Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 822: đua nhau thành thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Ngân

Biên: ronkute

Tiên cổ, con đường đá.

Yên lặng không chút tiếng động, ba ngàn đường đá mơ hồ, chỉ có mình Thạch Hạo ngồi xếp bằng, yên lặng cảm ngộ.

Sau khi hắn tĩnh ngộ ở nơi này thì sẽ chuyển về nơi khác, không ngừng như thế, bốn tháng qua, hết chỗ này tới chỗ khác để tìm hiểu đại đạo xưa.

Chớp mắt lại qua nửa tháng, hắn đã không còn ngồi xếp bằng nữa mà yên lặng cất bước, một mình ngộ đạo trên con đường đá này, toàn bộ tâm thần đều tập trung ở vấn đề này.

Cầu thang phát sáng, rất nhiều tảng đá lóe lên phù văn mờ ảo, hắn quên những thứ khác mà tựa như là một "xác chết di động", không ngày không đêm, không ngừng cất bước, không cách nào dừng lại.

Ngoại giới, có người nhìn thấy màn này thì đều lộ vẻ khác thường.

Hắn muốn làm gì thế, tìm hiểu thấu đáo ba ngàn con đường đá này? Hiển nhiên là không thể, thời gian quá ngắn, quá gấp gáp, đừng nói là hiện tại, dù là một đời đặt vào nơi đây cũng không cách nào được!

"Ta thấy hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi, ngu ngốc đần độn, những người khác chuẩn bị nhảy vọt tới vẻ hoàn mỹ nhất thế nhưng hắn lại ngây dại nơi đây, không biết con đường phía trước, là đang chờ bị săn giết à?"

Ngoại giới, có rất nhiều người, trong số đó tự nhiên có không ít những người mang địch ý với Thạch Hạo, Thiên Nhân tộc, mấy đạo thống cổ xưa trông coi Tội châu, tất cả đều hận hắn tới thấu xương.

Ngoài ra, không nói những người khác, chỉ riêng việc hắn giết chết bảy thần ở hạ giới, phá hoại đi những kế hoạch bố trí của các đại giáo kia thì đã đủ kết xuống đại oán rồi!

Thiên quốc, Minh thổ, Thú hải, giáo nào không phải kinh khủng tới tận trời, thế lực khổng lồ đủ khiến người khác run sợ.

Tháng thứ năm trôi qua, Thạch Hạo bỏ lại những con đường, những bậc thang đá xanh phía sau, những thứ này vẫn mờ ảo mông lung, bất chấp có một chút ánh sáng tình cờ lóe lên.

Mà lúc này, bên trong những "bọt khí" kia, bên trong thế giới lộng lẫy vô tận kia là từng ánh lửa ngút trời đánh tan mây xanh!

Là có người thành thần, cho tới hôm nay thì đã có tới sau bảy phần mười đã thành công, cũng có ý nghãi là đã có hơn ba trăm vạn Tôn giả đã hóa thành thần linh!

Số lượng này vô cùng kinh khủng, những người này đều là thiên tài và một khi phát uy thì chắc chắn sẽ kinh người tận cùng!

Dù là một vài sơ đại mạnh nhất, quái thai cổ đại thì đều có những tiến triển kinh người, thi thoảng lại phát sinh những dị tượng xưa nay chưa hề có, tạo nên náo động không thôi.

"Có người dung hợp một chùm tiên huyết, có người trồng một cây nhỏ vào trong cơ thể, ai nấy cũng đều kinh người, hiện giờ không thể quan sát được bọn họ bởi vì khí tức đã bị ngăn cách."

Có vài người vô cùng đặc biệt, cảm ngộ quá mạnh, dùng vật chất thần thánh khác với tất cả mọi người để dung hợp với chân thân, khi đó sẽ sản sinh ra biến hóa kỳ lạ.

Vào lúc này, ba ngàn cánh hoa không cách nào chiếu rọi bọn họ được, có người suy đoán khả năng đây chính là một loại hộ đạo và bảo vệ nào đó.

"Mau nhìn, đó là gì, hắn đang dung hợp thứ gì thế?"

Có người sợ hãi bật thốt lên, đó là một vị Chân Thần không thèm để ý tới thân phận gì cả, cứ như là một người trẻ tuổi không kìm nén được tâm tình, kinh hãi tới biến sắc.

Những người khác cũng quay đầu lại nhìn về tấm bia đá kia, lập tức sợ hãi không thôi.

Đó là một vị quái thai cổ đại, thứ hắn lấy ra cũng không phải là bảo hỏa gì mà là một chùm chất lòng màu đen, sau khi dung hợp với bản thân thì làm tắt hỏa diễm trong cơ thể mình.

"Hắn đang làm gì thế, muốn phá bỏ ngọn lửa thần thánh kia sao?" Tất cả mọi người không hiểu và lộ vẻ khiếp sợ.

Dù là một vài GIáo chủ cũng thay đổi sắc mặt nhìn chất lỏng kia, rất nhiều đại nhân vật cũng không cách nào nhận ra thứ đó là gì, chỉ cảm thấy nó không tầm thường, ẩn chưa rất nhiều pháp tắc.

"Khả năng là thứ được sản sinh khi khai thiên, thiên địa bắt đầu hình thành, phân chia Âm Dương, đây chẳng lẽ nguyên dịch nguyên thủy nhất do âm khí hóa thành?" Bổ Thiên giáo chủ nói.

Mọi người nghe thấy thế thì kinh hoảng trong lòng, dù là các đại Giáo chủ cũng không ngoại lệ, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nơi đó.

Thứ này dù là cả thế gian cũng khó kiếm, từ lâu đã không thể cầu được, thế nhưng hắn lại tìm thấy và dùng để thành thần.

Nhưng mà, nếu như đây là nguyên dịch âm khí nguyên thủy nhất thì sẽ thích hợp để nhen lửa bản thân? Việc này chắc chắn sẽ tiêu diệt Thần hỏa của bản thân, khó mà lột xác được!

Trên thực tế mọi người đều thấy rõ, hỏa diễm trong cơ thể của hắn mờ đi cứ như là tắt hẳn.

"Người này kinh thiệt, chọn phương thức thành thần hoàn toàn khác, không phải đi theo con đường nhen nhóm bản thân, đây cũng gọi là một loại đạo, một khi thành công thì chắc chắn sẽ chấn động cổ kim." Bên trong chiến xa bạc có cô gái mở miệng, đó chính là người của Đế tộc đương đại.

Rất nhanh, mọi người nhìn thấy được, người này bị một chùm ánh đen nhấn chìm, toàn bộ thân thể không cách nào nhận biết được, tới lúc này mọi người không thể quan sát được gì nữa.

"Nhìn thử Lục Quan vương Ninh Xuyên ra sao rồi?" Có người nói.

Trên một tấm bia đá liền xuất hiện bóng dáng của hắn, toàn thân áo trắng, dù là giầy cũng màu trắng, không hề dính chút hạt bụi nào, cứ như là Chân tiên xuất thế vậy.

Hắn cũng có mái tóc bạc trắng dài buông xõa trước vai và sau lưng, gương mặt thì anh tuấn gần như đang mơ, sợ còn xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái khác.

Hắn vẫn không hề động đậy, bên người có một hộp báu bị phong ấn, thi thoảng xuất hiện gợn sóng khó tả ngăn cách Tiên cổ, tựa như có thể xuyên ra bên ngoài này.

Việc này khiến lòng người kinh hãi, đó là thứ gì?

Ninh Xuyên muốn lấy thứ nào để thành đạo, thành lựu lần lột xác mạnh nhất của chính mình, sẽ đạt tới trình độ ra sao.

"Mấy tháng đã trôi qua rồi thế nhưng tên Ninh Xuyên này sao vẫn không có chút động tác gì hết thế, hắn đang chờ điều gì?" Mọi người nghi hoặc đồng thời vô cùng hiếu kỳ với thứ được phong ấn bên trong hộp đá kia.

"Vật này rất có thể sẽ không hề thua kém cây nhỏ của Thập Quang vương, tuyệt đối nghịch thiên." Một vị Giáo chủ mở miệng.

"Đây cũng không phải là biện pháp hay, tuy rằng chúng ta đều tin chắc rằng hắn một khi thành thần linh thì có thể ngạo thị quần luân, thế nhưng như thế này sẽ rất nguy hiểm, hơi thụt lùi một chút, những người khác xuất quan thì có thể sẽ trở thành người đi săn hắn ngay." Có người nói.

Đây cũng không phải là suy đoán không có căn cứ, rất chuẩn xác và cũng rất tàn khốc, mấy người mạnh nhất đương đại cùng với quái thai cổ đại chắc chắn sẽ có trận chiến sống còn, người sớm xuất quan sẽ không đời nào bỏ qua cơ hội này.

"Nói thế thì chắc chắn hắn sẽ có đối sách thôi, nơi hắn ẩn thân chắc chắn sẽ rất bí ẩn, người ngoài khó mà tìm được."

Bỗng nhiên, bên trên một tấm bia đá khác xuất hiện hào quang sáng rực ngút trời nên thu hút được ánh mắt và sự kinh ngạc của mọi người, việc này cũng làm cho một ít đại giáo vẻ mặt xám xịt, ánh mắt lạnh lẽo.

"Có người xuất thủ, bắt đầu săn giết rồi!"

Một vài Tôn giả mạnh mẽ sau khi thành thần và hoàn toàn củng cố lại cảnh giới thì bắt đầu chuyển động cổ giới kia, bắt đầu truy kích đối thủ.

Sinh linh thành thần đều không dễ dàng động thủ với nhau, nếu không tất sẽ đại loạn.

Dù vậy tình thế hiện tại cũng không ổn lắm, một hạt giống đã được gieo xuống, chắc chắn sẽ tạo nên sóng lớn ngập trời!

"A..."

Trước một tấm bia đá có ông lão hét lớn, sau đó đạo thống này liên tục có tiếng thét dài, bọn họ vô cùng bi phẫn, trong đó có một người phụ nữ độ trung điên phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng.

"Sao thế?"

"Một sơ đại đã chết, hắn cũng chưa nhen nhóm Thần hỏa hoàn toàn nên đã bị một Tôn giả sau khi thành thần tìm được nơi bế quan và giết chết."

Việc này hiển nhiên là một bi kịch, vốn là một sơ đại cực kỳ chói mắt, nhất định sẽ đạt được cơ duyên to lớn trong Tiên cổ thế nhưng giờ lại như thế khiến người khác cảm thán.

"Là người của đạo thống nào gây nên, ta phải diệt hắn!" Có người hét lớn.

"Tán tu, cũng không hề biết, hơn nữa hắn lại có thủ đoạn kỳ dị che đi hình dáng bản thân. Cách xa Tiên cổ nên dù mạnh mẽ như Giáo chủ cũng không cách nào nhìn thấu được."

Sự kiện tử vong bắt đầu được trình diễn, sự tàn khốc bắt đầu tăng nhanh.

Khi quần hùng hành động đi tìm cơ duyên thì không thể tránh khỏi việc có người chết đi, Tiên cổ có tạo hóa thế nhưng lại có những tuyệt địa kinh khủng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.

"Đó là sinh linh gì thế, trong Tiên cổ lại có chủng tộc vô cùng mạnh mẽ?" Trong lòng của mấy người này giật nảy mình.

Bên trong một tiểu thiên thế giới có một tòa thành khổng lồ đen xì lao ra vài tên sinh linh như là tiên binh, giáp trụ kinh khủng, tất cả đồng loạt xông lên giết chết những nhân vật ngoại lai tiến tới, sương máu tung bay.

Còn có trong một cổ giới mờ ảo xuất hiện vô số con sâu hóa thành từng tia sáng gặm nhấm hơn mười tên cường giả đã thành thần chỉ còn sót lại mỗi bộ xương trắng hếu đi kèm là vài tia máu đỏ.

Tiên cổ có tạo hóa thế nhưng lại rất tàn khốc.

Thế nhưng, nói tóm lại thì đa số mọi người không có việc gì, đều có thu hoạch lớn cả.

Nửa sinh nửa tử, cũng không phải là cửu tử nhất sinh, ai muốn thì đi vào, thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Ha ha... hà hà..." Người của Yêu Long đạo môn cười to, bọn họ thở dài rồi lộ nét mừng.

"Tháng năm trôi qua, sơ đại của chúng ta đã thành công, đốt bản thân thành tựu thần linh!" Một vị Thiên Thần vui mừng.

Nên biết, tên sơ đại này không hề tầm thường, mạnh mẽ tới dị thường, tung hoành mấy châu cũng chưa hề gặp đối thủ, hơn nữa còn đạt được "cổ hỏa" siêu phàm.

Rõ ràng, vị sơ đại của Yêu Long đạo môn này đã quật khởi, sẽ không phát sinh bất ngờ gì nữa, hắn không chỉ có tư cách đi tranh đoạt tạo hóa vô cùng to lớn kia mà còn có thể đi săn giết đối thủ của mình.

Hỏa Vân động, La Phù chân cốc, những cổ giáo này như thế tay chân, đều là những đạo thống thuộc hàng ngũ mạnh mẽ nhất thượng giới phụ trách trông coi hậu nhân tội huyết.

Bọn họ mạnh mẽ tới vô cùng, có những môn đồ bất phàm, ai cũng đều đang chờ mong, hi vọng sẽ mau mau quật khởi.

"À, sơ đại của bộ tộc ta cách ba ngàn đường đá kia cũng không quá xa, nếu như có thể phát hiện tên đời sau tội huyết kia thì quá tốt, cứ thế giết chết."

"Chắc hắn sẽ có cơ hội, sau khi thành thần thì thần giác của hắn rất nhạy cảm, đồng thời xung quanh cũng có một đám người đang nghe theo mệnh lệnh của hắn, một khi đi tìm kiếm cẩn thận thì chắc chắn sẽ phát hiện."

Nụ cười trên mặt của Yêu Long đạo môn càng tươi, vẻ căm hận với Thạch Hạo tràn ngập, hi vọng có thể giết chết hắn.

Cùng lúc đó, những đạo thống như Minh thổ, Thiên quốc, Thú hải cũng có người cười to, bởi vì một vài hậu đại mạnh mẽ của tộc này cũng đã thành thần, mạnh mẽ tấn cấp.

Sau đó không lâu, mấy người này đưa mắt nhìn về phía Thạch Hạo, nhìn hắn đang làm gì.

Sau khi nhìn thấy trạng thái lúc này của Thạch Hạo thì nụ cười trên mặt của Yêu Long đạo môn càng tươi hơn, tâm tình của bọn họ rất vui sướng, bởi vì hắn vẫn chưa có nhen nhóm Thần hỏa.

"Ngoan lắm, không hề có chút động tĩnh nào, xem ra không cần sơ đại của bộ tộc ta tới giết đâu, chỉ cần phái vài tên thần tới cũng đủ giết chết hắn rồi." Người của Yêu Long đạo môn cười lớn.

"Tốt, chí tôn trẻ tuổi đệ nhất của bộ tộc ta cũng đã xuất quan rồi!" Người của La Phù chân cốc vui sướng.

"Như thế thì càng tốt, ta hi vọng bọn chúng tìm tên đời sau tội huyết kia, hắn nhất định sẽ sống không lâu nữa đâu." Có người nói.

Bỗng nhiên, trên một tấm bia đá bống xuất hiện động tĩnh, mọi người kinh ngạc phát hiện, Thạch Hạo đã đạt được tiến triển nào đó nên bắt đầu có hành động.

Hắn ngồi xếp bằng nơi đó, thân thể phát sáng, thứ kia cũng không phải là hỏa diễm tầm thường, cũng như là ký hiệu to lớn, từng nhóm từng nhóm lượn lờ quanh thân thể của hắn.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình, cố gắng quan sát thật kỹ.

Rất nhanh có người cười to, bởi vì phát hiện hắn đã bị bỏng cả toàn thân thể!

"Ha ha..." Người của Yêu Long đạo môn là sảng khoái nhất, tiếng cười đầy chói tai, trào phúng nói: "Đốt thân thể mình thành những lỗ thủng lớn, thật là thiệt thòi khi hắn đã cố gắng yên lặng mấy tháng, khổ sở ngộ đạo tới giờ thế nhưng lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế."

"Ta nghĩ, cũng không cần phái người tới giết hắn đâu, chính hắn sẽ tự thiêu cháy mình mà thôi." Những người này cười to.

Nhưng mà, lão đạo chủ của Yêu Long đạo môn, động chủ của Hỏa Vân động lại không hề lên tiếng, con ngươi của bọn họ co rút lại nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio