực yêu cầu hậu nhân của người thì dù cho là truyền nhân dòng chính chói lóa nhất như Kim Triển cũng sẽ không chút do dự đưa ra, đây chính là khí phách và độ rộng lượng của bậc Chí Tôn." Có người khen ngợi, đó chính là đại thống lĩnh của bộ tộc Tỳ Hưu.

Mấy người dồn dập tỏ thái độ, trước đó có người nói đỡ cho Thạch Hạo thì giờ đây lại có người ngã về phía Kim thái quân.

"Kim Triển đạo huynh cũng rất hiểu chuyện đó thôi, mới vừa rồi được hỏi như vậy, biết rõ sẽ đi chịu chết nhưng hắn cũng đồng ý không chút do dự, phải cần khí phách cỡ nào chứ, không hổ là nhân kiệt ngút trời của thế hệ trẻ tuổi!" Có người nói vậy.

Đương nhiên, đây là người đi theo của Kim gia, theo như trước đó có người nói thì cũng không thể nào so sánh được, dù sao thì đó cũng chỉ là tình huống giả thiết mà thôi, cũng không phải lấy vận mệnh của hắn để trao đổi.

Tiếp đó, những người này không quên liếc nhìn Thạch Hạo một chút, là cố ý nhắc nhở để hắn đưa ra quyết định, bởi vì rất nhiều người đều đang chờ hắn.

"Ngươi ngậm miệng lại!" Thiên Giác nghĩ tức giận, nó đang tức phát điên lên, lạnh giọng chỉ thẳng mặt về phía Kim gia, nói: "Nếu như các ngươi đã rộng lượng như vậy thì chút nữa nếu Thạch Hạo xuất quan, vậy hãy để Kim Triển làm kẻ hầu theo sau, hành động này vượt xa những lời dõng dạc vừa nãy đó."

Một đám người nhìn lại, sắc mặt của người Kim gia trở nên rất hó coi.

"Thạch huynh, dù ngươi đưa ra quyết định như thế nào thì ta cũng đều ủng hộ!" Tào Vũ Sinh nghiêm túc nói, tỏ rõ thái độ của mình.

Tới nước này thì một đám trẻ tuổi đều ngứa gan không cam lòng, nếu phải giao Hoang ra, đó là chuyện sỉ nhục tới mức nào chứ.

Không chỉ bọn họ cảm thấy tức giận mà ngay cả Đế quan cũng phải xấu hổ theo, trong mắt của những người chủ chiến, hòa bình vĩnh viễn không phải đạt được từ sự thỏa hiệp, mà đạt được từ chiến đấu.

Uất ức như vầy còn lớn hơn cả việc cắt đất trả kinh văn, còn có chuyện nào hơn chuyện này chứ?

"Kim đạo hữu, làm như vậy không ổn lắm." Lại một Vô Địch giả lên tiếng, biểu đạt ý kiến của mình.

Kim thái quân liếc mắt nhìn mọi người rồi nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Anh bạn nhỏ, ngươi vẫn luôn im lặng không nói lời nào, ta muốn biết ý kiến của ngươi."

Tất cả mọi người đều quan sát Thạch Hạo.

"Bà đang ép người khác đó!" Thái Âm ngọc thỏ nói.

Rất nhiều người âm thầm gật đầu, bởi vì trước đây Kim thái quân từng nói, nếu như Kim Triển bị chọn trúng thì bà sẽ đưa hắn ra khỏi thành mà không có chút do dự nào, hiện giờ lại hỏi Thạch Hạo như vậy, là có ý gì? Là đang ép buộc hắn!

"Hoang, như thế nào, tới giới ta đi, sẽ có đãi ngộ mà ngươi đáng có!" Bên ngoài có người cười ha hả.

"Các ngươi đang ly gián đó à!" Có người đứng trên tường thành hét lớn, cảm thấy sinh linh của dị vực bụng dạ khó lường, là đang cố ý ly gián một vài bộ tộc trong Đế quan.

Thạch Hạo thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía chân trời, thu hồi lại tâm tư, bóng hình cô độc ưỡn thẳng người, hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, ánh mắt như điện xẹt.

Hắn mở miệng nói: "Ta không nghĩ tới, vừa với huyết chiến sinh tử một trận với dị vực, vừa mới trở về Đế quan mà giờ lại phải gặp mặt bọn họ nữa rồi."

"Kết quả này hơi nằm ngoài dự liệu của ta, trong Đế quan ta lại trở thành một tấm thẻ đánh bạc dùng để giao dịch, mà nếu như xuất quan thì lại sẽ trở thành một người khách quý, thậm chí sẽ có địa vị siêu phàm, một người trở thành một bộ tộc." Thạch Hạo tự giễu.

Những lời này vừa ra liền khiến cho nhiều người cảm thấy nóng rát mặt mày, Hoang nói rất thật tình và cũng là một sự trào phúng to lớn.

Một người trẻ tuổi không gì sánh được như vậy, công huân to lớn, ấy vậy bên trong Đế quan lại chẳng hề nhận được chút lễ ngộ nên có gì cả, ngược lại lại được kẻ địch tán thưởng, chuyện này đúng là chuyện châm biếm mà.

"Cuộc chiến xưa nay ở Biên Hoang rất là tàn khốc, rất là vô tình, từa xưa tới nay cũng không biết có bao nhiêu tiên dân từ trần, nếu muốn được hòa bình thì đều phải có người trả giá. Người trẻ tuổi, ngươi rất giỏi, người đời sau sẽ nhớ kỹ tới ngươi." Kim thái quân lên tiếng.

Là kết luận hoàn toàn, quyết định đưa hắn rời khỏi Đế quan ư? Thân thể của mọi người đều chấn động.

"Ta muốn hỏi tiền bối một câu, những gì Kim thái quân nói đều là thật, nếu như tranh thủ đủ thời gian thì sẽ có cường viện tới giúp đỡ và bảo vệ Đế quan?" Thạch Hạo hỏi một vị Vô Địch giả.

Vị Vô Địch giả kia nhíu mày nhìn về phía Kim thái quân, muốn để bà ta trả lời cho rõ ràng.

"Chứng cứ ta đều đã nói rõ khi nãy đó thôi? Có thể tin!" Kim thái quân nhìn về phía mấy vị Vô Địch giả, tiếp đó nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Ngươi chưa đạt tới tầng thứ này thì có một số việc không tiện nói rõ với ngươi."

"Thật vậy ư?" Thạch Hạo thở dài, nói: "Nếu như vậy mà có thể thay đổi được cục diện, một mình ta xuất quan, chịu chết đi tới dị vực thì có gì mà đáng tiếc, có thể!"

Thế nhưng, sau đó ánh mắt của hắn trở hên hừng hực, nói: "Ta chỉ sợ, là uổng mạng, mang tới hậu quả vô cùng gay go."

"Hoang, ngươi sợ ư?" Bà lão bên cạnh Kim thái quân chất vấn.

"Bà câm miệng lại cho ta, lúc ta liều mạng với dị vực ở Biên Hoang thì bà vẫn còn đang sống trong nhung lụa ở Đế thành đó, nếu như ta sợ thì sẽ không màng sống chết mang chiếc rương gỗ này về rồi?" Thạch Hạo lạnh lùng đe dọa nhìn bà ta.

Bà lão có cảnh giới cực cao, thực lực vô cùng mạnh mẽ thế nhưng giờ khắc này bị Thạch Hạo nhìn chằm chằm chợt cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, bất chợt muốn rút lui lại.

Bản thân bà ta cũng rất giật mình, tại sao mình lại sợ hãi trước ánh mắt của một đứa trẻ nhỏ, đây được gọi là chính khí quán đỉnh, uy khí ngút trời, bốn phía đều phải khuất phục ư?

"Bà già thúi, bà ngậm miệng lại thì hơn, còn dám nói hưu nói vượn thì chúng ta sẽ cùng nhau nhốt bà vào chuồng heo đó!" Thiên Giác nghĩ hét lớn lên, những người khác cũng dồn dập đáp theo.

Bà lão muốn trừng mắt uy hiếp bọn họ, thế nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.

Đồng thời, vào lúc này có một vị Vô Địch giả lạnh lùng quét mắt tới, nói: "Nếu như ngươi còn ăn nói linh tinh thì ta sẽ giết ngươi ngay, chẳng cần quan tâm ngươi là người hầu của kẻ nào!"

Kim thái quân khoát tay ra hiệu cho mọi người im lặng, không một ai dám nói gì nữa.

"Nói như vậy, ngươi đồng ý xuất quan?" Kim thái quân nhìn về phía Thạch Hạo rồi hỏi vậy.

"Nếu như ta xuất quan, một mình đi chịu chết mà có thể đổi lấy hòa bình cho toàn bộ Đế quan, chiến cuộc cuối cùng sẽ vì thế mà được sửa lại, ta cũng chẳng do dự gì." Thạch Hạo nói tới đây thì hơi dừng lại, nói: "Nhưng mà, nếu như năm trăm năm sau không có ai tới cứu viện, vậy thì chuyện hôm nay sẽ ảnh hưởng tới cỡ nào chứ, đồng thời sẽ khiến tâm của bao nhiêu người nguội lạnh? Khi đó ta sợ rằng Đế quan sẽ tự động sụp đổ, chính là tai nạn thảm khốc."

Thạch Hạo cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra khả năng này.

"Ngươi cứ yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy đâu, nhóm sinh linh kia tới lúc đó chắc chắn sẽ xuất hiện!" Hai mắt của Kim thái quân trở nên sâu lắng bình thản nói thế.

"Tốt lắm, ta xuất quan." Thạch Hạo gật đầu.

Vào lúc này, có người của Đỗ gia lên tiếng khen ngợi Thạch Hạo, nói hắn hiểu được đại nghĩa, đây là một đại công.

Có người của bộ tộc Tỳ Hưu gật đầu, tán thành việc Thạch Hạo là người chính trực.

Cũng có một vài gia tộc khác lộ ý cười, là dáng vẻ đưa tiễn Thạch Hạo, một người đổi lấy một khoảng thời gian yên bình, dưới cái nhìn của bọn họ thì rất đáng giá.

Thạch Hạo yên lặng, bởi vì cũng có người nở nụ cười đầy giả tạo khiến hắn chẳng thoải mái chút nào, thậm chí còn có người chẳng hề giấu giếm gì cả, rõ ràng không chút thiện ý nào

Ví như người của Kim gia, còn có người đi theo của bọn họ, đều ẩn giấu địch ý.

Thạch Hạo nhẹ giọng nói: "Cuối cùng thì ta cũng hiểu được, vì sao trên cửu Thiên này lại có một vài Cấm khu không chịu xuất thế, nếu như ta tới dị vực và không chết, về sau sẽ dùng thân phận nào để quay trở lại đây?"

"Ngươi... có ý gì?" Một người đi theo của Kim gia hỏi.

"Ta đang nghĩ, nếu lần đi này ta không chết, sau này khi ta bước trở lại cửu Thiên thì sẽ dùng thái độ như thế nào đối diện với nơi đây?" Thạch Hạo hơi chút cô đơn, ánh mắt sâu thẳm, nói: "Ta nghĩ tới bảy Vương ở Biên Hoang, rất đáng thương."

Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: "Nếu như lần nữa ta quay trở lại, cục diện tốt nhất cũng chỉ là trở thành một Cấm khu, bảo vệ những người ta nên bảo vệ!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio