“Mày”, ngài Curtain nhắc đi nhắc lại, nhìn lướt qua cả bốn đứa, rồi quắc mắt trừng trừng nhìn Reynie. “Mày phản bội tao! Sau tất cả những gì tao đã làm cho mày - chào đón mày đến với Học viện, vỗ về nỗi sợ hãi của mày, cho mày một vị trí trong chiến dịch Cải tiến của tao - rồi mày chọn đối đầu với tao sao?”
“Cháu không nghĩ là ngài sẽ chấp nhận lời xin lỗi.” Sticky nói. (Một câu trả lời khá hỗn xược.)
Ngài Curtain cười, một điệu cười ghê rợn, “Ồ, không, tao e là không đâu, George ạ. Nhưng cũng phải cảm ơn mày vì đã nhắc nhở tao, nhắc cho tao nhớ rằng bọn trẻ chúng mày đáng khinh đến mức nào. Dễ theo đuôi, nhưng trở mặt còn dễ hơn nhiều. Đúng thế, thật đáng thương, và chúng mày còn phiền toái như lũ dĩn nữa chứ, nhưng dứt khoát không thể là một mối đe dọa được. Cứ nghĩ đến việc chúng mày hy vọng... à mà hy vọng gì ấy nhỉ? Đánh bại ta ư? Nhưng bọn mày chỉ là một lũ nhãi ranh thôi!”
Ngài Curtain lại bắt đầu một tràng cười nữa, dài và ngả nghiêng. Phải cố gắng lắm mới dứt được cơn cười, ông ta nói, “Ồ, không vấn đề gì. Tao chẳng cần phải túm mấy cái cổ áo dơ dáy của bọn mày làm gì, bẩn tay ra. Tao sẽ gọi các Điều hành viên để lôi chúng mày ra khỏi đây.”
Ngài Curtain quay mặt bước về cái ghế, chợt sững lại khi bắt gặp ánh mắt chằm chặp của Reynie Muldoon. Cậu hết nhìn tới lại nhìn lui, như là đang rất tập trung suy nghĩ về một việc nào đó. Trước khi ngài Curtain kịp hỏi xem rốt cục cậu đang làm cái quái gì, Reynie đã nói thật to, nhưng là nói với chính mình, “Được rồi, vậy đó không phải là do cười.”
“Reynie, mày đang nói cái ngớ ngẩn gì thế?” ngài Curtain hỏi.
Nhưng Reynie chẳng nghe thấy ông ta. “Với ngài Benedict, thường là do những cơn cười. Nhưng nếu cười không có tác dụng với ông, vậy thì là cái gì? Phải có một thứ gì đó, nếu không ông sẽ không buộc mình cẩn thận như vậy. Ông rất sợ bị mất kiểm soát - nhưng chính xác là cái gì?”
Mắt nhắm nghiền, đầu run rẩy như một quả chuông đang lắc, ngài Curtain lắp bắp, “Tao không hiểu - mày là loại người nào - nham hiểm và tao không có thời gian cho cái suy nghĩ trẻ con đó của mày..!”
“Đúng thế, chắc chắn ông phải sợ một thứ gì đó,” Reynie nhấn mạnh, mắt sáng lên. “Cái ghế, những cái bẫy, cặp kính phản quang - tất cả là để bí mật bảo vệ an toàn cho ông trước những đứa trẻ. Nhưng tại sao ông lại sợ trẻ con đến thế? Có thể đó là lý do khiến ông luôn miệng nói chúng tôi vô hại. Ông đang cố để tự trấn an mình thôi, chứ thực tế sợ chúng tôi đến phát khiếp. Ông giống như một con hổ sợ sệt một con chuột nhỏ bé vậy! Nếu không thì tại sao ông lại đứng đó mà run rẩy như thế?”
“Không phải là vì sợ hãi, mày, đồ mạt hạng!” ngài Curtain gầm lên, giận tái người. “Làm sao mày dám! Tao sẽ bóp nát tất cả bọn mày, giống như bóp nát những con dĩn!” Rồi ông ta lao người về phía trước... chỉ để trở thành một đống xanh kẻ rơi phịch xuống dưới chân bọn trẻ, và ngay lập tức bắt đầu ngáy.
Reynie thở hắt ra, nhẹ nhõm. Rồi cậu bé gật đầu: “Cười thường khiến ngài Benedict ngủ. Còn với ngài Curtain, đó là sự tức giận. Sticky, nhanh lên, lấy dây lưng của bọn mình trói ông ta lại.”
Sticky buông tay Constance, vừa nãy trong lúc sợ hãi cậu đã vô thức túm lấy tay cô bạn của mình, và tháo dây lưng. “Vậy đấy là lời giải thích cho cái ghế và cái kính. Lúc điên lên ông ta sẽ ngủ, nhưng lại không muốn cho ai biết về điều đó.”
“Vậy thì những lần trước, ông ta có vẻ tức giận rồi bỗng nhiên im bặt,” Reynie nói, buộc cái đai lưng quanh đầu gối ngài Curtain, “tớ cứ nghĩ ông ta đang chuẩn bị giết mình rồi. Hóa ra là ông ấy ngủ!”
“Các cậu,” Constance nói. “Ông ta tỉnh rồi kìa!”
Hai cậu bé nhảy vội ra xa. Đúng như Constance nói, hai mắt ông ta từ từ mở ra, đờ đẫn nhìn xung quanh. Khi ánh nhìn đó chạm vào gương mặt Reynie, chúng mở to đầy vẻ căm thù. “Ồ, đúng thế đấy,” ông ta ngáp dài, “tao sắp sửa giết mày rồi. Nhưng mà cái quái gì đây? Dây lưng à? Chắc là bọn mày không nghĩ mấy cái dây vớ vẩn này trói được tao đấy chứ?”
Reynie xị mặt xuống. “Thực ra là tôi mong thế đấy.”
“Vậy thì mày ngốc hơn tao tưởng đấy,” ngài Curtain nói, rồi vươn hai tay, hai chân ra với một sức mạnh khủng khiếp, làm đứt đôi cái dây lưng.
“Nếu chúng tôi ngu ngốc,” Constance gào to trước khi ông ta kịp đứng lên, “vậy thì dùng từ nào để miêu tả ông đây? Ông cho hai bạn này làm Liên lạc viên mặc dù lúc nào họ cũng chăm chăm để phản bội lại ông, rồi còn lừa ông hết lần này đến lần khác. Chúng tôi còn biết được chứng ngủ rũ của ông nữa dù cho ông đã cố gắng hết sức để che giấu. Nếu chúng tôi ngu ngốc, vậy thì ông là gã ngốc vĩ đại nhất đấy, chúng tôi còn thông minh hơn ông nhiều.”
Ngay lập tức ngài Curtain loạng choạng, tức giận đến mức cứ lắp bắp mà không thể thốt nổi một từ. Đôi mắt từ nhắm lại và ông ta lại lăn ra sàn.
“Thật thú vị,” Constance nói.
“Giờ làm gì tiếp đây?” Sticky nói. “Chẳng còn thứ gì để trói ông ta cả.”
“Sợi dây thừng này thì sao?” một giọng nói quen thuộc cất lên, và cả lũ ngạc nhiên khi Kate Wetherall bất ngờ nhảy vào phòng qua ô cửa sổ đang để ngỏ.
Đấy là dáng hình bọn trẻ đang mong đợi, nhưng trông nó khủng khiếp quá. Hai má trầy xước, và còn chảy máu nữa, hai môi sưng vù lên, quần áo thì rách bươm, tóc tai dựng tua tủa. Trên hết, bùn bám dọc ngang khắp người. Nhưng Kate vẫn không kém hớn hở hơn mọi ngày, đôi mắt đen, dù đã bầm tím, vẫn lấp lánh hạnh phúc, và đôi môi đầy máu đang ngoác ra cười. Quỳ xuống để trói tay, trói chân ngài Benedict, Kate háo hức kể lại cho các bạn mình những gì đã xảy ra.
“Bố của cậu!” Sticky hét lên. “Tớ chẳng thể tin nổi đâu! Vậy thì lý do chú Milligan biến mất trong suốt những năm qua - bị cuốn vào một nhiệm vụ!”
“Nhưng hôm nay sao chú ấy cũng biến mất?” Constance gặng hỏi. “Chẳng phải bây giờ chú ấy nên có mặt ở đây sao?”
“Bố nói cần phải đi tìm thêm sự trợ giúp, tớ thì chẳng có thời gian để hỏi kỹ hơn - tớ nghĩ các cậu cần tớ.”
Reynie đá đá vào khuỷu tay ngài Curtain, lúc đó vẫn đang ngủ. “Thật may vì cậu đã đến đấy. Nếu không, tỉnh dậy ông ta sẽ bóp cổ cả lũ bọn tớ mất.”
“Bây giờ làm gì tiếp?” Constance hỏi.
Reynie đã đang đi về phía Máy Thì Thầm. “Tớ cứ nghĩ mãi về những gì ngài Curtain nói. Về việc đây là cái máy nhạy cảm - chính xác là ông ta nói thế nào Sticky nhỉ?”
“Một cái máy nhạy cảm, cân bằng và cần phải có định hướng tinh thần nghiêm ngặt để hoạt động chính xác.”
“Chính xác, và chúng ta cũng biết rằng những chiếc máy tính được thiết kế phỏng theo bộ não của ngài Curtain. Mà, nếu nó nhạy cảm và tinh tế, và nếu nó giống não người, thì bọn mình có thể làm cho nó bị lẫn lộn. Lừa để nó tự tắt chẳng hạn.”
“Kế hoạch của cậu đấy hả?” Constance tỏ vẻ nghi ngờ.
“Bất cứ cái máy nào cũng có thể tắt,” Reynie nói, “nếu cậu biết phải làm thế nào. Nên bọn mình phải tìm cho ra.” Cậu lôi cái mũ màu đỏ xuống cho vừa với đầu mình. Ngay lập tức, cậu nghe thấy Máy Thì Thầm hỏi tên mình.
“Ledroptha Curtain!” cậu bắt chước ngài Curtain.
Bạn không phải là Ledroptha Curtain, cái máy trả lời.
Reynie hít sâu. Cậu cần phải lừa cái Máy Thì Thầm, cần phải nghĩ giống như ngài Curtain sẽ nghĩ. Tập trung toàn bộ tâm trí, cậu bé nghĩ đến việc mình là một thiên tài, đến cuộc sống dễ chịu khi mình đã trở thành Ông chủ Curtain, và cả đến việc bọn trẻ phiền toái đến mức nào.
“Tôi là Ledroptha Curtain!” cậu khẳng định lại.
Khoảng lặng. Có phải là Máy Thì Thầm cũng biết phân vân không? Có phải nó đang có cảm giác không chắc chắn? Mình phải kiểm soát được nó, Reynie thầm nghĩ, và cậu nhớ về ngài Curtain, chắc chắn rồi. Sự tập trung giờ tăng lên gấp đôi, và chỉ dành cho mấy từ này. Kiểm soát nó, Reynie nghĩ. Kiểm soát, kiểm soát, kiểm soát. Khoảng lặng cứ kéo dài mãi. Trong suy nghĩ, Reynie nghe thấy một tiếng tách, giống như tiếng bật lẫy khóa. Có tác dụng thật rồi!
Máy Thì Thầm nói, Không, bạn không phải là Ledroptha Curtain.
Một giọng cười kinh khủng vang lên ở phía bên kia của căn phòng. Reynie ngó đầu ra khỏi cái mũ đỏ. Ngài Curtain đã mở mắt tự bao giờ. Khuôn mặt ông ta rõ là đang thấy rất thỏa mãn. “Chắc chắn là mày không nghĩ mày có thể lừa cái máy của tao. Lũ oắt con vẫn còn non nớt lắm. Tao e là Máy Thì Thầm của tao miễn nhiễm với mấy trò lừa phỉnh đấy rồi Reynard ạ. Hoặc, tao cũng có thể nói là nó miễn nhiễm với lũ trẻ bọn mày - nói thế nào thì cũng giống nhau thôi.”
Đúng lúc đó, giọng của S.Q. Pedalian vang lên qua hệ thống liên lạc nội bộ. “Ngài Curtain? Cháu hi vọng cái này xứng đáng được coi là một tình huống khẩn cấp. Cháu không muốn làm phiền ngài, nhưng vừa có thông tin là một số Điều hành viên đã bị bắn gục bởi những mũi tên tẩm thuốc mê, và có người nhìn thấy Kate trèo qua cửa sổ phòng ngài. Có một cái thang cạnh dòng suối, nhưng nó quá thấp. Chúng cháu có nên lấy một cái dài hơn và thử trèo lên lối cô ta vừa qua không?”
Khuôn mặt ngài Curtain đầy vẻ tự mãn. “Reynard, hãy là một chú bé ngoan, nói với S.Q. là mày muốn đầu hàng đi. Đó là cách giải quyết tốt nhất đấy. Nhưng mà, dù thế nào thì mày cũng sẽ bị tóm ngay thôi.”
“Chúng tôi vẫn chưa làm xong mà,” Reynie cứng cỏi đáp, rồi trèo lên chiếc ghế của Máy Thì Thầm.
Giọng S.Q. lại vang lên. “Ngài Curtain? Vì ngài không nói gì, chúng cháu sẽ kiếm cái thang cao nhất, và sẽ vào để hỗ trợ ngài ngay.”
“Reynard tội nghiệp,” ngài Curtain nói. “Cái mũ xanh sẽ không bao giờ hoạt động trừ khi tao đội cái màu đỏ. Mày cũng có thể thấy đấy, ý tưởng của mày có thể là hay - với tầm của một đứa trẻ - nhưng chắc chắn là sẽ chẳng có lợi lộc gì đâu.”
“Ông ta đang cố để lừa bọn mình đấy,” Kate cảnh giác. “Lừa bọn mình để cho ông ta ngồi vào cái ghế kia đấy mà.”
Lúc này, Reynie đã ngồi xuống phía dưới cái mũ màu xanh; biết đâu nó lại có tác dụng thì sao. Nhưng ít nhất là với việc này, ngài Curtain đã nói sự thật. Cái mũ chẳng chịu hạ thấp xuống. Cậu đứng lên, chui đầu vào bên trong, nhưng vẫn chẳng có việc gì xảy ra.
“Khôi hài quá đấy!” ngài Curtain nói.
Reynie quay sang những người bạn của mình. “Tớ phải thử thôi ”
“Tuyệt vời!” ngài Curtain la toáng lên.
Sticky chộp vội cánh tay Reynie. “Nếu cậu ngồi dưới cái máy kia, ông ta có thể tẩy não cậu đấy. Đó là cách ông ta tẩy não những người khác mà. Cậu sẽ chẳng có cách nào để kháng cự đấu!”
“Có thể là sẽ không,” Reynie ủ rũ nói, “nhưng nếu bọn mình không ngăn cản ngay từ bây giờ, ông ta sẽ không bao giờ dừng lại đâu. Tớ sẽ cố gắng hết sức. Nếu ông ta tẩy não tớ, một trong số các cậu phải thế chỗ. Ông ta cũng mệt rồi - có thể bọn mình sẽ khiến ông ta kiệt sức thì sao.”
“Cảm động quá,” ngài Curtain nói. “Mày sẵn sàng để mình bị tẩy não cơ đấy. Tao đánh giá cao sự hy sinh của mày. Tao sẽ cho mày được toại nguyện nếu như tay tao không bị trói.”
Những đứa còn lại ngập ngừng quay sang nhìn Reynie, cậu đang cố mỉm cười dũng cảm, “Bọn mình còn có lựa chọn khác sao?”
Sticky và Kate đồng tình. Đó là việc duy nhất bọn chúng có thể làm.
Cả ba hợp sức hành động nhanh hết sức có thể - Constance đã lùi vào góc phòng, sợ hãi, bướng bỉnh và khổ sở hơn bao giờ hết - chúng nhấc ngài Curtain lên (ông ta chỉ cười mà chẳng hề phản kháng lại), buộc vào xe lăn rồi kéo đến vị trí bên dưới cái mũ màu đỏ. Chúng quay sang nắm tay nhau, cầu mong sự may mắn cho cả nhóm, rồi kéo cái mũ xuống vừa với đầu ngài Curtain.
“Ledroptha Curtain!” ông ta hào hứng gào lên.
Cảnh vật trước mắt Reynie nhòe dần. Có cái gì trước mắt cậu bé thế kia? Reynie nháy nháy mắt rồi nhìn kỹ lại lần nữa.
Ngài Curtain đang nhìn cậu, cười vẻ đắc thắng. “Rõ ràng là mày chưa hình dung được những cải tiến tao đã làm được trong thời gian qua Reynard nhỉ. Mày không cần phải ngồi dưới Máy Thì Thầm đáng yêu của ta để được trải nghiệm ảnh hưởng mạnh mẽ của nó nữa. Trong phòng này, cả lũ chúng mày đều sẽ được nếm mùi.”
Trong kinh hãi, tâm trí Reynie chợt nhớ về một đoạn nhật ký của ngài Curtain, bắt đầu với “Sáng nay, những thông điệp đã được trực tiếp gửi đi. Mình thực sự thỏa mãn, Máy Thì Thầm giờ đã có thể... ” Khi đó, chúng đã không đọc được đoạn cuối cùng, giờ thì - quá muộn rồi - Reynie mới hiểu ra trang nhật ký đó kết thúc thế nào. Nếu ngài Curtain có thể gửi trực tiếp những thông điệp đó vào não người khác, vậy thì ông ta cũng có thể tẩy não mọi người bằng cách đó. Ông ta chỉ việc tập trung thôi!
Hình ảnh trước mắt Reynie lại nhòe đi, lần này lâu hơn một chút. Mọi thứ biến mất, giống như khi đèn tắt vậy. Ngài Curtain cũng đang làm việc này với những người bạn của Reynie: Sticky đứng yên, nháy mắt liên tục và tay ôm chặt đầu, choáng váng, Kate thì cứ quay vòng, quay vòng như là đang tìm kiếm kẻ tấn công vô hình.
“Điều gì... điều gì đang xảy ra thế này?” cô gào lên. “Bọn mình phải làm gì?”
“Ông ta đang cố để tẩy não cậu đấy!” Reynie hét to. “Đấu lại nó đi! Nghĩ về tất cả những gì cậu yêu thương, và cố đừng rời khỏi suy nghĩ đó!”
Mày phải chiến đấu, Reynie tự nhủ. Hãy nghĩ về cô Perumal. Và những cuốn sách mày yêu thích. Và ngài Benedict. Và những người bạn của mày... Mày phải…cố gắng...
“Như bọn mày thấy đấy,” ngài Curtain nói, “cái máy của tao có thể làm được rất nhiều thứ hơn là thì thầm. Nó còn có thể hét lên nữa! Tao e rằng cái tác động cuối cùng - nói như thế nào nhỉ? Khá là chói tai đấy.”
Giống như là đang gào thét, Reynie thầm nghĩ, sự gào thét của yên lặng, và vì nó mà bạn sẽ chẳng nghe thấy bất cứ một thứ nào khác. Không gì hết… Hai mí mắt nặng trịch. Reynie tự cấu vào người, nhưng cậu thậm chí chẳng cảm nhận được nó nữa. Rồi cậu quỳ sụp xuống sàn nhà. Không thể chiến đấu. Chẳng thể kháng cự. Chúng chẳng thể làm gì cả... chẳng thể làm gì.. chẳng thể... chẳng...
“Cái gì thế này?” ngài Curtain kêu lên. Ông ta cười sằng sặc. “Tốt, tốt, tốt!”
Reynie cố bắt cho đôi mắt không nhắm lại. Ngài Curtain đang cười rạng rỡ, giống như vừa nhận được một món quà kỳ diệu và bất ngờ. Reynie giờ đã bò hẳn xuống sàn. Kate thì đang dựa tường, cố gắng để không ngã khuỵu xuống. Và Constance... Constance đâu rồi?
Tiếng khóa kim loại đóng phập kéo Reynie nhìn về phía Máy Thì Thầm. Ở đó - liệu có thể không? - Constance đã yên vị.
Giờ thì cả Sticky và Kate cũng nhìn về phía cái máy, tròn mắt ngạc nhiên.
Constance Contraire?
Cái mũ màu xanh đã hạ xuống chùm lên đầu cô gái bé nhỏ. Mắt nhắm nghiền, miệng mím chặt. Cái vẻ gàn dở và sầu khổ của cô bé chẳng khác gì ngày thường. “Reynie Muldoon!” Constance gào lên, và vẻ hài lòng của ngài Curtain giờ đã chuyển thành sự khó chịu.
Những làn sóng trống rỗng bắt đầu lắng xuống.
“Tại sao” Kate nói, lắc lắc đầu. “Tại sao cậu ấy lại gọi tên cậu?”
“Máy Thì Thầm đang hỏi tên của cậu ấy,” Reynie nói. “Constance đang cố để kháng cự lại cái máy đấy.”
“Sticky Washington!” Constance lại hét lên, và ngài Curtain run lên vì tức giận.
“Đây là lần đầu tiên cậu ấy dùng tên thân mật của tớ,” Sticky nói. Cậu giờ đã ngồi dậy được, đang quỳ trên gối. “Nhưng sao việc tẩy não lại dừng lại thế?”
“Vì ngài Curtain phải sử dụng tất cả sức mạnh cho Constance,” Reynie nói, nhưng không chắc chắn lắm.
“Nhưng sao ông ta phải làm thế?”
Reynie đứng thẳng người, dường như đã biết được câu trả lời.
“Máy Thời tiết Kate Vĩ đại!” Constance hét lên, và ở sau lưng cô bé, ngài Curtain cũng hét lên.
“Bởi vì cậu ấy đang kháng cự lại cái máy!” Reynie nói. “Và không ai có thể làm được như Constance.”
Lập tức, cả Constance và ngài Curtain đều run bắn người lên, như là cả hai đang ở trong một cơn động đất. Và rồi, với một giọng nói to đến chói tai, Constain hét lên: “Tôi... không... QUAN TM!”
Tiếp theo là một tràng những câu phủ định điên dại: “Không! Không đâu! Ông không thể làm tôi đồng ý đâu! Uh-uh! Không bao giờ! Không!”
Ngài Curtain rít lên. “Đầu hàng đi, con bé bướng bỉnh!”
“KHÔNG BAO GIỜ!” Constance hét lớn. Và có vẻ như thực sự cô bé sẽ không bao giờ đầu hàng. Ngài Curtain giận tím mặt, mồ hôi tí tách nhỏ giọt từ cái mũi lởm chởm mụn của ông ta. Đó quả là một trận đấu ác liệt, và sự ngưỡng mộ mà bọn trẻ dành cho cô bạn nhỏ bé của mình cứ lớn mãi, lớn mãi. Đây là món quà tuyệt vời của Constance - món quà được làm từ sự bướng bỉnh - và giờ Constance đang mang món quà này ra để chịu đựng cùng với tất cả sức mạnh của mình.
Nhưng, dù có kháng cự can đảm đến mức nào, một đứa trẻ vẫn chỉ là một đứa trẻ. Sau vài phút, giọng Constance bắt đầu biến dạng, đứt quãng, hai má mỗi lúc một đỏ gay gắt hơn. Sự dẻo dai sắp hết, cô bé chẳng thể cầm cự được mãi. Thực sự, trông cô bé như một con búp bê đã sẵn sàng để bị làm cho nổ tung.
“Bọn mình không thể làm gì sao?” Sticky gào lên. “Nó sẽ giết chết bạn ấy mất!”
Có gì đây, ngoài việc đứng nhìn cô bạn một cách vô vọng? Nếu có thể bằng cách nào đó kéo được Constance ra khỏi cái ghế, một trong số chúng sẵn sàng thế chỗ. Nhưng còn có cái cùm kia nữa mà. Nỗi tuyệt vọng mỗi lúc một lớn hơn, trong khi Constance dũng cảm thì cứ yếu dần từng phút một, giọng nói càng lúc càng thêm yếu ớt, cho đến khi tiếng gào thét đầy thách thức chỉ còn là những tiếng thì thầm.
Đến lượt giọng nói của ngài Curtain vang lên. Nó cũng yếu ớt lắm, có vẻ như cuộc đấu căng thẳng cũng đã lấy đi của ông ta từng ấy sức lực, như nó đã lấy đi từ Constance. Nhưng đó là giọng nói tự mãn: “Tao đã nói rồi mà, và giờ thì chúng mày cũng được nhìn tận mắt rồi đấy, bọn trẻ ranh, sáng chế của tao đã miễn nhiễm với mấy trò lừa gạt rồi.” Ông ta chép miệng và cố nở một nụ cười yếu ớt. “Chỉ một lúc nữa thôi, tao tin là bọn mày có thể nói tạm biệt cô Constance bé.. ”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, cắt ngang câu nói của ngài Curtain. Bọn trẻ giật nảy người. Có phải những Điều hành viên đã đến và phá hỏng cái cánh cửa kia? Nhưng không, tiếng nổ không vang lên từ phía cửa. Nó từ phía sau bức tường. Tiếp theo là một giọng nói dịu dàng cất lên: “Katie! Con có ở trong đó không?”
Ngài Curtain gầm gừ. “Ai đấy? Làm thế nào anh ta có thể quay trở lại đây được?”
“Milligan!” Kate reo lên lúc cả lũ đang áp tai vào tường nghe ngóng. “Bố đâu rồi?”
“Ở một hành lang phía sau cánh cửa bí mật, nhưng nó được mở từ phía trong. Có thấy cái công tắc nào xung quanh đó không?”
“Cái xe lăn!” Reynie nói, lao nhanh về phía cái ghế của ngài Curtain để xem xét mấy cái bút bấm. “Đáng lẽ tôi nên biết sớm về cái lối thoát bí mật này. Ông thậm chí còn chẳng can đảm bằng một nửa một đứa trẻ.”
Reynie hy vọng nói thế sẽ khiến cho ngài Curtain tức điên lên, rồi ông ta sẽ ngủ, nhưng ông ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, không để mình dễ dàng bị trêu tức. “Mày đúng đấy. Tao đầu hàng,” ông ta nói một cách ranh mãnh. “Nếu mày hứa không làm đau tao, tao sẽ chỉ cho mày cái nút bấm để mở cửa. Là cái ở giữa trên tay vịn bên phải.”
“Đúng thế rồi.” Reynie nói, cậu bé đã nhìn thấy cái nút mà ngài Curtain nhắc đến. Ấn nó có nghĩa là để cho các Điều hành viên đi vào. Reynie xem xét những nút còn lại. “Xem nào, cái này là để bật hệ thống liên lạc nội bộ - tôi cũng từng nhìn thấy ngài sử dụng cái kia rồi - và những cái này thì chắc chắn là dùng để điều khiển phanh và bánh xe rồi, vậy thì chỉ còn... cái này!” Cậu dí dí ngón tay trên một cái nút bằng bạc đặt ở vị trí kín đáo.
“Mày đoán đúng rồi đấy,” ngài Curtain giả vờ thở dài.
Reynie nhe răng cười. “Ông muốn tôi nghĩ là ông đang cố để lừa tôi. Nhưng ông không lừa tôi bằng cách này được đâu.”
Ngài Curtain quắc mắt giận dữ, còn Reynie bấm nút, và một cái bàn phím điện tử hiện lên trên bức tường phía trên đầu Kate.
“Tốt lắm, những điệp viên trẻ người non dạ đáng thương của ta,” ngài Curtain ngạo mạn nói. “Tìm thấy cái bàn phím đó rồi, nhưng thật không may vì chúng mày đâu có biết mật mã.”
“Thử bấm đi.” Reynie nói.
Kate nhón chân lên thử nhập mật mã. “Ô, không! Chẳng có số nào ở đây cả! Chỉ toàn các chữ cái thôi!”
Ngài Curtain cười, một điệu cười đầy vẻ tự mãn. “Chắc là mày có được con số đó từ một trong số những Điều hành viên của ta. Phải thừa nhận là ta ấn tượng với điều đó đấy. Nhưng ngay cả các Điều hành viên cũng không biết mật mã cánh cửa bí mật của tao đâu.”
“Có thể chúng tôi sẽ đoán ra nó,” Reynie thách thức.
Ngài Curtain lắc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối. “Tại sao chúng mày vẫn chưa thấy nỗ lực là vô ích? Ngay cả khi bọn mày trốn thoát được khỏi hòn đảo này, cũng vẫn là trắng tay. Mà yên tâm đi, các Tuyển dụng viên của tao chắn sẽ đến tìm bọn mày đấy. Chỉ sau một đêm, bọn mày sẽ bị bắt, để sáng hôm sau cả lũ sẽ gọi tao là ông chủ. Chúng mày sẽ hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của tao!”
“Cảm ơn,” Reynie reo lên, khuôn mặt bỗng sáng bừng.
Ngài Curtain bối rối, “Cảm ơn tao sao?”
“Ông đã giúp tôi có được một ý tưởng mới! Chẳng phải lúc nào ông cũng nói kiểm soát là chìa khóa sao?”
Ngài Curtain khịt mũi khinh bỉ, nhưng qua ánh mắt tức giận của ông ta, Reynie biết mình đã đúng. “Kate, thử từ ‘kiểm soát’ đi.”
Kate thận trọng vừa đọc to vừa bấm từng chữ một: “K-I-E-M-S-O-A-T”
Không có gì xảy ra.
Qua hệ thống liên lạc nội bộ, giọng S.Q. lại vang lên: “Ngài Curtain! Bọn cháu đã tìm thấy một cái thang và sẽ đặt nó dưới cửa sổ phòng ngài trong hai phút nữa!”
Ngài Curtain khúc khích cười. “Reynard, và lũ bạn tội nghiệp của mày, thật là mày nghĩ mày thông minh hơn tao sao? Mày đã tin là có thể đoán ra mật mã sao? ‘Kiểm soát’. Ổ, hoan hô. Hoan hô, hoan hô. Hoan hô ba lần cho Reynard Muldoon nào!”
“Tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ thử tiếng Anh trước tiên.” Reynie thận trọng nói. “Nhưng bởi vì ông tự hào về quê hương của mình như vậy, nên chắc là bọn tôi sẽ thử cả tiếng Hà Lan nữa.”
Ngài Curtain há hốc miệng kinh ngạc. Sau đó, để lấp liếm đi nỗi lo lắng của mình, ông ta nói, “Cứ như là bọn mày có thể biết được...”
Reynie cắt ngang lời ông ta. “Sticky, tiếng Hà Lan ‘Kiểm soát’ là gì nhỉ?”
“Giống tiếng Anh,” Sticky đáp. “Nhưng thêm chữ E vào cuối cùng.”
“Đáng để hy vọng đấy,” Kate nói, và lại nhón chân lên để bấm thêm chữ E.
Ngài Curtain chỉ kịp cười một tiếng rồi lại lăn đùng ra ngủ ngon lành.
Khi cánh cửa mở ra, Kate lao vào vòng tay chú Milligan, còn Reynie và Sticky lao đến để giúp Constance. Cái cùm và mũ màu xanh vẫn ở nguyên vị trí. Mắt Constance nháy liên tục, và miệng thì vẫn lầm rầm,“Không... không... không...”
“Bọn mình phải đưa bạn ấy ra khỏi cái ghế này!” Sticky nói.
“Đừng lo lắng, bọn chị sẽ làm việc đó,” một giọng phụ nữ vang lên.
Hai cậu bé quay lại, thấy Rhonda cùng Số Hai đang đứng ngay sau lưng chúng. Cả hai còn chưa kịp bày tỏ sự ngỡ ngàng thì ngài Benedict, đúng là ông ấy, cũng lao vào phòng.
“Ngài Benedict!” Reynie reo lên. “Chúng cháu đã cố để làm cho cái máy bị bối rối - đúng ra là Constance đã, nhưng...”
Ngài Benedict gật đầu. “Các cháu làm tốt một cách phi thường đấy. Giờ thì, Constance thân yêu thế nào rồi?”
“Tồi tệ,” Sticky nói. “Nhìn bạn ấy mà xem.”
“Ta biết,” ngài Benedict nói, quỳ xuống bên cạnh Constance, “cái máy này sắp sửa đạp đổ ý chí của cô bé rồi. Một đứa trẻ dũng cảm, nó đã gần như sử dụng tất cả ý chí của mình chỉ trong một lần.”
“Gần như ạ?”
“Ổ, cô bé sẽ phục hồi ngay thôi.” Rồi ngài Benedict nói to, “Constance Contraire! Cháu đã làm được rồi! Máy Thì Thầm đã hoàn toàn bị lẫn lộn rồi - cháu không cần phải chiến đấu nữa đâu.”
Cô bé thôi không lẩm bẩm nữa, chép miệng, rồi mở mắt. “Sao ngài lâu thế?”
“Các cháu thấy không?” ngài Benedict nói, mỉm cười trìu mến và nhẹ nhàng vuốt tóc Constance. “Cô bé sẽ ổn thôi. Constance, cháu thân yêu, bò ra khỏi cái ghế nào. Chúng ta phải nhanh lên.”
“Nhưng bạn ấy không thể ạ.” Reynie nói và chỉ vào cái cùm.
“Cậu thì biết gì chứ.” Constance gắt gỏng, rút hai bàn tay nhỏ xíu ra khỏi cái còng kim loại, rồi rụt cổ xuống và chui đầu ra ngoài.
Hai cậu bé tròn mắt ngạc nhiên.
“Có nghĩa là cậu có thể rời khỏi cái ghế đó bất kỳ lúc nào cậu muốn?” Sticky hỏi.
“Phải có những cái cùm khá nhỏ mới giữ chắc được tớ đấy,” cô bé đáp.
Dù bề ngoài có vẻ rắn rỏi, nhưng thực tế Constance lại rất mềm yếu, đến nỗi cô bé chẳng thể đứng vững mà cứ ngã chúi về phía trước. Ngài Benedict vội đưa tay ra đỡ, đặt tay lên vai Constance và nhìn thẳng vào mắt cô bé. “Constance này, ta tự hào về cháu. Cháu thực sự đã rất dũng cảm. Cảm ơn vì những nỗ lực phi thường của cháu!”
Mặt Constance rạng rỡ.
Chẳng còn nhiều thời gian để làm thêm bất cứ một việc nào nữa: không bày tỏ sự ngỡ ngàng trước việc Constance lựa chọn giữ vững vị trí với cái Máy Thì Thầm dù cho đó là một cuộc đối đầu cam go, không cần lời giải thích cho sự xuất hiện của ngài Benedict và những cộng sự, cũng chẳng kể lại cho ngài Benedict những gì đã xảy ra. Thật may là họ lại có vẻ biết rất chính xác mình cần phải làm những gì. Milligan đã kịp nhấc bổng ngài Curtain, vẫn đang ngủ say sưa, ra khỏi cái ghế và đặt xuống sàn - quá nhẹ nhàng so với điều đáng ra ông ta phải chịu. Trong khi Rhonda đang giục bọn trẻ đi về phía lối ra bí mật. Còn ngài Benedict (sau khi tự cho mình một khoảnh khắc được ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của đứa em trai, người đã lựa chọn một con đường đáng sợ), đã sẵn sàng tại chỗ ngồi của ngài Curtain trên chiếc xe lăn, đang đưa tay với cái mũ màu đỏ.
“Ngài Benedict, không có thời gian đâu ạ!” Sticky nói. “Họ có thể trèo qua ô cửa sổ kia bất cứ lúc nào!”
“Có chứ Sticky, nhưng không phải việc nào cũng thế nhé. Nhờ có các cháu mà cái máy này đã bị mất phương hướng rồi, nên ta phải chiến đấu khi “đầu” nó vẫn đang nóng tưng bừng chứ. Mọi người nhanh lên đi. Trốn đi nhanh hết sức có thể.”
Những người khác lặng người đi, cả Số Hai nữa, bối rối không biết nên làm gì. “Ý ngài là ngài sẽ ở lại đây? Nhưng bọn họ sẽ bắt được ngài, sẽ giết ngài mất!”
“Nếu không phải là vì việc này thì ta ở lại làm gì chứ?” ngài Benedict dịu dàng nói. “Milligan, hãy mang em trai ta đi cùng. Nếu ta không thể vô hiệu hóa cái máy này, mọi người hãy làm tất cả những gì có thể, không để nó lại gần cái máy nhé.”
“Ngài biết rõ là tôi sẽ làm thế mà,” Milligan nói, nắm chặt tay ngài Benedict. Với một bên tay còn lành lặn, chú ấy bế thốc ngài Curtain, vẫn đang bị trói bằng sợi dây thừng của Kate lên và vác ông ta trên vai.
“Bây giờ thì đừng lo lắng gì cho ta nữa,” ngài Benedict nói. “Việc cần nhất là mọi người phải trốn khỏi đây. Đi ngay đi! Milligan, đừng để cho ai chần chừ nữa. Cả em nữa đấy, Số Hai. Nhanh lên! Đi đi!”