Trên vòm trời tỏa ra ánh sáng lung linh, hư không run rẩy dường như muốn phá nát!
Một đám chí tôn trẻ tuổi cộng với mấy sinh linh nhen nhóm Thần hỏa giết tới khiến bất kỳ cường giả trẻ tuổi nào cũng phải tê dại da đầu, đây không phải là đại chiến mà là hành hạ tới chết.
Xoẹt!
Trên lưng Thạch Hạo xuất hiện một đôi cánh được ngưng tụ từ phù văn sấm sét, trong ánh vàng mang theo khí tức thánh khiết, ánh điện đùng đùng đinh tai nhức óc.
Hắn đập cánh bay thẳng vào mây xanh, muốn trốn về nơi xa.
Hắn có thực lực và cũng đủ mạnh, chẳng hề e ngại sơ đại thế nhưng tình huống hiện tại nếu lưu lại thì chắc chắn sẽ bị vây công tới chết, quá mức oan uổng.
"Chạy đi đâu, trước mặt ta cũng dám sử dụng pháp tắc Sấm chớp, đom đóm mà đòi tranh sáng với trăng sao!" Đi kèm giọng nói lạnh lùng là lôi đình như thác nước nổ tung trong bầu trời.
Một người vung nắm đấm, bầu trời sáng rực, đánh tan mây bốn phía, vô cùng kinh khủng!
Ánh sáng vô tận này là ánh quyền của một người, cắt đứt trời cao, không thể tưởng tượng được uy thế này mạnh tới mức nào?
Một vị chí tôn trẻ tuổi bay vút trên trời cao, tóc dài xõa vai, thân thể mạnh như chân long, mỗi tấc trên cơ thể đều có phù văn sấm sét.
Thiểm Điện Tử!
Đây là một sơ đại chân chính, mạnh hơn một đoạn so tới sinh linh tự xưng là thiên kiêu của bộ tộc Chân hống tử kim, là một cao thủ trẻ tuổi lực ép mấy châu.
Hắn không phải tự phong mà là dùng chiến đấu để nổi danh, sở hữu bảo thuật Tiên thiên từ khi sinh ra đã có, được xưng là sơ đại!
Thiểm Điện Tử quá nhanh, cắt ngang con đường phía trước, một quyền đánh về phía Thạch Hạo, nói: "Ở lại đi!"
"Ngươi là cái thá gì mà dám cản bước ta, tia chớp là duy nhất của tộc ngươi à, là bí thuật độc nhất chắc?" Thạch Hạo lạnh lùng đáp, giơ nắm đấm, chẳng hề tránh lui, va chạm trực hiện với hắn.
"Ầm!"
Nơi đây nổ tung, trung hư không đâu đâu cũng là tia chớp, cứ như là diệt thế, ánh chớp lan tràn hơn trăm dặm trên không trung.
"Ồ!"
Thiểm Điện Tử kinh ngạc, đối phương cũng không có bị đánh giết, thân thể vẫn phát sáng như trước đồng thời cứ như là một vị thần đứng trong vầng sáng, nơi đó trở thành một vực.
Thạch Hạo cũng thay đổi sắc mặt, không hổ là sơ đại chân chính, nắm giữ bảo thuật lôi đạo vô thượng, loại phù văn kia quá phức tạp gần như ẩn chứa các loại chân nghĩa sinh, diệt trong mỗi thức.
"Lôi đạo ta vi tôn, múa rìa qua mắt thợ!" Thiểm Điện Tử nói, ánh mắt trong lúc chớp mở có tia chớp xuyên thấu trời cao, như núi lớn sụp đổ, như biển lớn ngập trời, thanh thế kinh người.
Hắn ngang ngược vô cùng, lại đấm ra một quyền, thẳng thắng dứt khoát, đứng ở đỉnh cao của pháp tắc Lôi đạo, như bẻ cảnh khô, một quyền chấn động cả vùng này!
Thạch Hạo ánh mắt khiếp người, mỗi tấc da thịt đều dâng lên phù văn, hắn phóng ra động thiên duy nhất đồng thời diễn hóa bảo thuật Sấm chớp, như hỏa diểm đang bốc cháy.
Răng rắc!
Tiếng sấm rền vang lên, chấn cho hai tai của hết thảy sơ đại đều vang lên ù ù, thiên địa bạo động, ánh chợp đầy trời cao, bí cảnh lay dộng cả lên.
Bất kể nói gì, mặc dù Thạch Hạo thất bại thì cũng đủ khiến người khác chấn kinh rồi. Hắn vậy mà có thể bảo thuật Lôi đạo để quyết đấu cùng với Thiểm Điện Tử, đây kinh người cỡ nào chứ?
Thiểm Điện Tử sinh ra trong một đêm tối mưa tầm tã, lúc đó có một luồng chớp vô thượng đánh xuống thẳng đỉnh đầu của hắn, không chỉ không giết chết hắn mà còn rèn luyện thân thể, tại thiên linh cái hình thành một phù văn cấm kỵ.
Cũng chính vì thế, hắn được đặt tên là Thiểm Điện Tử.
Ánh sáng được hình thành từ phù văn lôi đình, bí thuật mà tất cả mọi người sở hữu không cách nào so sánh được với hắn, THiểm Điện Tử nắm giữ bí thuật Tiên thiên, là trời xanh ban tặng!
Giữa bầu trời, bóng người tách ra, hai bên đứng hai phía, Thiểm Điện Tử không hề hấn gì cũng không cần bàn vậy mà người kia cũng chẳng bị gì, nên khiến người khác khó mà tin vào mắt mình!
"Thanh quang hộ thể thật mạnh, có thể chống lại bảo thuật Lôi đạo chí cao, dám dùng ánh chớp tranh hùng cùng Thiểm Điện Tử, người này mạnh!"
Tất cả mọi người đều giật nảy mình, tuyệt đối là đại địch bất thế, không người nào dám khinh thường hắn, vậy nếu như hắn sử dụng thần thông trời sinh của chính mình thì như thế nào? Mọi người không tin hắn chỉ biết mỗi bảo thuật Sấm chớp.
"Phù quang hộ thệ rất siêu phàm, nhưng mà vẫn không ổn, đứng trước lực công kích mạnh mẽ thì bất kỳ phòng ngự bằng phù văn nào cũng đều như tờ giấy!" Thiểm Điện Tử nói;.
Hắn cũng không hề nói quá, phòng ngự hiệu quả nhất chính là tiến công, mà bảo thuật Lôi đạo lại là một trong những thần thông công kích nổi danh nhất, được xưng là có thể cắt đứt phù văn phòng ngự của chư thiên.
Thiểm Điện Tử bước ra một bước, từ trên cao nhìn xuống dưới, hắn cứ như là Thần quân bễ nghễ thiên hạ, muốn trấn áp toàn bộ địch nhân ở thế gian.
Trong tay hắn, thần quang tăng mạnh, phù văn ngưng tụ hình thành nên một Lôi thần chủy, ầm, đập mạnh xuống!
Trong nháy mắt, ánh chớp thông thiên, trên trời dưới đất đều là chớp, mênh mông vô biên.
Thời khắc này, mỗi cái nhấc tay giơ chân đều là khí khái khí thôn sơn hà, duy ngã độc tôn, cao cao tại thượng, dùng tư thế khiếp người hòng ngang ngược áp chế Thạch Hạo.
Người ngoài đứng nhìn, hắn cứ như là Thần vương giáng thế trên chín tầng trời, muốn trấn áp một tên yêu nghiệt trên mặt đất, khí thôn vạn dặm, thần dũng không thể chống đỡ!
"Được rồi!"
Thạch Hạo quát lên, ánh mắt lạnh lùng, sau khi tạo ra động thiên duy nhất thì tay trái của hắn sáng chói như mặt trời, tay phải đen như mực, đây là lực Côn bằng thế nhưng đã bị thay đổi hình dạng, dựa vào thần thông lôi điện để thi triển.
Như vậy, kinh khủng vô cùng, tay phải chập trùng sức mạnh Thái dương, phù văn sấm sét dày đặc, mà tay trái lại là âm khí mãnh liệt được tia chớp bao phủ.
Thạch Hạo nhanh chân tiến tới liều mạng với Thiểm Điện Tử, bề ngoài tựa như là pháp tắc tia chớp đang hóa thành hai cực Âm Dương.
Thế nhưng, lúc này lại khiến mọi người hoảng sợ, lực lôi đình của hắn quá mạnh bạo, thần dũng vô địch, lại chấn cho Thiểm Điện Tử cả người lượn lờ ánh điện.
"Là sao vậy, trên phương diện bảo thuật lôi điện, có người đặt ngang hàng với Thiểm Điện Tử?"
"Thật lợi hại, thiên phú của hắn quá cao, dùng phù văn bản nguyên khác khống chế tia chớp tạo thành lực lôi đình kinh thế như vậy!"
Chiêu thức của Thạch Hạo rất dứt khoát, giơ tay nhấc chân có một loại dáng vẻ ngoài ta còn ai, thần dũng xông thẳng về trước, quả thật cứ như là thiên đế chuyển thế vậy.
Thiểm Điện Tử biến sắc, pháp tắc của hắn lại bị đánh bay, sức mạnh sấm sét biến dị của đối phương quá cái thế, tối thiểu là hiếm thấy trong người đồng trang lứa.
Cẩn thận suy nghĩ, hắn biết, nói là đối phương dùng lôi đình để chống lại hắn không bằng nói là sự cộng hưởng của lực Thái âm và lực Thái dương, ép thẳng đương đại, chấn động lòng người.
"Răng rắc!"
Một ánh chớp năm màu nổ tung, Thiểm Điện Tử quanh thân đều có cầu vòng bao vây, đó chính là đại sát chiêu của áo nghĩa Lôi đình, thế nhưng vẫn không cách nào đánh bay được đối phương.
Hắn âm thầm hoảng sợ, yên lặng đánh giá, nếu như đối phương vận dụng bảo thuật trời sinh độc nhất vô nhị của mình thì sẽ sản sinh ra hậu quả như thế nào? Càng nghĩ thì thần sắc của hắn càng nghiêm túc hơn.
Hai người tách ra, mỗi người đứng một bên.
"Để ta tới lĩnh giáo, nhìn xem các hạ là nhân vật cỡ nào" Đằng Nhất của tộc Hỏa Kim đã tới. Hắn ngồi xếp bằng trên hư không,thân thể được một vầng mặt trời bao phủ, thần hỏa cháy hừng hực, lấp lánh cực kỳ.
Hắn cứ như là một vị thần ngồi xếp bằng trong mặt trời, dáng vẻ trang nghiêm.
Thạch Hạo từng đại chiến với hắn ở đàn Đồng tước, vào lúc ấy, thời gian có hạn, không cách nào ở lâu, cho nên Đằng Nhất chưa phát huy ra uy thế thật sự của mình thì đã tiêu tan.
Hiển nhiên, hắn cảm thấy Thạch Hạo là một đối thủ đáng sợ, lấy ra bảo ấn chí cao, trên đầu là một bảo bình sáng rực, lưu chuyển hào quang được hình thành.
Một bên khác, Nguyệt Thiền tiên tử cũng bị người vậy, Ma nữ ra tay, bàn tay trắng như ngọc bắn ra thần quang, chống lại Bổ thiên thuật, hai thiên nữ tuyệt đại chém giết lẫn nhau.
Các nàng cứ như là mỹ nhân khuynh thế đi ra từ tranh vậy, dáng người thước tha, tay như búp sen, chân ngọc dài thẳng, quần áo phấp phới, mặc dù đang đại chiến thế nhưng cũng xinh đẹp động lòng vô cùng.
"Ầm!"
Hỏa kim bảo bình ấn thành hình, miệng bình lấp lánh trong suốt, khí lành dâng trào cứ như được đúc từ thần ly vậy, ánh kiếm bắn ra, thần uy chấn động cả vùng thế giới này, khiến toàn bộ sơ đại đều biến sắc.
Tộc Hỏa Kim được xưng là một trong mười đại chủng tộc thời thái cổ. Đằng Nhất pháp lực ngạo thị đồng đại, Hỏa kim bảo bình ấn được cho là được hình thành từ hỗn hợp các pháp môn của các đại chí cường.
Lúc này, nó đã thể hiện ra truyền thuyết vô địch của bộ tộc này khi xưa.
Kiếm khí như cầu vòng bắn khắp trời xanh, bảo bình lít nhít phù văn. Một ký hiệu chính là luồng kiếm khí chí cường, tiên quang lấp lánh, hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí đánh tới.
Thời khắc này, Thạch Hạo rất bình tĩnh, lần thứ hai nhìn thấy Đằng Nhất, biết hắn là người đáng sợ thế nhưng giờ không phải là thời điểm mà sử dụng bảo thuật của chính mình, hắn nhã nhặn cực kỳ.
Trước đây không lâu, hắn từng nhìn thấy các sơ đại quyết đấu, tranh bá của thiên kiêu các tộc, trong lòng hiện lên Vạn linh đồ, có một loại cảm ngộ khó tả.
Bình thường nhất, thông thường nhất, những phù văn cơ bản kia đan dệt trong đầu hắn, không ngừng diễn biến, lúc thì Chu tước ngang trời, lúc thì Toan nghê khiếu thiên, lúc lại là tia chớp trải rộng trời xanh, lúc lại là Chân hoàng lộ ra tiên sĩ xinh đẹp...
"Nguyên thủy chân giải... Hóa thứ tầm thường thành thần kỳ!"
Thạch Hạo chuẩn động, hai tay kết hợp lại, trong hư không liền chấn động bùng phát ra thần quang vô lượng, hàng loạt phù văn vọt lên bao gồm rất nhiều hung thú, ác điểu bình thường cùng với rất nhiều chủng tộc chí cường, tất cả đều đang cộng hưởng, phù văn bình thường nhất thế nhưng lại diễn biến ra thần thông cực kỳ đáng sợ.
"Ầm!"
Đòn đánh này, phúc chí tâm linh, hắn nhìn thấy áo nghĩa của việc hóa mục nát thành hiếm thấy, lĩnh ngộ càng rõ hơn so với trước đây rất nhiều lần, có thể đối kháng với bảo thuật chí cường chân chính.
"Ồ, phù văn mạnh cỡ nào vầy?"
"Thật kỳ quái, những cốt văn cơ bản nhất đan dệt diễn hóa ra một đòn duy nhất, uy lực vậy mà lớn tới thế!"
Một vài chí tôn trẻ tuổi lộ vẻ khác thường, chấn động trong lòng.
Thời khăc này, cốt văn nguyên thủy liên miên, không ngừng đan dệt tổ hợp thành một bức đồ án phức tạp nhất, phong ấn vô tận kiếm khí giữa trời cao.
Trong hư không, Đằng Nhất lộ vẻ khác thường, loại khí tức này khiến hắn trở nên nghiêm túc, bảo bình trên đầu hắn bắn ra hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm đang mờ đi, gần như bị tiêu diệt.
"Đại đạo tiêu diệt!" Hắn hét lớn một tiếng, Hỏa kim bảo bình bay tới trước, trấn áp lấy Thạch Hạo.
"Khai thiên!" Thạch Hạo cũng hét lớn, tóc đen phấp phới, quần áo bay phần phật, hai tay kết ấn đánh về cao thiên.
Đòn đánh này, khiến hư không phát ra những tiếng nồ vang rền điếc tai, vô tận phù văn nổ tung, thiên địa cộng hưởng, ánh sáng chói mắt tới mức trong thời gian ngắn các sơ đại phải nhắm nghiền hai mắt.
Quá kịch liệt, phù văn hai bên va chạm, dường như núi biển mơ ra, dường như tiên ma xuất thế, hào quang rực rỡ, sương mù tràn ngập, cứ như là hỗn độn!
Cuối cùng, khi thiên địa yên tĩnh lại thì Hỏa kim bảo bình nứt ra bốn mãnh, tiêu tán trong hư không.
Mà phù văn nguyên thủy mà Thạch Hạo đánh ra cũng lờ mờ đi, biến mất trong hư không.
"Hỏa kim bảo bình ấn, áo nghĩa cao nhất của tộc Hỏa Kim lại bị phá giải biến mất?" THời gian rất lâu sau, mọi người mới hít vào ngụm khí lạnh. thiếu niên này quá đáng sợ.
"Để ta tới!" Một cường giả trẻ tuổi tóc vàng tiến tới, trên người mang theo hỏa dễm hoàng kim ngập trời, mỗi bước hạ xuống cũng khiến hư không run rây.
Thạch Hạo cũng không có rời đi, những sơ đại này đều rất kiêu ngạo, vô cùng tự tin, cũng không hề vây công hắn.
Thế nhưng, những người này quá tự phụ, ai cũng muốn xuất thủ để ước lượng hắn ra sao, xem hắn là người như thế nào?
"Nghĩ ta là ai hả? Ai mà còn tiến lên nữa thì đừng trách ta vô tình, giết toàn bộ!" Thạch Hạo mắt sáng rực quét nhìn mọi người, đặc biệt là chàng trai tóc vàng vừa cất bước kia.