Một vị cường giả Thần Hỏa cảnh nổ tung, chết oan chết uổng, Thạch Hạo vọt tới, đắm chìm trong mưa máu, đứng trên võ đài.
Cảnh tượng này rất chấn động, một vị thần linh cứ thế bị đánh chết!
Võ đài rộng lớn cứ như một ngọn núi bị cắt ngang, bề mặt bằng phẳng và trống trải lơ lững giữa trời, hết thảy tu sĩ đều quan chiến, ai cũng thấy cảnh ấy.
Chỉ một đòn, thiếu niên Ma vương - Hoang, lại giết chết một vị thần linh?
Những người tiến vào bí cảnh đều là cao thủ, không phải là hạng vô danh, việc này khiến không ít người kinh ngạc, nội tâm chấn động mạnh, chiến tích như thế này quá huy hoàng!
"Là một đối thủ mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ai có thể đối đầu?" Có sơ đại thì thầm.
"Võ đài này có thể dập tắt thần hỏa, khiến thần linh trở lại bình thường, ưu thế chẳng còn chút gì nữa." Có người tự tin, giọng nói bình thản.
Rất nhanh, có người phát hiện ra điều không đúng, sau khi cao thủ cảnh giới Thần hỏa của Tần tộc bị đánh giết thì xương cốt và huyết nhục không cách nào quy làm một thể, cũng không hề được mệnh phù bao phủ cuốn đi.
Dù là Thạch Hạo cũng kinh ngạc, võ đài này có gì đó quái lạ, còn hạn chế những thứ này nữa!
Máu tươi lênh láng trên đất, vũ khí pháp bảo rách nát, còn có một miếng răng thú trắng bóng, đây chính là mệnh phù.
"Ồ, là chuẩn bị cho ta sao?" Thạch Hạo nở nụ cười khom lưng nhặt lên đặt trong lòng bàn tay quan sát kỹ, thứ này trơn bóng như ngọc, lấp lánh ánh sáng nhu hòa lộng lẫy.
Lúc này, vẻ mặt của đám tu sĩ Tần tộc ở trên tòa thần sơn thứ sáu tái nhợt, giật mình không thôi, chuyện này có ý nghĩa là, một vị cao thủ Thần Hỏa cảnh trong tộc đã "thân tử đạo tiêu"?
"Sư thúc!" Có người đau đớn hét lớn.
"Tại sao lại như thế, mệnh phù do Thiên tôn luyện chế vậy mà lại mất đi hiệu lực..." Một vài tu sĩ Tần tộc có quan hệ với tên cao thủ kia khó mà tiếp nhận được sự thật này.
"Khà khà..." Thạch Hạo nở nụ cười y như là Ma vương vậy, tóc đen múa tung nhanh chân ép về trước, một người đối mặt với tất cả cường giả Thần Hỏa cảnh trên võ đài này.
Ánh mắt của hắn sắc bén cực kỳ nhìn từng người, cứ như là đang nhìn từng con mồi ngon của mình, nở nụ cười đầy gian ác.
Việc này khiến cho đám cao thủ của Tần tộc, Xích Lăng Không tức giận, ánh mắt của tên này khiến người khác cảm thấy chán ghét, hắn cứ như là đang nhìn đám dã thú, bộ dáng như muốn ra tay săn bắt vậy.
Đối với bọn họ, đây là một loại nhục nhã!
"Trước đây không lâu, không phải các ngươi đặc biệt tới tìm ta, quấy rối ta ngộ đạo, khiến ta không thể tiến vào cung điện cao nhất, hành động này càn rỡ và bỉ ổi cỡ nào chứ, hiện tại sao lại im như hến vậy?" Thạch Hạo nói.
Lật tẩy toàn bộ, trách móc thẳng thừng khiến đám người này tái xanh mặt.
"Tần tộc quả nhiên không bình thường mà, không ngờ lại có nhiều Thần Hỏa cảnh vào đây như vậy." Hiện tại trên võ đài có hai đại cao thủ của cung Hỏa Ma, còn có năm đại cao thủ của Tần tộc.
"Giết!"
Lúc này, đại chiến bắt đầu bùng phát, cao thủ trên đài đồng loạt xông về trước.
Lối ra bí cảnh, ngoài tế đàn.
Vô số tu sĩ đang chờ đợi, muốn biến chuyện gì diễn ra bên trong, muốn biết được kết quả cuối cùng.
Trong hư không, mấy vị lão Giáo chủ ngồi xếp bằng, thân thể rất mờ ảo, im lặng ít nói, ngồi im bất động tựa như là hóa thạch chìm vào trong năm tháng.
Mấy ngày này, sâu trong bí cảnh không ngừng diễn ra đại chiến, vô cùng thê thảm, Minh Tử, sơ đại Thánh Vũ tộc mất mạng, tất cả đều bị thiếu niên Ma vương Hoang giết chết!
Ngoài ra còn có một vài sơ đại khác chết đi, có người bị Thần ở trong bí cảnh đánh chết, cũng có người bị chí tôn trẻ tuổi Tiên điện đánh gục.
Nơi đây tựa như xảy ra động đất, bởi vì bọn họ đã chết trận thật sự, mệnh phù răng thú chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ hai mà bị giết chết thì không cách nào dựa vào thứ này để đào mạng.
Ngoài ra, còn có cao thủ các giáo chết đi, điều này cũng không sao thế nhưng sơ đại bị chém giết thì lại ảnh hưởng rất sâu, việc này liên quan không chỉ là sóng gió của mấy châu!
Sơ đại, một châu rộng lớn cũng chưa chắc có một người, đại biểu cho báu vật và mạnh mẽ của họ, mấy người chết như thế thì những đạo thống kia sẽ cam tâm?
Sơ đại, mang ý nghĩa là có thể uy hiếp một châu, có thể giúp một giáo hưng thịnh hướng tới huy hoàng tột cùng, có thể bảo hộ cho đạo thống hưng thịnh trong năm tháng dài đằng đẵng sau này.
Bất kỳ một sơ đại nào chết đi thì đều là tổn thất cực nặng!
Đáng tiếc, mấy người bị chém giết này đều quá bướng bỉnh, liên tục được khuyến cáo thế nhưng sau khi chết trận vẫn khăng khăng đi vào lại, không thể nào trách được người bảo vệ ở lối ra bí cảnh được.
Thế nhưng, chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Tần Trường Sinh ngồi xếp bằng ở nơi đó, sắc mặt hắn lạnh lẽo, sự việc lần này là do hắn chính mình ra mặt mời các giáo thế nhưng giờ lại có sơ đại chết ở nơi này, hắn nhất định sẽ rơi vào cảnh thị phi.
Mặc dù những cổ giáo kia không nói gì thế nhưng trong lòng sẽ có lửa giận khó mà dập tắt!
Những người kia quá bướng bỉnh, bị giết một lần và được phục sinh ở trên tế đàn, thế nhưng cơ bản không nghe lời khuyên bảo của mọi người, mặc cho các trưởng bối của bọn họ khuyên bảo vẫn cố ý tiến vào lần nữa.
Hoặc là, bởi vì bọn họ là "sơ đại", ngày thường được mọi người vây quanh, chưa hề nếm mùi vị thất bại cho nên nhất thời khó mà tiếp nhận được kết quả này.
Cũng bởi vì như vậy cho nên họ đều không nghe lời của những trưởng lão, lựa chọn lần nữa tiến vào bí cảnh.
"Tần huynh, việc này không thể trách huynh được, hậu nhân của ta gieo gió thì sẽ gặt bão, thực lực bản thân không đủ, không oán được kẻ khác." Ông lão của bộ tộc Tử kim chân hống nói.
Hắn gầy đéc, còm nhom ngồi xếp bằng nơi đó, cơ bản không chút tức giận, ông ta từng quát mắng hậu nhân của mình, nói là người trẻ tuổi Tử kim chân hống đời này quá yếu.
Nghe ông ta nói như thế thì sắc mặt của Tần Trường Sinh tốt hơn chút, coi như một cường tộc như này không trách hắn.
Đặc biệt, con Hống trước mắt này sống từ thời đại thái cổ tới giờ, được xưng là ‘đại hung cổ đại’ cùng với cổ tổ của Thao Thiết tộc, vô cùng đáng sợ.
Sau đó, hắn nghĩ tới Minh thổ có truyền thừa vô cùng thần bí, một vài sinh linh mạnh nhất của tộc này đều do kỳ thi biến thành, cũng không phải là sinh linh bình thường.
(): Xác chết kỳ li.
Ví như, thiên kiêu của thượng cổ chết đi, sơ đại vô địch bị chôn cất trong đất vàng, sau vô tận năm tháng qua đi thì thông linh, được bọn họ tìm thấy rồi mang về bồi dưỡng thành cường giả kinh thế!
"Tộc này có gốc gác thâm hậu, khó có thể đoán chừng được!" Tần Trường Sinh tự nhủ, quan hệ giữa hắn và Minh chủ cũng tàm tạm, không tới nỗi sẽ trở mặt.
Cứ suy tính như vậy thì nguy cơ cũng không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng, mấy cổ giáo kia chưa tới mức trở mặt, cho nên hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tần huynh, mấy ngày nay những đệ tử trọng yếu của Bất Lão sơn ngươi đều chưa hề vận dụng mệnh phù, hiển nhiên chưa hề xảy ra chuyện gì, công nhận ghê thật đó nghe."
Có ngươi phá vỡ vẻ im ắng, nói như thế.
"Xem ra lần này Tần tộc thu hoạch là lớn nhất, có thể sẽ nhận được truyền thừa vô thượng của chí tôn Nguyên Thiên rồi." Có người khác gật đầu.
Tần Trường Sinh nghe thấy thế thì khẽ mỉm cười, tuy rằng có mấy tên sơ đại chết đi nên ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn thế nhưng chuyện này lại khiến hắn vô cùng vui sướng.
Trên thực tế, hắn vẫn đang chờ mong, khát khao đạt được truyền thừa của chí tôn thái cổ!
Hắn cười nhạt nói: "Cũng không nhất định, cấm địa nơi truyền thừa đó rất quái lạ, có chút cấm chế và chiến trường đầy đáng sợ, khó có thể đặt chân được."
"Tần huynh nói giỡn rồi, ta thấy thu hoạch lần này của các ngươi rất dồi dào đó."
"Nếu như bộ tộc ta có thu hoạch thật, có thể đạt được truyền thừa cấm kỵ trong bí cảnh thì ta nguyện chia sẻ cùng với các vị, mọi người cùng nhau tìm hiểu." Tần Trường Sinh nói.
Trong lòng hắn thật không muốn thế nhưng không thể không tỏ thái độ được, chỉ vì dẹp đi sóng gió mà mấy tên sơ đại kia chết trận gây ra nên phải giảm cơn tức giận của mấy cổ giáo này xuống mức thấp nhất.
"Ha ha... Vậy thì chúng ta chỉ biết chúc Tần tộc thành công thôi." Có người cười to.
Những người khác cũng hùa theo, cường giả Thần Hỏa cảnh của Tần tộc tiến vào nhiều nhất, tới nay ngay cả một người cũng chưa hề chết đi, nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn, những người này ai cũng muốn tìm hiểu truyền thừa cấm kỵ cả.
Tần Trường Sinh nở nụ cười, hắn cũng cảm thấy, lần này nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Tần tộc chắc chắn sẽ thành công, đạt được tạo hóa to lớn nhất.
"Hi vọng nhanh nhanh kết thúc, chờ đám thiên tài trong bí cảnh trở ra." Đây là lời từ tận đáy lòng của hắn.
Nơi xa trong bí cảnh, trên chín ngọn thần sơn.
Tất cả mọi người đều đang quan chiến, ai cũng không tài nào bình tĩnh được, đặt biệt đám người Tần tộc, sắc mặt từng người đều trắng bệch, tay nắm chặt.
"Giết!"
Trên võ đài, con mắt của một người Tần tộc phát ra chùm sáng bạc, nếu như người bị bắn trúng thì hành động sẽ chậm chạp, đây chính là bí pháp được truyền thừa từ cổ đại, thế nhưng phù văn cũng không có hoàn thiện.
Thạch Hạo cười khẩy, hắn từng chiến qua Trùng đồng chân chính thì làm sao e ngại thứ Đồng thuật không trọn vẹn này chứ, Động thiên duy nhất được tạo ra, lúc này liền tiêu diệt thứ phù văn ấy.
Hắn hóa thành một tia chớp vọt tới, lòng bàn tay dâng lên ánh chớp nhấn chìm kẻ này.
Đây chính là uy năng kinh người và mạnh mẽ mà sau khi hắn lĩnh ngộ Lôi đạo tới tầng thứ tư, dù là sơ đại cũng có thể chống lại, tu sĩ cùng cấp thì làm sao là đối thủ?
Người này bị ánh chớp bắn trúng, nửa người cháy đen, huyết nhục bong tróc bay ngược ra sau.
Tốc độ của Thạch Hạo quá nhanh, hóa thành tia chớp hình người lao theo, rầm, một cước giẫm xuống đạp nổ đầu của kẻ này.
"A..." Bốn vị cường giả Thần Hỏa cảnh của Tần tộc hét lớn, thần hỏa của bọn họ đã tắt, trong lòng uất ức, mất đi chỗ dựa mạnh nhất, tất cả đồng loạt xông về trước.
"Keeeng!"
Thạch Hạo đứng thẳng, giơ tay, lòng bàn tay phát sáng ngưng tụ thành một thanh chiến mâu màu vàng lấp lánh ánh kim loại cũng như lượn lờ đầy tia chớp.
"Giết!"
Con mắt của hắn khiếp người, tóc bay phất phới xông về trước.
"Keeeng!"
Tiếng kim loại điếc tai, thanh chiến mâu được hóa từ tia chớp này va chạm với mấy người kia phát ra lôi đình cao vạn trượng, thần uy kinh người.
Chỉ trong thời gian ngắn Thạch Hạo liền đánh bay ba người, chiến mâu trong tay vọt về trước đâm thủng mi tâm của một người, máu tươi phụt lên cao.
Ầm!
Ánh chớp nổ tung, chiến mâu hóa thành tia chớp khiến tên này hóa thành mưa máu, chết oan chết uổng.
Cũng trong lúc này, tiếng rung vang lên, trong tay Thạch Hạo lần nữa xuất hiện một thanh kiếm thần lượn lờ đầy tia điện tím, đây vẫn là do lôi đình biến thành, hắn cầm nơi tay ép về đằng trước.
"Ta liều mạng với ngươi!" Có người gào thét.
Lúc này, Thạch Hạo hóa thành một tên Ma vương, trên người nhiễm đầy máu nhấc theo kiếm tím lượn lờ đầy ánh chớp thảo phạt những tên địch thủ này.
Trong tiếng ngân vang của kiếm thần, hắn nâng tay bổ ra một chiêu chém lìa đầu lâu của kẻ đó, máu tươi chảy xối xả, chết ngay đương trường.
"Trời ạ, cao thủ tiền bối của Tần tộc ta cứ thế chết đi như vậy sao?"
Trên ngọn thần sơn thứ sáu, cặp mắt của đám Tần tộc đều đỏ ửng, chuyện này quá đáng sợ, cường giả Thần Hỏa cảnh lại liên tiếp bỏ mạng, đây là một tổn thất khó mà so sánh được của tộc này.
"Xoẹt!"
Lại là một tia sấm sét đi kèm là một chiêu kiếm sắc bén tuyệt thế, Thạch Hạo bay vút lên trời cao bổ đôi kẻ địch thành hai nữa, hắn giết tới điên cuồng, tắm rửa trong sương máu.
"Ma vương... Đây là một tên Ma vương mà!" Người Tần tộc hét lớn, nắm chặt nắm đấm khó mà bình tĩnh được, mắt trợn tròn gần như lồi ra.
"Thiên tôn đã biết chuyện xảy ra ở nơi này chưa? Mệnh phù lại vô hiệu, nhanh đi bẩm báo!" Có người hét lớn trần đầy vẻ không cam, lòng có lửa giận và thù hận.
Lối ra nơi bí cảnh, mấy vị lão Giáo chủ trò chuyện rất ăn ý, Tần Trường Sinh cứ như bàn thạch tọa trấn nơi đó, tự mình bảo vệ lối ra chờ đợi kết quả.