Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Phương Vũ LustLeviathan
Ngày hôm qua quá điên cuồng, không chỉ thân thể mà cả linh hồn nữa.
Hai chúng tôi đã làm ở một nơi như thế này... Thôi thôi, cứ nhắc tới là cảm thấy mặt mũi nóng bừng. Đống quy củ bị vứt ra sau đầu mất rồi, tại đây ngay lúc này, tôi bỗng nhớ tới thời niên thiếu đã từng làm những chuyện tùy hứng không có đầu óc.
Lần điên cuồng nhất là ở nội thành nơi zombie thường xuyên qua lại.
Chà chà... Khi đó đang trốn chạy thì có mười mấy con zombie đuổi tới trước, vẫn đang ngửi dấu vết màu trắng còn sót lại ở đó (?). Tôi và Trầm Kha lại tiếp tục chạy trốn, không biết đã chạy bao lâu, có khả năng đã vào tới khu an toàn.
Chúng tôi cùng cất tiếng cười to như hai kẻ thần kinh, nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi không chịu nổi của đối phương thì còn phá lên cười to hơn nữa, hoàn toàn mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Khi đó da mặt tôi dày hơn bây giờ rất nhiều.
Trầm Kha vươn tay vuốt ve gương mặt nóng bừng đỏ ửng của tôi, rồi lại đặt tay lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ, anh ấy nhíu mày, lộ ra nét lo âu, Trầm Kha nhẹ giọng xin lỗi tôi, “Tu, anh xin lỗi, em bị sốt rồi, có khó chịu không?”
Tôi xoa xoa cái mũi, hơi thở dấp dính qua lại trong xoang mũi đúng là không dễ chịu chút nào. Tôi không tin đây không phải là bệnh tình tái phát cho lắm, nhưng chắc là không phải đâu, dù gì thì mấy ngày hôm trước mới tiếp nhận trị liệu mà.
“Không sao đâu.” Tôi nhướng mày, “Hay là anh tưởng em có việc gì à?”
“Vậy... có cần... “
Trầm Kha do dự hỏi tôi, còn chưa nói xong, anh ấy đã bị tôi cắt lời.
“Không cần đâu Trầm Kha, anh cứ đi đi.” Tôi nhếch miệng cười, “Chẳng phải anh còn có việc cần làm sao?”
“Đúng là có, nhưng anh lo cho em hơn.” Anh ấy lắc đầu, đột nhiên thò sang hôn lên khóe miệng tôi, hơi thở ấm áp phun trên môi tôi, “Dù sao cũng không phải việc gì quan trọng, em ngồi trong văn phòng của anh được không? Hửm...?”
“Như vậy có quấy rầy anh không?”
“Không đâu.” Ánh mắt Trầm Kha thật dịu dàng, đôi mắt đen cố chấp nhìn tôi chăm chú, “Anh muốn ở cùng một chỗ với em.”
Bệnh của tôi hơi đặc biệt, virus không thể tiêu diệt hoàn toàn dần dần phát tán trong cơ thể tôi, không giây phút nào mà tôi không bị uy hiếp bởi cái chết, loại trừ việc trị liệu định kỳ, bác sĩ không cho phép tôi sử dụng các loại thuốc khác. Để phòng ngừa khả năng hệ miễn dịch của tôi giảm xuống, xảy ra tình trạng kháng thuốc, ít nhất tới khoảnh khắc nguy cấp... tăng thêm một chút hy vọng cũng là nhiều hơn một chút khả năng. Chẳng có ai muốn nghĩ tới tình huống xấu nhất, nhưng tóm lại vẫn phải làm biện pháp đề phòng cho tốt.
Trầm Kha làm chế tác, anh ấy luôn am hiểu những việc như thế này, nhưng so với đống công văn làm cho người ta nhức hết cả đầu đó thì hiển nhiên là tôi thích các nguyên tố hóa học và ngắm bắn con mồi hơn nhiều. Tôi tựa vào sô pha, nghe nhạc bằng chiếc tai nghe MP, chiếc MP này là do chính tay tôi lắp ghép lại từ những mảnh phế liệu vào thời gian rảnh, cho tới nay giá trị của tai nghe vẫn khá đắt đỏ, đương nhiên, đối với Trầm Kha thì món đồ chơi nho nhỏ này không là gì cả.
Tôi đang nghe nhạc thì có một người mặc blouse trắng đi vào, hắn ta trao đổi với Trầm Kha về trình độ nghiên cứu dược phẩm. Bình tĩnh suy xét lại thì tôi cũng khá tò mò với số dược phẩm dùng trong đợt trị liệu của mình, bởi vì có vẻ như loại thuốc này rất khó lượng sản... Tuy rằng có khả năng chữa khỏi cho người bệnh, nhưng vẫn có một số người không thể chữa khỏi được, nhiều lắm chỉ có thể giảm bớt, khó mà trị tận gốc được.
Ví dụ như... tôi chẳng hạn, thật đáng cười, tỉ lệ một trên một trăm triệu người thế mà cố tình tôi lại mắc phải. Khi còn nhỏ cũng không phải chưa từng ảo tưởng rằng mình có được thể chất đặc biệt, có thể biến hình như siêu nhân gì gì đó. Không ngờ có thì đúng là có thật, nhưng lại là thể chất đặc biệt xui xẻo nhất.
Người mặc blouse trắng báo cáo tình trạng sản xuất dược phẩm ổn định, bây giờ đang chuẩn bị dùng nó làm bản gốc để chế tạo ra vaccine phòng bệnh, nhưng lại gặp vấn đề về kinh phí, nói tới đây vị áo trắng kia hơi chần chờ một lát, dường như sợ Trầm Kha không vui, suy cho cùng thì để sản xuất số dược phẩm đó Trầm Kha đã đổ vào hàng đống tiền...
“Minotaur” – Trầm Kha và vị mặc blouse trắng kia dùng danh từ này để nói về kế hoạch dược phẩm của bọn họ. Tôi biết bọn họ đang nói tới ai, đó là Minotaur – con trai của Zeus và Europa, quái vật đầu bò thân người, cũng là chủ nhân của mê cung nổi tiếng nhất trong thần thoại Hy Lạp, từ trước tới nay bất cứ ai đi vào đều không tìm được lối ra.
(Mình nghĩ chắc là đoạn này tác giả nhầm, câu truyện về Minotaur là truyền thuyết nhân × thú thứ thiệt khi vua Minos (ông này mới là con của Zeus và Europa) bị vợ cắm sừng vì bả yêu một con bò, chịch bò rồi đẻ ra đứa con nửa người nửa bò là Minotaur, khá kinh dị =.,=)
Với tư cách là một kế hoạch nghiên cứu thuốc, cái tên này không khỏi quá mức kỳ quặc.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, ngáp dài một cái rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ dậy tôi cảm thấy tinh thần của mình đã hồi phục lại, nhưng Trầm Kha vẫn kiên trì muốn đưa tôi về, vì lo nghĩ đến tâm trạng của tôi nên chúng tôi không về bằng trực thăng, mà sử dụng một chiếc xe việt dã cải trang. Trầm Kha luôn hiểu rõ tôi khiến tôi không thể nổi giận được chút nào, huống hồ quan hệ vẫn còn đó, dù có tức tôi cũng không tức được bao lâu.
Đã lâu không ngồi xe việt dã.
Tôi nhớ, tóm lại tôi không kìm lòng được hoài niệm chuyện trước kia, những tháng năm điên cuồng mà mỹ lệ, chiến đấu ở tuyến đầu cùng đồng đội, những ngày quét sạch chướng ngại vật vì bọn họ. Nhưng rồi người chết đã chết, người mất tích đã mất tích, tôi không dám nói rằng tôi là người may mắn nhất.
Nhưng ít nhất tôi còn sống.
Tôi nhìn về phía Trầm Kha đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh mình, trong cơn hoảng hốt tưởng chừng như mình đã lội trở về quá khứ, Trầm Kha mặc trang phục ngụy trang, rất vui vẻ cầm phiến đá mài qua mài lại lưỡi dao sau khi chiến đấu. Tôi nhìn lên đằng trước, trong miệng lão Triệu ngậm một nhánh cỏ non, vừa lái xe vừa ngâm nga mấy câu ca cũ rích không biết từ năm nào. Tiểu Trần ngồi trên ghế lái phụ khẽ đẩy mắt kính, cùng chúng tôi phân tích độ nguy hiểm của địa điểm trong nhiệm vụ tiếp theo.
Tôi cúi đầu, không biết từ khi nào bên tay phải đã nhiều hơn một khẩu Barrett, “ông bạn già” của tôi tựa vào lồng ngực tôi, tôi cũng thuận theo tự nhiên giơ tay trái lên, dùng tấm vải trên tay chà lau nòng khẩu Barrett. Nòng súng màu đen xinh đẹp tới nỗi lau thế nào cũng vẫn không đủ, dường như tôi đã trút toàn bộ sự nhiệt tình của mình xuống khẩu súng này.
Đây là hồi ức của tôi, tôi biết rõ, bởi vì con đường này không đến cùng ngày đó, nhưng đối với tôi vẫn không có cách nào tiêu tan, giống như người ấy đã từng nói, con người luôn tìm được lý do để dối gạt bản thân sống tiếp.
Đột nhiên, tiếng viên đạn xoay tròn trên không trung bất chợt xuyên vào lỗ tai tôi, nếu là ngày bình thường ngũ giác của tôi chắc chắn không nhanh nhạy thế này, có lẽ là do đang đắm chìm trong những chuyện đã qua, bất giác coi mình chính là bản thân trong quá khứ.
Tôi đột ngột tóm chặt cổ tay Trầm Kha.
“Nằm sấp xuống!”
“Hả ——!?”
Tốc độ của cơ thể còn nhanh hơn phản ứng, tôi và Trầm Kha lập tức ngồi xổm xuống, sau đó một cơn mưa bom đạn xuyên thép phá vỡ tấm chắn pha lê, bắn phá hỗn loạn trong xe. Tôi nghe thấy tiếng trúng đạn nặng nề, thì ra không chỉ bên trên mà cả phía trước cũng bị tấn công. Chiếc xe mất khống chế, lúc này Trầm Kha nhân cơ hội đưa cho tôi một chiếc Magnum, còn anh ấy rút từ dưới gầm xe ra một cái máy phát tín hiệu.
“Đụng vào!”
Xe đụng phải hàng rào trên đường, va chạm quá mạnh khiến đầu óc tôi choáng váng trong nháy mắt.
“Có sao không?”
“Vẫn ổn, chắc hẳn bọn chúng sẽ nhắm bắn lần nữa.” Tôi nói, “Em không bắn trúng tay súng bắn tỉa, yêu cầu đơn vị trên không chi viện, góc độ bắn phía trước bình thường, em có thể giải quyết bọn chúng.”
“Đơn vị trên không sẽ vào vị trí trong vòng một phút nữa, may mà vì an toàn nên anh đã gọi thêm vài người hộ tống, bây giờ chúng ta chỉ cần cố gắng chống đỡ thôi.”
“Không thành vấn đề.”
Tôi lên đạn cho khẩu Magnum của mình.
Ra hiệu cho Trầm Kha im lặng, tôi nghiêng tai lắng nghe, loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này khiến tôi giống như đang trở về quá khứ.
Tiếng bước chân chỉnh tề, chắc chắn đã trải qua quá trình huấn luyện chính quy, bên trái hai người, bên phải hai người, ở giữa một người. Người ở giữa đi tuốt đằng trước, có vẻ là thủ lính, gã ta tương đối vội vàng... mở cánh cửa bên trái.
Tôi ra hiệu cho Trầm Kha.
Trầm kha gật gật đầu.
“Bọn nó đã chết chưa?”
“Chưa thể nói trước được, cẩn thận đấy, A Nam.”
“Rõ.”
“Không ngờ lời tướng quân nói là thật, tao cảm thấy lần này chúng ta đã bắt được con cá lớn rồi.”
“……”
Một gương mặt bị che kín xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe, “Ơ? Sao lại thế này? Đằng sau không có người?”
Một đôi tay đột nhiên bóp lấy cổ gã ta, kéo gã vào trong xe, kẻ xấu số kia còn chưa kịt thốt ra tiếng nào đã bị Trầm Kha lưu loát bẻ gãy cổ họng, sau đó nhét vào trong thùng xe, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Trầm Kha hơi nheo mắt, nở nụ cười với tôi.
______________
Chú thích:
Magnum: Theo mình tìm hiểu thì có loại súng ngắn và súng bắn tỉa dài, trường hợp này mình nghĩ tác giả đề cập tới loại súng ngắn, được mệnh danh là ‘Đại bàng hoang mạc’, súng ngắn cỡ nòng lớn mạnh nhất thế giới.
Có nhiều loại nhiều kiểu dáng, mình chọn tạm khẩu này làm minh họa vậy.