Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 839: tám đại cao thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Ngân

Biên: ronkute

Thạch Hạo đảo mắt qua từng người, quả nhiên ai nấy đều bất phàm, từng người đều có tinh lực như trường giang đại hải, trong lúc nhất thời khó mà nhìn ra được nông sâu.

Hiển nhiên, đều không có một ai yếu, đều là chí cường giả một phương.

Những người như vầy tối thiểu đều là mạnh nhất một châu, thành tựu ngày sau không cách nào đoán trước được, tương lai sẽ trở thành bá chủ đầy đáng sợ một phương.

"Nhìn đủ chưa, không muốn chết thì cút đi, muốn chết thì cứ bước lên trước." Một chàng trai được khí tím vờn quanh, tay cầm thánh kiếm dựa vào trước Ngân Ma sơn bình tĩnh nói.

Thạch Hạo không để ý tới, cẩn thận cảm ứng và vững tin rằng nơi này chỉ có tám đại cường giả này, không hề có cao thủ nào khác mai phục.

"Nếu không muốn đi thì cứ để chúng ta tiễn ngươi lên đường vậy!" Cường giả đầu mọc sừng trâu vàng lạnh giọng nói.

"Từ." Một con Sư tử trắng bỗng mở miệng, ánh mắt lấp lánh rồi nói: "Đạo huynh, có nguyện ý gia nhập Thần miếu chúng ta không? Ta nhìn ngươi đầy vẻ hiên ngang, chắc chắn là nhân kiệt một đời, không bằng chúng ta cùng nhau kết minh?"

Nó rất uy mãnh và cũng không hề hóa thành hình người, bộ lông bạch kim toàn thân phát sáng, đặc biệt là cái bờm xõa tung khiến nó trông vô cùng hùng võ và ngang ngược, cứ như là vương của chúng sinh bước ra từ thần thoại vậy.

Những người khác nghe thấy thế thì giật mình, không ngờ nó lại lôi kéo kẻ này.

"Thần miếu rất lợi hại à, vậy khi gia nhập với các ngươi thì sẽ có lợi ích gì?" Thạch Hạo hỏi.

Những người ở đây đều lộ vẻ khác thường, ngay cả Thần miếu mà cũng chưa nghe qua? Đây là đạo thống cổ xưa nổi danh cùng Tiên điện, mạnh mẽ tới mức khiến người khác kính nể.

Cho nên, người của đạo thống này không tính là nhiều nhưng cũng chẳng phải là ít, đạo tràng cũng không có rộng lớn mà chỉ có một ngôi miếu cổ trường tồn từ tuyên cổ, thờ phụng ba tượng thần.

Nghe đồn, đó chính là ba bức tượng bất diệt từ xưa, đại biểu cho vẻ chí cường!

Có người nói, đó chính là mấy vị tiên của Tiên cổ, cũng có người nói là thần tổ thuộc niên đại Thần đạo bất hủ, còn có người nói đây chính là Thiên đế sắp sửa vô địch khắp thiên hạ.

Cho nên người của đạo thống này xuất hiện thì đều mạnh mẽ, trong tay bọn họ có nắm giữ "Cửu thiên thập địa kinh", được xưng là truyền thừa chí bảo, là một trong những thiên công vô thượng!

"Thần miếu thì như thế nào, đạo hữu, cứ hỏi đại một người nào đó thì sẽ rõ. Còn nếu gia nhập chúng ta, đây coi như là một loại kết minh, người sẽ không hề bị ước thúc gì nhưng một khi gặp nạn thì chúng ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Nói cách khác, là bảo vệ lẫn nhau." Sư tử trắng nói.

"À, vậy ta chỉ hỏi một câu, các ngươi có đồng ý đoạt lại Bát Trân Kỳ giúp ta không?" Thạch Hạo hỏi.

"Cổ thánh tử rất cần Bát Trân Kỳ, đạo huynh có thể đồng ý trao đổi hay không, chúng ta sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Ánh mắt của Sư tử trắng lóe lên và nói thế.

"Mới ta gia nhập Thần miếu của các ngươi, ngay cả Bát Trân Kỳ mà cũng muốn có ý đồ, nếu như gia nhập vào thì sợ phải giao lên hết tất cả đồ của ta luôn à?" Thạch Hạo chế nhạo.

"Cổ thánh tử vô cùng cần trân vật như thế này, đạo huynh, nếu như có thể chấp nhận từ bỏ niềm yêu thích thì tất cả đều có thể thương lượng." Sư tử trắng nói.

Lúc nó nhắc tới Cổ thánh tử thì những người bên cạnh đều đứng thẳng, bởi vì đây chính là cường giả khiến một vài cường giả run rẩy, tên này đã mấy lần tiến vào Tiên cổ và đã vô địch thiên hạ.

Cổ thánh tư, không phải có họ Cổ, cũng không phải là quái thai cổ đại, sinh ra ở Thần miếu và hắn đã ngộ Cửu thiên thập địa kinh tới mức cao nhất, trở nên mạnh mẽ vô cùng.

Đời này, Thần miếu cũng không phải có một vị truyền nhân tuyệt diễm như vầy mà còn có bị Cổ thánh tử khác cũng tiến vào Tiên cổ này, có thển ói thực lực mạnh tới mức khiến người khác tuyệt vọng.

"Bản thân ta cũng rất cần, sẽ không tặng cho kẻ khác, sẽ không trao đổi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.

"Vậy thì đáng tiếc rồi." Sư tử trắng nói, ánh mắt không còn vẻ ôn hào mà thay vào đó là sáng rực lên.

"Nói nhiều như thế làm gì, cứ dựa vào bản lãnh của mình để cướp lấy Bát Trân Kỳ, hiện giờ, tiễn hắn lên đường đã!" Có người nói.

"Là huynh trưởng của Lạc Đạo và Lam Nhất Trần? Hai huynh đệ của ngươi rất là kém cỏi, bị chúng ta chém giết chỉ biết chạy trốn, không hề dám đánh một trận, rất nhàm chán."Một chàng trai sau lưng có cặp cánh năm màu nói, đây là một con long tước rất mạnh mẽ.

"Ngươi!" Lạc Đạo tức giận, nói: "Các ngươi vây công chúng ta, vậy mà cũng dám mở miệng, không dị hả."

Cường giả trên đầu móc sừng trâu cười lạnh, nói: "Bại tướng tay, một đấu một thì ngươi cũng không phải là đối thủ, sẽ bị ta giết tới mức tè ra quần, như rùa rụt cổ vào trong mai, nếu không đã bị giết chết từ lâu rồi!"

Lạc Đạo tức giận, muốn ra tay.

Nhưng lại bị Thạch Hạo ngăn lại, hắn muốn đích thân động thủ.

"Ta tới!" Long tước đập cánh bay vút lên trời, đây là một chủng tộc mạnh mẽ, trong thượng giới cũng có tới mấy chi, mỗi chi đều quỷ quái tới đáng sợ, trong cơ thể nó từng có cổ huyết mạnh nhất, tuy rằng đã mỏng manh rất nhiều nhưng cái tên của nó có thể nói lên toàn bộ.

"Không, để ta lên, đừng có tranh với ta." Cường giả trên đầu mọc sừng trâu nói, một bước từ trên tảng đá tung người lên, ầm mặt đất rạn nứt, khí tức vô cùng điên cuồng cứ như là một ngọn núi lửa vàng óng đứng sững nơi đó, đè ép khiến người khác khó thở.

Phía sau, Lộ Dịch sắc mặt tái xanh, không tự chủ thụt lùi lại, thân thể run rẩy.

"Khà khà, mặt hàng như vầy mà cũng dám tranh với ta à." Bóng người màu vàng kia chế nhạo, sau đó nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Đến đây đi, để ta chiêm ngưỡi chủ nhân của Bát Trân Kỳ mạnh tới mức nào."

"Tranh nhau giết ta à?" Thạch Hạo lộ nụ cười khẩy.

"Không sai, không có bản lĩnh mà nói, không chỉ lưu lại Bát Trân Kỳ không được mà còn phải lưu lại cái mạng của mình nữa!"

Tiếng hét lớn vang lên, bóng người màu vàng óng kia vung quyền giết tới, dương cương ngang ngược mang theo thần lực vô tận, cứ như là đại dương đang cuộn trào mãnh liệt.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều biến sắc, dù là Lạc Đạo đứng phía sau cũng giật mình, thầm quát một tiếng kêu hỏng rồi.

Bởi vì, đây chính là Hoàng Kim ngưu, một cường giả biến dị trong Mãng Ngưu tộc thái cổ, hắn đã tấn cấp lên tới Thần Hỏa cảnh hậu kỳ, bản thân lại là một sơ đại cùng với cảnh giới cao như vậy thì tuyệt đối mạnh tới cực điểm.

Ngày đó Lục Đạo từng ăn qua thiệt thòi lớn như vậy nhưng lúc ấy con Hoàng Kim ngưu này vẫn đang ở cành giới thấp, mấy tháng không thấy không ngờ lại mạnh như vậy rồi.

Dù là Thạch Hạo cũng kinh ngạc, chỉ mới một năm rưỡi mà đã có người lên tới Thần Hỏa cảnh hậu kỳ, tốc độ quá nhanh nên khiến hắn cảnh giác.

"Tên khốn này thành đạo đã mấy chục năm nhưng không ngừng áp chế, nó đã quan sát qua tâm đắt thành thần của tiên hiền, lại mượn nhờ các thánh dược của Tiên cổ này nên mới có thể tăng mạnh như vậy, nhanh chóng quật khỏi." Lạc Đạo nói.

"Ầm!"

Thiên địa sụp đổ, Hoàng Kim ngưu thần mãnh vô cùng, ngông cuồng vô biên, một quyền nện xuống khiến toàn bộ bầu trời tựa như bị đánh rơi.

Thạch Hạo đón lấy, cũng là một quyền, quyền khí ngút trời, cuồn cuộn như sông lớn.

Đòn đánh này khiến hư không gần kề run rẩy, quá mạnh mẽ, thần lực dâng trào, nơi đây bị kim quang bao phủ, tựa như thần hại cấm kỵ đang phập phồng.

Tất cả mọi người đều giật mình, sức mạnh thân thể như vầy thì có mấy ai địch lại?

Khi kim quang thối lui, Thạch Hạo đứng yên chưa hề động đậy, mà làm người khác giật mình chính là, Hoàng Kim ngưu được xưng là Ngưu thần lực lớn lại lui về sau mười mấy bước, cánh tay hơi run run, lòng bàn tay nứt toát máu tươi ứa ra.

"Cái gì, Hoàng Kim ngưu với Thần Hỏa cảnh hậu kỳ với thần lực cái thế, nhưng lại rơi vào hạ phong khi quyết đấu thân thể?" Tất cả mọi người kinh hãi.

Con mắt của Hoàng Kim ngươi mở to, kim quang như bó đuốc, nó khó tin nhìn đối phương, không ngờ bản thân đá trúng một tảng đá cứng rồi.

Trên thật tế Thạch Hạo cũng rất giật mình, hắn đã tu hành tới bước này, giơ tay nhấc chân đều có thể giết chết cao thủ Thần Hỏa cảnh, dù cho đối phương có cảnh giới cao hơn hắn thì cũng không đỡ nổi.

Nhưng không nghĩ tới, thân thể của con trâu này lại mạnh tới thế, có thể liều mạng với hắn một đòn, nếu là người khác thì cánh tay kia chắc chắn đã nổ tung rồi.

"Không đơn giản, có thể ngăn ta một quyền mà chỉ rách lòng bàn tay, hiếm thấy." Thạch Hạo khẽ nói.

Nhưng mà, khi Hoàng Kim ngưu nghe được câu này thì tức tới ói máu, hắn dùng thân thể để tăng trưởng, đại lực kinh thế nhưng một quyền kia suýt nữa đã khiến bàn tay của hắn vỡ tung, lại con nghe thấy kẻ này nói những lời này nữa.

"Ngươi... chết đi cho ta!" Hoàng Kim ngươi hét lớn, vung tay lên, một thanh trường đao sáng như tuyết xuất hiện rồi xoay tròn chém về phía Thạch Hạo.

"Có chút bản lĩnh, ngươi là người đi theo của ai thế, không bằng theo ta đi." Thạch Hạo nói.

"Hắn là người kết minh của Kiếm cốc, được gọi là Thần tướng thứ hai." Lạc Đạo truyền âm.

"Kiếm cốc, Cô Kiếm Vấn." Thạch Hạo nhíu mày và nghĩ tới vị quái thai cổ đại kia, ở Tội châu hắn từng nhìn thấy qua người này.

"Giết!" Hoàng Kim ngưu hét lớn, trường đao sáng bóng bổ xuống.

Thạch Hạo cũng khồng hề lưu thủ nữa, năm ngón tay chợt hình thành nên vuốt rồng, ánh sáng lấp lánh phát sinh, đây chính là tán thủ đã đạt được bên trong bí cảnh Nguyên Thiên.

Keeeng!

Một trảo này không chỉ có sức mạnh thân thể của Thạch Hạo mà còn ẩn chứa thần thông đầy mạnh mẽ, lập tức bùng phát ra cốt văn lấp lánh, cương mãnh vô cùng mang theo bóng rồng lao tới.

Âm thanh điếc tai vang lên, nơi đây vô cùng chói mắt.

"Giết!" Hoàng Kim ngưu hống lớn, nó đã phát điên, lại đại chiến với Thạch Hạo.

"Vậy đủ rồi, nên vận dụng tới thủ đoạn mạnh nhất đi." Cô gái mặc giáp trụ đỏ rực nói, ngay từ đầu chính nàng khởi xướng việc giết chết Thạch Hạo.

Nhưng mà, va chạm tới mấy chục lần thì chợt Hoàng Kim ngưu lóe lên, rắc một tiếng, trường đao nứt toác đồng thời bay ngược ra sau, miệng ói đầy máu.

Ở lồng ngực của nó xuất hiện một Long Trảo ấn rất đáng sợ, máu chảy đầm đìa, chỉ thiếu chút nữa đã xuyên thủng trái tim của nó rồi.

"Hoàng Kim ngưu đã bại, chư vị, chúng ta tuy mạnh hơn con trâu này thế nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu cả, hay là liên thủ sớm giết chết kẻ này đi." Sư tử trắng nói, thái độ hoàn toàn khác với trước đây.

"Đã sớm thấy kẻ này rất chướng mắt rồi, cùng nhau tiêu diệt hắn, để Bát Trân Kỳ trở thành vật vô chủ thật sự." Cô gái mặc giáp trụ đỏ nói, mặt tuy sắc nét xinh đẹp thế nhưng lại mang theo vẻ cay nghiệt cùng với nụ cười tàn bạo.

"Em này cứ bắt lấy rồi mang về làm ấm giường." Đả Thần Thạch bỗng nhiên lớn tiếng nói, bởi vì Thạch Hạo từng tâm sự cho nó biết "chí hướng" của mình.

"Nàng tuy bất phàm thế nhưng không phải là quái thai cổ đại, không đáng để bắt, giết là được rồi." Thạch Hạo nói.

"Ngươi..." Cô gái mặc giáp trụ đỏ này tức giận, lại bị kẻ khác nói như thế.

"Chư vị, cũng không cần che giấu nữa, chúng ta tám người cùng nhau ra tay." Chàng trai tóc bạc nói.

Tám đại cao thủ cùng chuyển động, bọn họ đều là những thế lực lớn khác nhau, đều là chí cường giả một phương, vô cùng mạnh mẽ.

"Bất luận là kẻ nào tới cũng phải giết, sẽ không có bất kỳ kỳ tích nào." Có người nhỏ giọng nói.

Theo một ý nghĩa nào đó, đây chính xác là lời nói thật, không một người nào có thể đồng thời chống lại được tám đại cao thủ, ít nhất hiện tại những người xuất quan thì không một ai mạnh như vậy!

Nên biết, trong số người này có tới bốn tên sơ địa, còn bốn người còn lại đều đủ sức chiến với sơ địa, đều cùng một loại người, đều là chí cường giả một phương!

Lạc Đạo muốn tiến lên giúp đỡ Thạch Hạo.

"Một người tách ra cuốn lấy tên đó, còn bảy người chúng ta hợp lực đánh gục kẻ này." Chàng trai được khói tím vờn quanh, trong lòng ôm một thanh kiếm nói.

"Lạc Đạo, ngươi lui về sau đi, cứ để mình ta được rồi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.

"Ngươi cho rằng mình là ai, một người độc chiến với tám cao thủ cấp sơ đại à!" Long tước cười khẩy, hai cánh đập mạnh, mây màu bốc lên, thần uy bùng phát, vô số lông chim bắn mạnh hóa thành tên thần lao về phía Thạch Hạo.

"Ầm!"

Đối với cảnh này, Thạch Hạo cũng đập cánh, một luồng khí tức điên cuồng lao ra, hết thảy những lông thần Long tước kia đều bay ngược lại, vài tiếng bụp bụp vang lên, có một cài cọng lông thần cắm thẳng lên trên người của Long tước.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn một tiếng, âm thanh chấn động Ngân Ma sơn, tinh lực cuồn cuộn, như muốn một mình chiến với tám cao thủ cấp sơ đại ngay ở nơi này.

Cô gái mặc giáp trụ đỏ ra tay, hai tay kết ấn hình thành nên một cây quạt lửa lao về phía Thạch Hạo.

"Ầm!"

Thạch Hạo nắm quyền đấm mạnh tới, đánh nát ngọn lửa kia, chấn cho cô gái này bay ngược ra sau, máu chảy đầy miệng.

Lúc này, tóc đen của Thạch Hạo máu tung, mắt như kim đăng, hắn không hề bảo lưu gì cả mà toàn lực xuất thủ, dựa vào thành quả tu hành của chính mình để kiểm nghiệm, cứ như là một Ma vương vậy.

"Ngươi là ai?" Sư tử trắng nói.

"Thạch Hạo!" Thạch Hạo đáp, lần nữa xuất kích, hai chân như long xà quật mạnh ra sau, keng, đánh bay bảo cụ của Sư tử trắng, thiếu chút nữa đã quét trúng đầu lâu của nó, gió mạnh lướt qua khiến bộ lông nơi đó của nói đứt lìa, máu tươi chảy ra.

"Giết!"

Tám đại cao thủ không hề ẩn giấu nữa, toàn bộ vận dụng sức chiến đấu thật sự của mình, tất cả đồng loạt xuất thủ.

"Thạch Hạo, có chút quen quen." Có một người vừa ra tay vừa nói.

"Hôm nay, thể hiện ra cái tên thật sự của ta!" Thạch Hạo quát lên, tinh lực càng thêm điên cuồng, toàn thân phát ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ vùng núi, cứ như là một vị Ma vương xuất kích vậy.

Sau khi hắn tới Thạch Hạo thì rất nhiều người biết uy phong của cái tên Hoang, ít người biết, hắn chính là Thạch Hạo, hôm nay muốn đánh một trận để thể hiện uy danh thật sự của mình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio