- Tôi là Nhật Nguyên, anh họ Lâm Dương!
- A vâng... Em... em chào anh!
Thùy Lain đỏ mặt chào lại, bộ dạng thiếu nữ hoài xuân lắp ba lắp bắp khiến tôi ngồi bên cạnh khổ sở nhịn cười.
- Em là Võ Thùy, bạn cùng lớp của Dương?
- Vâng...
- Rất vui được biết em. Dương ở lớp học hành như thế nào? Có yêu đương gì không? - Nhật Nguyên tươi cười, bộ dạng chuẩn kiểu phụ huynh hỏi thăm về con gái.
Tôi đang khổ sở nhịn cười liền ho sặc sụa, nghiến răng nghiến lợi thò chân đạp cho hắn một phát. Hôm qua tôi rõ ràng không dạy hắn nói như vậy!
- Anh hỏi vớ vẩn, yêu đương cái gì chứ?
- Ở lớp Dương là thanh niên nghiêm túc đấy ạ! Học lực giỏi, lí lịch trong sạch chưa một mảnh tình vắt vai!
Tôi ha ha cười méo xẹo. Con bé kia cũng biết cái nào nên nói cái nào không đấy! Có vẻ như trôi chảy hơn rồi.
- À. Thế thì tốt!
- Nhà anh ở đâu ạ? - Thùy Lain bắt đầu chuyển sang chủ động. Tận lực phát huy khả năng thu thập thông tin của mỹ nam.
- Ở cùng Dươ...
- Ở thành phố C!
Tôi nhào qua bàn bịt miệng Nhật Nguyên. Sao con bé kia hay phát bệnh nghề nghiệp thế nhỉ?
- Thế năm nay anh bao nhiêu tuổi ạ?
Tôi nhìn Nhật Nguyên, cũng muốn biết anh ta bao nhiêu tuổi.
- Hai ngàn bảy trăm tuổi.
- Hả?
- Là hai bảy tuổi ấy mà! Ha ha! Hai mươi bảy tuổi.
Tôi thò chân tính đạp cho hắn một cái nữa nhưng lần này hắn tránh được, còn dùng ánh mắt trêu chọc nhìn tôi.
- À. Vậy giờ anh đang làm gì ạ?
- Không làm...
- Làm nhân viên văn phòng thôi! - Tôi lại cướp lời, trừng mắt cảnh cáo.
- Cậu làm gì mà cứ cướp lời anh ấy vậy?
- Thế cậu làm gì mà hỏi kĩ thế? - Tôi bĩu môi nhìn cô bạn rồi kín đáo lườm Nhật Nguyên, nghiến răng - Không phải anh tới giúp em giải thích chuyện kia hả?
Hắn làm bộ như bây giờ mới nhớ ra, hỏi Thùy Lain:
- Ừ mà nghe Dương nói tại tôi mà mọi người trong lớp hiểu lầm em ấy?
- Cái này... vâng.
- Phiền em giúp Dương giải thích với các bạn, hôm đó tôi có việc tới đây, biết có người quen nên mới qua chào hỏi. Không hề ở lại phòng em ấy quá mười lăm phút.
Nhật Nguyên không nhanh không chậm nói. Tựa lưng ra ghế tao nhã uống cà phê. Bộ dạng y như quý tộc vừa cao ngạo vừa lịch thiệp khiến mị lực cứ gọi là bắn ra ầm ầm.
- Vâng! Em nhất định sẽ giúp Dương giải thích với mọi người!
Trai đẹp quả nhiên là quyền lực vô biên tiền đồ vô lượng! Tôi thậm chí chưa thấy Thùy Lain lập tức đồng ý mà không thắc mắc cái gì như vậy bao giờ!
- Vậy nhờ em. Bây giờ tôi còn bận chút việc, lúc khác sẽ cảm ơn em.
Nhật Nguyên đứng dậy, cười tạm biệt rồi đi ra quầy tính tiền. Từ bàn chúng tôi ra đó chỉ có một đoạn nhưng cũng đủ để hắn đốn tim gần hết thiếu nữ trong quán cà phê bao gồm cả mấy chuyên gia nằm vùng bới móc tin tức của lớp tôi!
Lấy lí do hắn không biết đường ở thành phố này, tôi chào Thùy Lain rồi hớt hải chạy theo Nhật Nguyên, lôi hắn về nhà.
------.oOo.------
Vâng! Chuyện là ngay sau tiếng bùm ấy, một anh chàng đẹp trai cao lớn khỏa thân hoa hoa lệ lệ xuất hiện trong vòng tay tôi, còn tôi thì hoa hoa lệ lệ ngất xỉu. Ba hồn bảy vía lập tức bay lên sao hỏa đàm đạo với người ngoài hành tinh về vấn đề thất lạc UFO! Tận tiếng sau mới trở lại!
Ti hí đôi mắt mờ mịt tìm kiếm nhận thức, chưa kịp tìm thấy thì một khuôn mặt cực kì đẹp trai, da trắng, mắt lục kì lạ, mũi cao thẳng, đẹp y như điêu khắc đã đập vào mắt tôi, còn cười không khác gì hồ̀ ly tinh!
- A!
Tôi bật dậy nhảy vọt tới góc nhà túm lấy cái chổi, tính phang kẻ lạ mặt một trận nhưng bị giữ lại.
- Manh động thế!
Chết tiệt! Giọng nói cũng không cần dụ người phạm tội như vậy chứ?
- Anh... anh... anh là ai? - Tôi lắp bắp, cả người run lẩy bẩy. Tên này ở đâu rơi xuống vậy? Hắn cao to như vậy có khi nào tôi đánh không lại hắn không?
- Chính em gọi tôi ra đây, giờ đã không biết tôi là ai?
...
Ba chấm...
Tôi chớp mắt.
Lại chớp mắt!
Bình tĩnh dựng cái chổi xuống góc nhà, tôi tìm ví tiền, đi ra ngoài, đóng cửa, còn cẩn thận khóa lại.
Ừ. Bây giờ trời mát, không có khả năng đầu tôi vì nóng mà hỏng. Rất tốt!
Cầm theo một túi đồ trở về, mở cửa, tên con trai lạ mặt kia rất ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ tôi, không khóc không nháo không phá phách, chẳng qua đôi mắt ngọc bích hẹp dài hứng thú nhìn từng hành động dù là nhỏ nhất của tôi. Tôi đưa túi đồ cho hắn, bình tĩnh nói:
- Quần áo đây. Mặc vào.
Hắn không nói gì, ngoan ngoãn mặc quần áo. Tôi biết hắn đang ngạc nhiên vì quần áo khá là vừa vặn, tôi sẽ không nói đó tài lẻ của tôi đâu.
Cắm đầu vào điện thoại chơi điện tử, tôi hỏi:
- Xong chưa?
- Rồi.
Bình tĩnh đặt điện thoại xuống bàn, bình tĩnh quay lại đi tới gần hắn, tôi bất ngờ xoay người tung một cước vào bụng kẻ lạ mặt, không ngăn được hai má mình đỏ bừng.
CMN! Chị đây muốn chửi bậy! Thân thể một thằng con trai, chị đây coi như khai nhãn!
Hắn không lường được tôi sẽ đá nên lãnh trọn, cả thân hình cao lớn ngã xuống làm đồ đạc đổ loảng xoảng.
Tôi từ trên cao dùng ánh mắt vô cùng khủng bố trừng kẻ vừa ngã trước mặt, rất muốn một chưởng đập nát bét tên này! Nhưng may là lí trí của tôi rất mạnh mẽ, nếu giết người tôi sẽ phải vào trại cả tạo vì chưa đủ tuổi, danh tiếng đã bị phá hỏng thì ít nhất cũng phải giữ được tự do!
- Mau-xin-lỗi! - Tôi nói như rít qua kẽ răng. Kẻ này chính là nguyên nhân gây ra sóng gió trong cuộc sống mấy hôm nay của tôi. Nếu hắn xin lỗi tôi tôi sẽ bỏ qua cho hắn. Tôi không phải thánh nữ nhưng sẽ cố gắng nhân từ!
Tên kia bị tôi đá ngã vừa kinh ngạc vừa tức giận nhưng cũng không nổi điên đánh lại, chỉ lạnh mặt:
- Sao tôi phải xin lỗi?
Á à! Dám cò kè với tôi cơ đấy? Muốn giả ngu thì ít nhất cũng phải nhận tôi là sư phụ đã!
Tôi không nói gì trực tiếp vung chân đá nhưng lần này hắn bắt được, nhẹ nhàng kéo làm tôi đổ ụp xuống đống đồ ngổn ngang dưới đất. Tôi nhắm tịt mắt xác định đổ máu vì kia có mảnh cốc thủy tinh vỡ nhưng khi mở mắt ra mới biết tên kia đã đỡ tôi, mảnh cốc xuyên qua lớp băng trắng cắm vào bắp tay hắn, máu đỏ chảy ra như vòi nước hỏng khiến tôi bàng hoàng.
"BÙM!"
Con mèo đen xuất hiện còn tên con trai lạ mặt biến mất. Tôi ngây ngốc.
Được! Tôi là một con cuồng anime, manga và tiểu thuyết nên khả năng tiếp nhận những chuyện siêu nhiên quái dị tốt hơn người bình thường nhưng cũng không cần dồn dập ụp xuống đầu tôi như vậy! Quá dọa người rồi!
- Meo~
Tiếng mèo kêu ngọt ngào kéo tâm trí tôi về lại trái đất. Bây giờ mới nhớ ra con mèo kia vì cứu tôi mới bị thương nên vội vàng tìm bông băng thuốc đỏ xem xét vết thương cho nó. Mảnh thủy tinh cắm vào đúng vết thương cũ mà tôi đã băng mấy hôm trước khiến vết cũ vừa đóng vảy lại rách ra. Tôi vừa băng vừa trừng mắt:
- Tôi sẽ không xin lỗi vì tất cả là tại anh!
Con mèo ngoan ngoãn không phản ứng gì, không biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay không nhưng vẫn cứ cảm thấy con mèo kia đang giương đôi mắt xanh lá trong suốt của nó lên khiêu khích tôi!
Bận rộn dọn dẹp phòng ốc một hồi, mệt bơ phờ, tôi lấy quần áo đi tắm. Xong ra đổ ập xuống giường, đang lim dim ngủ thì phát hiện ra con mèo lại biến mất, thay vào bằng tên con trai kia nằm cạnh tôi!
Tắm xong nên đầu óc đã sạch sẽ gần hết, lượng dữ liệu kia cũng đã xử lí hoàn hảo. Tôi lười nhác hỏi:
- Ê, tên gì?
- Nhật Nguyên.
- Áo lúc nãy tôi mua đâu?
Hắn chỉ mặc mỗi quần, nửa thân trên đẹp đẽ rắn chắc cứ như vậy show ra, bảo tôi làm sao mà yên tâm đi ngủ được? Nếu không phải biết hắn chỉ là một con mèo, tôi chắc cũng không thể bình tĩnh như vậy!
- Bẩn rồi!
Ờ, tôi quên là lúc nãy đi cả giày đá hắn ngã vào đồ đạc, áo đó chắc bẩn thật.
- Thôi biến lại thành mèo đi để tôi còn đi ngủ! Tối tôi giặt áo cho.
Tôi biết là mình còn quên cái gì đó, hơn nữa bây giờ mới bốn giờ chiều nhưng con virus mang tên "buồn ngủ" đã đánh gục CPU của tôi. Chuyện gì cũng để ngủ dậy rồi tính!
Sau đó tôi còn nói cái gì mà danh dự, cái gì mà mai hắn phải gặp Thùy Lain giải thích mọi chuyện, phải nói những gì trước mặt cô ấy tôi cũng dạy hắn luôn. Cứ lèm bèm như vậy rồi ngủ lúc nào không hay, cũng không biết con mèo kia có biến trở lại thành mèo hay không, chỉ cảm thấy không gian bỗng dưng thật chật hẹp khó cựa quậy, loáng thoáng giọng nói nam tính đầy ma mị: "Thơm thật đấy!".