Khẽ động, thân ảnh hai người thoắt cái biến ảo, lao như điên cuồng chuẩn bị va chạm.
Cự nhân pháp tướng cũng không do dự nhiều, kiếm thế của hắn quét ngay mà ra. Bước chân tiến về phía trước đối đầu thẳng với Phi Dương
Phi Dương hỏa diễm trên cánh tay bành trướng mà ra, thân ảnh hắn như tiêu thăng lao vút về phía cự nhân. "Song Đấu Cực Quyền" bạo phát uy mãnh như sơn đào hải lãng đánh thẳng xuống.
"Song đấu cực quyền."(x. sát thương)-Bạo kích (x. sát thương)
Oanh!
Phanh!
Hai bên va chạm đồng thời, sức mạnh rung chuyển đại địa, từng ngôi nhà như thế bị lốc thổi lên. Liên tục những vết rạn nứt không khí xuất hiện.
Rầm!
Cả mặt đất Sơn Dương thành triệt để nứt ra di dít mạng nhện đếm không xuể. Ở giữa vụ nổ to xuất hiện như thể đánh bom trải dài phạm vi m cực rộng. Mọi sinh trên đường đi bị xóa sổ hoàn toàn thành cát bụi.
Còn may họ giao chiến này giờ, / dân số đã kịp chạy ra khỏi thành đứng ở núi phía trên hoảng hốt nhìn xuống. Có một vài người còn rảnh tiến tới gần hơn ngồi ghế vừa xem vừa cắn hạt dưa bàn tán.
"Hay quá hay quá, tên nhỏ con kia mạnh ghê."
"Nổ to quá, chưa bao giờ ta thấy đẹp như vậy."
"Ta tự dưng muốn làm cường giả quá."
Phi Dương ở đây giờ này thì chắc hắn cũng sốc luôn. Bọn gia hỏa đúng là sợ mình sống lâu quá mà.
Răng rắc.
Xương cốt tôn cự nhân vỡ tung mà ra, mấy thanh cốt thứ cơ hồ bắn tung tóe. Bộ dạng nó giờ đây nhìn vô cùng thê thảm, trừ mấy cái cốt thứ, cột sống và xương đầu còn sót lại mà thôi.
Phi Dương cơ hồ cũng chẳng khá hơn đâu nha, đòn đánh vừa rồi hắn bị phế mẹ một bên tay rồi. Nói phế thì cũng không hẳn là vậy, trên cơ bản là nát hết xương tay phải rồi.
Phi Dương không có chần chờ nhiều, hắn quay ra quan sát kỹ con pháp tướng này. Hắn thấy được thân ảnh tên tông chủ kia đã lộ người ra tại vị trí tim của con pháp tướng.
Không để đối phương có cơ hội tỉnh lại. Phi Dương lao vút thẳng về phía chỗ đối phương đánh ra "Song đâu cực quyền"(phiên bản không tốn khí lực).
Lúc này đây, Thiên Sơn hắn mở mắt ra nhìn về thân ảnh Phi Dương đã tới gần: "Nghiệt súc chết đi.". Hắn đưa tay vào áo mình rồi lấy ra một cái tinh cầu ném thẳng về phía Phi Dương.
Nói Thiên Sơn đường đường là tông chủ mà không có vật phòng hộ thì có mà là nói phét có tiếng mất. Quả cầu này chính là một bảo vật chân truyền của các đời trưởng môn, được dùng chỉ khi tông môn gặp nguy.
Nó có thể tung ra một vụ bạo tạc với số sức mạnh không rõ và chỉ cần có ấn ký tông chủ để kích hoạt. Nguồn gốc của nó xuất phát từ vị tông chủ đời đầu tạo nên.
Phi Dương nhìn thấy quả cầu kia bay đến mình lúc, trong tim hắn phát sinh ra cảm giác không ổn, các một tia uy hiếp tính mạng hắn. Nhưng ai bảo hắn còn một át chủ bài đâu.
Phi Dương dơ thẳng bàn tay mình ra. Cái máy tính rung lên "Tay không phá lực" thi triển mà ra.
Rầm!
Lại làm thêm pha bạo tạc nữa cơ hồ lần này hoành tráng hơn mọi lần, tận km khu vực triệt để san thành bình địa lõm xuống một lỗ lớn.
Dân chúng phía trên trơn mắt há hốc mồm như quả trứng, cái thành km mà nổ mất km. Kình phong chấn động táp vào mặt, cũng không khỏi khiến bè lũ cắn hạt dưa chạy toán loạn như chim muông.
Trong vụ nổ, con cự nhân pháp tướng đã triệt để tan biến, Thiên Sơn nằm thoi thóp phía dưới cười ha hả hà ha:" Tốt tốt các lão tổ có mắt, cuối cùng cũng đã để con giết chết tên súc sinh này, cái mạng này nhưng là đáng, không hổ thẹn với mọi người".
Nhưng mà hắn chưa nói hết câu thì một âm thanh, một thân ảnh đã đứng trước người hắn:"Đã nói xong chưa."
"Không không không thể nào không." Thiên Sơn ăn nói như thể gặp quỷ, khuôn mặt tái mét đến cực điểm.
Oanh!
Phi Dương cho một quyền nện xuống, đầu Thiên Sơn triệt để nổ tung, óc văng đầy đấy, chết đến không thể chết thêm. Phi Dương lắc đầu một cái: "Chậc chậc, thật đáng tiếc."
Hắn quay đầu đi, chạy thật nhanh ra khỏi hiện trường. Vì hắn cảm nhận được có thể không lâu sẽ có gia hỏa tới đây vét máng. Mình thì nỏ mạnh hết đà rồi thì đánh đấm được cái gì nữa.
...
Một vài bóng người bay tới, nhóm người này đều mặc quần áo quan lại. Nổi bật nhất là người đàn ông trung niên râu ria ngay ngắn, vẻ mặt thanh cao. Hắn chính là Sơn Dương thành thành chủ Dương Chu.
Một tên thuộc hạ chạy lên bẩm báo với hắn: "Đại nhân, thương vong thảm trọng, dân số chết đến hơn ."
Dương Chu ngẩn người, chức thành chủ này của hắn không giữ đươc nữa rồi. Hắn một Võ Vương thì tuổi gì chặn nổi trận đánh này. Thở dài một hơi, hắn nói:" Ngươi đi lấy con ngựa rồi thông tri trưởng hình quan đại nhân đi, ta phải dọn dẹp bãi chiến trường này."
"Rõ, thuộc hạ sẽ đi ngay bây giờ." Tên hạ nhân cúi đầu trả lời.
...
Phi Dương chạy như bay về lại chỗ cũ lúc nãy hắn đưa bọn kia túi nhẫn trữ vật.
Hắn cũng không sợ lũ này phản kháng hắn, bởi vì trước khi đi hắn đã gieo nô ấn rồi. Nô ấn chỉ đơn giản khiến họ phải nghe lời hắn, và định động thủ hắn nó sẽ khởi động. Nô ấn không gò bó thuộc hạ bất kể vấn đề riêng tư gì.
Đám người khi thấy Phi Dương trở lại thì khi ngạc như thấy ma, hắn trở lại nghĩa là tông chủ Võ Tướng của họ đã vẫn lạc a, may mà mình không phản kháng nếu không thì hạ tràng khỏi phải nói.
Cung Hi cùng Phong Dương thấy hắn thương nặng vội vàng chạy ra: "Đại nhân, đại nhân ngài có sao không."
Phi Dương nhìn về phía Cung Hi rồi ngã xuống để lại một câu: "Đưa ta đi chữa thương a, với cả ngươi cõng ta đi nhé ta không thích đàn ông."
Đám người hoảng hốt vội vàng nâng hắn dậy đi tìm chỗ nghỉ ngơi. Riêng Cung Hi thì nàng phải đi cõng hắn, tên này đã ra lệnh thì nàng đành phải nghe.
...
ngày sau, một gian nhà trọ. Cung Hi đang ngồi cạnh cái giường ngủ thiếp. Cảm nhận thấy tay Phi Dương giật giật nàng bật tiếng kêu lên: "Tất cả tập hợp."
Đám võ giả nghe thấy vội vàng giật thót lên, từ đang trong công việc hay ngủ bật dậy xếp thẳng trang nghiêm bên giường Phi Dương. Bọn hắn rõ ràng tên này mà giận lên thì có người chết đó.
Phi Dương tỉnh dậy nhìn mọi người xung quanh một vòng. Bỗng dưng hắn có cảm giác cảm động đến rơi cả nước, bọn thuộc hạ thật biết quan tâm đến mình a.
"Cảm ơn các ngươi đã chăm sóc ta mấy ngày qua." Mặt hắn điềm đạm ôn hòa lên.
"Đây là bổn phận của bọn thuộc hạ, ngài không cần để ý." Bọn này đồng thanh hô dõng dạc vẻ mặt cực kỳ nghiêm trang.
Phi Dương gật đầu rồi ngồi dậy, hắn nói: " Ta chỉ cần nghỉ lại đây ba ngày rồi khởi hành."
"Mọi người giới thiệu tên hết cho ta nghe đi." Đám người nhao nhao gật đầu bắt đầu giới thiệu. Nói nghe xong, nhưng hắn nhớ nhất mỗi hai người tu vi cao nhất thôi.
Cuối cùng hắn nói: "Ta tên Phi Dương mới từ gia tộc đi ra được gần năm, lúc ấy Võ Sư và bây giờ là Võ Vương đỉnh phong. Các ngươi hãy gọi ta là đại ca thế thôi."
"Tiện thể ra cái chỗ này đón đại tẩu về cho ta, rõ chưa." Đám người nhao gật đầu rồi lăn đi ra ngoài.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.