Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 853: tiểu lục tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: ronkute

Biên tập: ronkute

"Hậu nhân của loạn và tội, chính xác, ta tới là vì người." Ninh Xuyên nói, tóc bạc lấp lánh, con ngươi như ngân hà sáng rực, trên trán hiện lên long văn.

Hắn siêu trần thoát tục, bạch y tuyệt thế thế nhưng lại có một luồng uy thế khó mà diễn tả được, hắn cứ như là một vị vưa của Tiên vực giáng thế hòng đưa ra phán quyết.

"Ngươi là cái thá gì, đừng cho mình là nhất." Thạch Hạo đáp trả, người này quả thật rất mạnh và cần phải thận trọng, bởi vì hắn mạnh tới mức thiên kiêu của các tộc đều phải tuyệt vọng.

"Tên tội nhân mang trong mình dòng máu không tinh khiết và đậm đặc, sẽ bị trấn áp." Lục Quan vương nói, nãy tới giờ đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc như vầy, không òn vẻ mặt ôn hòa nữa như trước.

"Ầm!"

Hắn xuất thủ cực nhanh, bàn tay vung lên mang theo một cơn gió lớn ứ như là cây cột chống trời đã sụp đổ, thanh thế hùng dũng vô cùng.

Gió lớn xé trời, mưa ánh sáng dâng trào.

Đây là một pháp môn mà Ninh Xuyên tùy ý đánh ra, hắn sở học rất nhiều, những bí thuật của Hỏa Vân động, Yêu Long đạo môn hắn đều học qua cả.

Bảo thuật của hắn có vô số, tinh thông áo nghĩa của nhiều giáo.

"Phiên vân phúc vũ thủ!" Có người kinh ngạc thốt lên.

Đám mây kia mang theo sương mù hỗn độn, mà mưa lại được hóa thành từ thần lực Thái âm, hai bên kết hợp lại hình thành nên một đòn vô cùng kinh khủng.

Đây chính là một bảo thuật rất đáng sợ của Yêu Long đạo môn, thứ gọi là dời sông lấp biển chính là biểu hiện của loại uy thế này, khiến cho nơi đây bạo động.

Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, bàn tay giơ lên chợt phát sáng, đây cũng là một bí thuật, nó hóa thành một con rồng lớn, năm ngón tay tạo thành trảo ấn, đây chính là tán thủ đạt được trong bí cảnh Nguyên Thiên.

"Ầm!"

Thiên địa nổ vang tựa như các hành tinh va chạm với nhau hình thành nên lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ, mây mù che lấp, mưa to tầm tã, còn có long ảnh lượn trời ngẩng đầu gầm vang.

Đây là đòn đầu tiên của hai người, quyết đấu trên phương diện bảo thuật.

Bốn phía không cách nào thấy được bởi vì đã bị cốt văn nhấn chìm.

Rất lâu sau đó, khi tiếng gầm biến mất, cốt văn tản đi thì hai người đứng cách nhau nơi xa.

"Cỡ này mà nghĩ trấn áp ta?" Thạch Hạo nói.

"Trò vặt thôi, thế nhưng nếu chỉ là một đòn tủy tiện mà ngươi cũng chỉ như thế này thì quá yếu, xoay tay có thể giết ngay." Ninh Xuyên bình tĩnh nói, khôi phục lại thần thánh.

Hắn tiến hành xuất thủ mỗi người một đòn là để thăm dò tình hình.

Bất kể là trước kia hay là hiện tại thì hắn đều có niềm tin này, vô địch sáu đời, tới đời thứ bảy này thì viên mãn, sẽ trấn áp toàn bộ địch thủ trên thế gian!

Thạch Hạo không hề tức giận, vẫn điền tĩnh và thong dong như trước, hắn tuyệt đối không hề kém bất cứ kẻ nào thì làm sao có thể bị chấn nhiếp chứ, nói: "Chỉ sợ lại là ta xoay tay giết người mà thôi."

Cùng lúc đó, Tần Hạo bước vào trong hư không và ép tới, nói: "Ngươi tưởng mình là ai, thích ra tay với ai thì ra tay à, muốn quyết đấu với ai thì quyết đấu chắc, ta giết ngươi!"

Hắn có lòng hiếu thắng, nếu không sẽ không bao giờ muốn luận bàn với huynh trưởng của mình, còn muốn đại chiến với Thạch Nghị, hiện giờ, Lục Quan vương xuất hiện với tư thái quân lâm thiên hạ thì làm sao hắn có thể nhịn được chứ, muốn chiến một trận

Hư không run rẩy, Thạch Nghị từng bước đi tới, mái tóc đen uốn lượn như thác nước, con mắt lấp lánh, nói: "Vốn ta chẳng hề có nhân quả gì với ngươi thế nhưng ngươi lại dám đứng trước mặt ta nói đời sau tội huyết gì đó, Thạch tộc có tội gì đó, vậy chỉ có thể giết chết ngươi mà thôi!"

"Hắn tới đây là để tìm ta." Thạch Hạo nói rồi ép về trước.

"Để đệ tới, các huynh không được tranh với đệ!" Tần Hạo hô lớn xông về trước, hắn không muốn để hai người xuất thủ, hắn muốn đại chiến với Lục Quan vương.

Tình cảnh này khiến người khác chẳng biết nói gì.

Vẫn Tiên lĩnh, toàn bộ sinh linh chẳng biết bàn luận gì cả, trong lòng vừa sợ lại vừa kinh. Vậy là ai? Lục Quan vương, phong tuyệt thiên hạ ai không e ngại? Nhưng hôm nay, ba người này lại muốn tranh nhau để chém giết, tình cảnh này khiến mọi người á khẩu.

Lúc nào, Ninh Xuyên, kẻ vô địch sáu đời, tung hoành cổ kim lại bị người khác xem thường như thế này, trước giờ đây là lần đầu tiên xảy ra việc như vầy.

Chính xác, ba huynh đệ Thạch tộc này, tên này ngông cuồng hơn tên kia, tất cả đều mạnh mẽ và tự phụ, trong lòng luôn có một loại niềm tin, cơ bản không hề xem Lục Quan vượng nặng như núi, cao hơn trời giống với mọi người.

"Được rồi, chớ làm mất mặt Thạch tộc, giao tên tiểu Lục tử này cho ngươi." Thạch Nghị dừng lại, hời hợt với kèm theo ý cười.

(): Ý chửi tên Ninh Xuyên, tựa như gọi là nhóc con trong khi hắn đã sống tới sáu đời, đời này là thứ bảy.

Lời này vừa ra liền khiến bốn phía im lặng, tiểu Lục tử? Ba chữ này lại có thể thốt thành lời ư?

Rất nhiều người đều nằm rạp ở dưới chân của Ninh Xuyên, thế nhưng Trùng Đồng giả lại tặng ngay cho hắn một cái tên là "tiểu Lục tử", quá nhục nhã, việc này Ninh Xuyên làm sao chịu thấu?

Tần Hạo cười ha hả hai tiếng, chẳng hề giống với dáng vẻ khó hiểu lúc bình thường của hắn.

Thạch Hạo cũng nở nụ cười, hắn biết vị anh họ này vô cùng thông minh, tâm tư rất lớn, chỉ một câu nói buông lơi đã muốn xóa bỏ đi uy danh được tích lũy từ sáu đời của Lục Quan vương.

Ba chữ này, nhất định sẽ trở thành cái biệt hiệu của rất nhiều người khi âm thầm nhắc tới Ninh Xuyên, những người căm ghét nhưng e sợ hắn thì cần có một thứ gì đó để phát tiết, mà ba chữ này lại có lực sát thương cực lớn.

Nhưng mà, hắn cũng hiểu hơn về Thạch Nghị, bọn họ tuy là đối địch thế nhưng nếu như có người làm nhục Thạch tộc, khinh bỉ hậu nhân tội huyết bọn họ thì Trùng Đồng giả sẽ gánh vác, tạm thời quên đi tất cả, không hề "dây dưa" mà giết chết Ninh Xuyên trước tiên!

"Bọn ngươi chột dạ à, lấy thủ đoạn nhỏ này để nhiễu loạn lòng ta, phí công." Ninh Xuyên hờ hững, cơ bản không để trong lòng.

"Tiểu Lục tử, nhận lấy cái chết!" Tần Hạo hét lớn, sau đó vận dụng ngay đại thần thông!

Dù là ngoại giới, tu sĩ các giáo cũng không biết nói gì hơn, phong thần như ngọc, ngạo thì quần hùng cổ kim như Ninh Xuyên này mà lại bị người khác gọi như thế!

"Ầm!"

Ánh sáng ngũ hành bắn ra, năm loại bản nguyên nhất trong thiên địa được diễn biến hóa thành một vòng tròn trấn áp về phía Ninh Xuyên hòng khóa chặt hắn lại.

Hiển nhiên, mạnh mẽ như Ninh Xuyên khi đối mặt với tuyệt học trấn giáo của bsl thì cũng không dám tùy ý đánh tan, cũng phải vận dụng tới đại thần thông.

Vù!

Chiến y Trường Sinh trên người Tần Hạo phát sáng hỗ trợ cho bí thuật của Bất Lão sơn này, không ngừng giúp tăng cao thần uy, cảnh tượng này vô cùng kinh người.

Dù là Ninh Xuyên cũng phải thay đổi sắc mặt, bàn tay của hắn phát sáng đánh tới, cẩn thận đối kháng.

"Không phải bọn họ có cừu oán với nhau hay sao, trước đây không lâu còn muốn đại chiến liều chết với nhau, nhưng giờ sao lại liên thủ rồi."

"Đời sau tội huyết cùng đi chung với nhau, việc này không ổn!"

Phía sau, những người đi theo của Ninh Xuyên nói nhỏ, cảm thấy sống lưng lạnh toát, vô cùng lo lắng.

"Ở trước mặt ta mà còn dám nói hai chữ "tội huyết", ta cảm thấy, để các ngươi sống... thì mới là một cái tội đó!" Thạch Nghị nói, chiến y trên người phát sáng.

Ai cũng không nghĩ tới hắn lại nói như thế, đồng thời bắt đầu hành động.

Trùng Đồng giả, được xưng là thần thoại bất bại, kinh khủng vô biên, trong nháy mắt lên tiếng thì đã vọt tới sát bên cạnh, tay cầm một cây đại kích quét ngang ngàn quân.

"Không ổn!" Những người này sợ hãi toàn lực chống lại, hi vọng có thể đợi được Ninh Xuyên tới cứu viện, bọn họ tin chắc, Lục Quan vương sẽ thấy chết mà không cứu.

Nhưng mà, Thạch Nghị quá mạnh mẽ, đại kích vung lên thiên địa đều nứt, một màn sương máu xuất hiện ngay tại chỗ, tám chín người hét thảm, bảo cụ của bọn họ nổ tung, thần thông tán loạn, thân thể bị chém lìa.

Xoẹt!

Cùng lúc đó, Trùng Đồng phát sáng tựa như là khai thiên tích địa, hai chùm sáng đầy đáng sợ xoắn lại rồi lao ra đánh cho những người còn sót lại thành sương máu, vẻ kinh khủng càng tăng lên.

Quả thật Ninh Xuyên đã chuyển động thế nhưng Thạch Hạo lại vụt tới, Côn Bằng pháp cắt ngang bầu trời ngăn cản đường tiến của hắn.

Khi hào quang tan hết thì đám người nơi đó đã bị Trùng Đồng giả giết sạch, chỉ còn sót lại một tên sơ đại tránh thoát được một kiếp thế nhưng máu me be bét, lòng mang khiếp đảm lướt về sau vạn trượng.

"Xoẹt!"

Lần này, Thạch Hạo là người xuất thủ, bởi vì tên sơ đại kia khá là gần với hắn, cánh Côn bằng rung lên, hắn tựa như cầu vồng vượt qua trời cao, nhanh chóng giết tới.

"Lục Quan vương, cứu ta!"

Tuy là tuổi trẻ kiệt xuất của một bộ tộc thế nhưng nếu so với hai Thạch này thì vẫn chênh lệch một đoạn dài, đầu tiên là bị Thạch Nghị đánh trọng thương, sau thì gặp Thạch Nghị ngăn cản, tim mật hắn đều run cả lên.

"Ầm!"

Thạch Hạo không hề cho hắn cơ hội nào, không cho Ninh Xuyên tới cứu viện.

Côn Bằng quyền tỏa ra đầy óng ánh, cứ thế đánh nổ tung cơ thể hắn!

Thời khắc này, tất cả mọi người đều sợ hãi, ba huynh đệ Thạch tộc này đều vô cùng kinh khủng, tên "nhỏ nhất" hò hét khiêu chiến Lục Quan vương, còn hai tên "lớn hơn" thì ra tay giết một đám người kia, quá đáng sợ.

"Một môn có tới ba chí tôn, chuyện này... quá kinh khủng mà."

Trong vùng núi, toàn bộ tu sĩ đều sợ hãi, ba người bọn họ nếu như liên thủ thì người khác làm sao có đường sống chứ, toàn bộ trong Tiên cổ này sẽ vô cùng kiêng kỵ, bọn họ có thể lật tung tất cả!

"Lục Quan vương gì chứ, sớm giết chết cho bớt việc đi." Thạch Nghị nói.

Lời này vừa ra liền khiến bầu không khí trở nên khẩn trương hơn.

"Kỳ thật, ta cũng cảm thấy hắn rất chướng mắt, để hắn chết trận trong vinh quang không bằng tăng tốc đập bẹp hắn thì hơn." Thạch Hạo nói.

Hai người kẻ tung người hứng khiến lông mày Ninh Xuyên dựng đứng, ánh mắt sắc bén.

Ngoại giới, các giáo đều chấn động.

Đương nhiên, lo lắng nhất chính là đám Hỏa Vân động, Yêu Long đạo môn, bọn họ là giáo trông coi Tội châu, trên người mang sứ mệnh, sau khi nhìn thấy vẻ tuyệt diễm của ba huynh đệ Thạch tộc thì cảm thấy tê dại da đầu.

Mà hiện tại, hai tên "lớn" lại quá mức nguy hiểm, muốn nhanh chóng giải quyết Ninh Xuyên.

"Nếu không phải là không biết được đám người ở biên hoang kia đã chết hết chưa, không thể phán đoán họ còn có thể trở về hay không thì sớm đã san bằng cả Tội châu rồi, chứ không phải lưu lại chút hi vọng sống như thế này."

Ngoại giới, một ông già được sương mù hỗn độn lượn lờ, lão ngồi ngay ngắn bên trong chiến chiến xa cổ xưa, người bên ngoài không cáh nào nghe được thần niện này, trong đôi mắt của lão chỉ toàn là hoa văn đại đạo, dị tượng kinh khủng vô cùng.

"Lục Quan vương không có sao chứ?" Có người lo lắng, đây là đám người có quan hệ rất thân với Ninh Xuyên nên cảm thấy vô cùng bất an.

Tình huống như vầy quá là không ổn, thậm chí có thể nói là vô cùng gay go!

"Hi vọng ninh xuyên có thể ngạo thị Tiên cổ, trấn áp Sào giới, đánh gục ba tên địch thủ kia!"

"Ta tin tưởng với phong thái của Lục Quan vương, vô địch sáu đời nên chắc chắn có chỗ hon người, ta muốn tận mắt nhìn thấy vẻ huy hoàng của hắn, tận mắt nhìn thấy hắn giết chết đời sau tội huyết!"

Có người nói, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm bia đá.

Tiên cổ, Sào giới.

"Em họ, ngươi vẫn còn quá trẻ, nhìn bộ dáng là muốn ăn thiệt thòi rồi." Thạch Nghị dạo bước trong hư không, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Một bên khác, Thạch Hạo cũng không hề chờ đợi nữa, đối với kẻ tự phụ như thế này thì biện pháp tốt nhất chính là đơn giản mà trực tiếp, đập bẹp với tốc độ nhanh nhất.

"Đệ muốn tiếp tục chiến với hắn!" Tần Hạo không cam lòng, mặc dù biết mìn không phải là đối thủ của Ninh Xuyên thế nhưng vẫn muốn tái chiến thêm lúc nữa.

"Nghe nói, muốn vào Hung sào này thì phải tiến hành việc huyết tế, dùng tinh huyết của cường giả để tế điện thì mới có thể mở ra con đường thần bí, ta thấy bộ thân thể này của hắn có ẩn chứa chân huyết siêu phàm, coi bộ không tồi đâu." Thạch Nghị nói.

"Vừa khéo để làm tế phẩm." Thạch Hạo gật đầu, ầm một tiếng, cánh Côn bằng hiện lên rồi đánh giết tới, vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ nhất.

"Xoẹt!" Cùng lúc đó, con mắt của Thạch Nghị mở to, chùm sáng kinh khủng xé trời đánh úp về phía Ninh Xuyên.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, ba tên đời sau tội huyết cùng nhau xuất thủ, thủ đoạn thông thiên khiến thần hồn của người khác run rẩy.

"Ba huynh đệ Thạch tộc, tên này còn biến thái hơn tên kia, muốn lấy Lục Quan vương để huyết tế Hung sào, xem hắn như là tế phẩm..."

Đám Lạc Đạo, Lam Nhất Trần, Lộ Dịch thấy thế thì trợn tròn mắt.

Những người khác cũng không cần phải nói làm gì, ai nấy đều ngớ người.

"Ba người muốn liên thủ hòng tàn sát Ninh Xuyên một cách nhanh nhất, hiến tế hắn?!"

Đông đảo sinh linh cứ như hóa thành tượng đất.

Rất nhiều người linh cảm được, Ninh Xuyên như gặp phải vận đen, kết thúc trong bi kịch.

Kể cả ngoại giới, trái tim của một đám người đều nhảy thình thịch, bọn họ biết, gặp phải ba huynh đệ "tàn nhẫn độc ác" của Thạch tộc này thì dù là Lục Quan vương cũng phải đẫm máu, khó chặn được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio