Thế Giới Huyền Huyễn

chương 62: chiến kha gia (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau một khắc....

Thân ảnh hai người Kha Thắng, Kha Vọng liền đã đi tới trước mặt Phi Dương.

Kha Vọng cầm trên tay là một đoản đao to lớn, dài đến m, long văn được vẽ khá tỉ mỉ chi tiết, nhìn đã không phải thường. Đây là đoản đao mà hắn sử dụng từ khi còn trẻ, trải qua chém giết rất nhiều, huyết sát chi khí vô cùng nồng đậm.

Còn Kha Thắng thì cầm trên tay là một đoản thương hình rồng, bọc màu kim ngân, vừa vặn tầm tay. Một đoản thương này ít ra cấp bậc cũng nhị chuyển, thật sự là kém cái rìu độ cứng bát chuyển của Phi Dương a.

Va chạm thân ảnh của Phi Dương lúc, hai người liền bắt đầu xuất thủ. Kha Thắng nhấc lên đoản thương, gia trì một đám thiên lực và, hắn chọc nhanh một nhát, đâm thẳng như tia điện, ánh chớp đụng thẳng đầu Phi Dương.

Bên kia, Kha Vọng cũng không mảy may kém, Bảo đao của hắn bổ dọc từ trên xuống dưới, khí thế hỏa tán xung quanh, hình rồng uốn lượn, đất đá bay lên.

Phi Dương nhắm lại con mắt, cảm nhận khí tức hai kẻ này đến gần, hắn giơ hai bàn tay lên, đánh ra song quyền đón tiếp.

"Song Đấu Cực Quyền".

Ầm ầm

Một quyền đẩy lùi thẳng Kha Vọng, long đao rung chuyển, hắn bay thụt về sau tận chục mét,.Thêm một quyền nữa về bên kia, đánh ngang vào góc bên phải đoản thương của Kha Thắng, đoản thương này liền tại chỗ lệch hướng chệch sang một bên đâm xuống đất tạo thành một hố nhỏ.

Lúc này đứng ở đằng sau hai người, Kha Hủ thần sắc nghiêm túc, nhìn lấy Phi Dương, hắn nắm lên đoản kiếm bên hông, thiên lực gia trì đầy đủ, tia thiên lực từ kiếm của hắn chém ra. Kiếm khí bắn lên đầy trời như sóng thần dào dạt, trời đất tối sầm, từng tòa kiến trúc xung quanh lần lượt bị thổi bay lên phất phới.

Vèooooo

Kiếm khí bay đến trước mặt Phi Dương, không khí áp súc cũng không khỏi để cho hắn mặt mày nhăn nhó. Thú thật, Phi Dương mới giết Võ Tôn Hậu Kỳ một lần duy nhất, đó là đánh lén. Thậm chí lúc trước kể cả có x hắn cũng không dám ngạnh kháng, quá mạnh.

Nhìn thấy luồng sức mạnh kia, Phi Dương vội vàng khởi động cuồng bạo gia trì lên cơ thể, tử phủ rút ra chắn trước người hắn.

"Keng, ký chủ kích hoạt cuồng bạo chiến điển, toàn bộ chỉ số tăng x.".

Ầm! Ầm! ẦM!

Một kiếm, Phi Dương phun ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể bị thổi bay lên trời bắn xuyên qua dãy nhà cửa xung quanh. Khói bụi tràn ngập Kha Gia.

...

Bên ngoài, nhiều người cũng cảm thán, Kha Gia thật đánh nhau to rồi. Nhiều người còn nhớ đến tên tiểu tử kia, sáng hôm nay Kha Gia đúng là chọc phải một phiền toái không nhẹ a.

Thấy khói bụi lan tràn từ Kha Gia bốc lên, lúc này bảy tên Võ Tôn ở vòng ngoài cũng không khỏi hoảng hốt cấp tốc quay về Kha Gia.

Đúng là lũ ngu này không thể nghĩ là Phi Dương sẽ trực tiếp tiến đánh Kha Gia luôn a. Vậy mới có câu "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", kẻ địch sẽ không ngờ địch nhân đánh đến cửa.

....

Trong làn khói rạo rực, ba tên Võ Tôn cũng không cảm thấy khí tức của Phi Dương, nhưng bọn họ có nắm chắc kẻ này chưa chết, hắn chính là đang ẩn núp trong đống đổ nát bằng bí pháp nào đó.

Ba người hạ cánh xuống, dồn dập kiểm tra các đầu vị trí xung quanh một lượt.

Đang bay qua một đống đổ nát lúc, Kha Thắng liền biến sắc, từ đằng sau hắn, đống đất đá phá toái mà ra, thân ảnh Phi Dương nhanh chóng tiếp cận đằng sau hắn. Tử Phủ trong tay Phi Dương đánh ra sau lưng, thiên lực bạo hưởng.

"Khai Địa"

Rầm!

"Aaaaaaaaa....".

Kha Thắng hét dài thảm thiết, một rìu chém đứt một chân hắn, cả người hắn loạng choạng ngã nhào xuống mặt đất, miệng liên hồi gào thét như lợn chết.

Đi cách hắn một quãng nhỏ, Kha Vong vội vàng tăng tốc, biến ảo thân ảnh một chút, hắn liền vác đao tiến đến gần Phi Dương.

Phi Dương lắc đầu: "Phiền phức, chết". Hét lên một tiếng, hắn liền một rìu đập sang thân ảnh đang đến Kha Vong, một rìu này rất khác rìu trước nhiều, bởi vì Phi Dương đã khởi động bạo kích tuôn ra. Luồng rung chấn từ cây rìu vang lên, khí thế rung chuyển đại địa xung quanh.

"Khai Địa" - Bạo kích: Gây choáng

Rầm!

Đao và rìu chạm nhau loảng xoảng, run mạnh một cái, Kha Vong lùi xuống, hắn không bị thương nhưng tinh thần đã hôn mê, không tỉnh lại nổi. Trong lòng hắn hoảng sợ, kêu thất thanh: "Ngươi, ngươi đã làm gì lão phu".

Chả do dự, cơ hội trước mắt, Phi Dương cho thêm một rìu nữa nhằm thẳng đầu tên trưởng lão này tiễn hắn lên đường vui vẻ luôn.

"Khai Địa"

Ầm!

"Aaaa...".

Hét thảm một tiếng vang vọng, rực rỡ đi qua, tên này trưởng lão bị một rìu chặt đầu, cột máu phun ra bay bay.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được ,, điểm."

Tên trưởng lão đang què chân hoảng sợ, hắn không muốn chết, tu luyện đến Võ Tôn có trăm năm thọ nguyên, hắn không muốn chết, vươn mình ra hắn bay lên bỏ chạy lúc Phi Dương chém Kha Vong giây lát. Chỉ tiếc, què chân bay chậm đâu bằng Phi Dương dùng ẩn sát nhanh a.

Một tiếng "Vèo" thanh thúy, Phi Dương liền đã xuất hiện đằng sau thằng này, một rìu chi uy đập đến.

"Khai Địa".

Phanh!

"Aaaaa....".

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được ,, điểm."

Đồng thời, cách Phi Dương vài mét Kha Hủ cũng đã xuất hiện ở đấy, vành mắt hắn đỏ như máu, con ngươi tràn đầy hận thù. Kha Gia đại tộc ấy vậy mà lại bị một tên tiểu bối tàn sát bừa bãi, chỉ sợ cái này gia tộc không những nguyên khí đại thương mà còn bị toàn dân thiên hạ xem như chuyện cười.

Kha Hủ nắm chặt đoản kiếm, nhìn Phi Dương như nhìn người chết, hôm nay không giết kẻ này tất có họa, để ăn chắc, hắn bộc phát tia thiên lực khổng lồ một lần nữa chém ra, sức mạnh phủ lên thiên địa bao lại Phi Dương. Hắn chỉ có . thiên lực, lần bộc phát cơ hồ lúc này chỉ còn sót tia thôi ( dầu hết đèn tắt).

Còn Phi Dương nãy giờ tung đòn thú thật cũng đến chiêu cơ hồ chỉ có một lần xài thiên lực, còn lại lần kia chỉ dùng đến . Tổng cộng còn lại có thôi.

Vừa chém chết tên trưởng lão, Phi Dương liền cảm nhận được tia uy áp cực mạnh kia đánh tới mặt. Mặt mày hắn không đổi, tuyệt chiêu kích hoạt luôn.

"Dịch chuyển m"

Kiếm khí khổng lồ vừa đến nơi, Phi Dương liền biến mất. Để lại kiếm khí một mình chém về phòng ốc, thiệt hại lan tràn, tan hoang, đúng là phí công chém ra a.

Ánh mắt Kha Hủ chấn kinh thần sắc, hắn không tin, không thể tin vào sự thật, hắn ngửa cổ thét lên trời: "Không, không thể nào, tại sao ta không thể giết được hắn. Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ hôm nay Kha Gia muốn diệt tộc".

Từ dịch chuyển đi ra, Phi Dương mỉm cười nhìn Kha Hủ: "Kha gia gia chủ a, hôm nay bản tọa xin tuyên bố, ngươi, con gái ngươi, vợ ngươi, thê thiếp ngươi, cả gia tộc ngươi từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, dù xinh đẹp như hoa mỹ nhân, hết thảy sẽ được tế sống".

Kha Hủ sắc mặt thuẫn thờ, cả người tái xanh, hắn hối hận, cực kỳ hối hận, chợt nhớ ra một điều gì đó, hắn thét lên: "Tộc nhân của ta đã trốn hết, bảy chấp sự Võ Tôn sắp quay lại, họ sẽ không để ngươi thực hiện...".

Phanh!

Một kiếm, Phi Dương đâm xuyên bụng Kha Hủ, máu tươi chảy ra. Phi Dương ghé sát tai hắn nói: "Ồ, tộc nhân của ngươi trốn dưới cái hầm bí mật phải không ta, bảy tên Võ Tôn liệu bắt được ta khi ta ẩn nấp không".

Vẻ mặt Kha Hủ mộng bức, sắc mặt tràn đầy đau đớn ôm chặt bàn tay Phi Dương không buông: "Xin, xin ngài hãy tha, tha cho.."

Xoẹt!

Không để hắn nói hết câu, Phi Dương đường kiếm chém ngang, cắt đôi Kha gia chủ làm hai nửa.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Hậu Kỳ, kinh nghiệm thu được ,, điểm."

Phi Dương chửi chó: "Mẹ nó, quá ít, còn tận triệu nữa mới lên cấp".

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio