Vạn Lỗi trầm mặc môt hồi, thức thời mà vùi đầu uống cà phê. Cố Bách và Ninh Tiêu nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không nhìn đến vị nào đó cả người đang trong tình trạng bị vây trong hắc ám. Bây giờ Kỳ Nhạc là nhân cách tích cực tự giúp mình, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, liền kiên trì khuyên nhủ:
Hắn hay nói giỡn, anh đừng để ý, bình tĩnh, xúc động là ma quỷ a.
Ngư Minh Kiệt đẩy đẩy kính mắt, nắm cái góc bàn kia, không có hỏi nữa.
Bác sĩ rất nhanh bưng điểm tâm bánh ngọt ra, không khỏi kinh ngạc:
Anh làm gì? Đừng dọa đến bệnh nhân của tôi.
Không có gì. – Ngư Minh Kiệt nhận lấy cái khay trong tay hắn, lạnh nhạt giải thích – Tôi nói là tôi có thể chém gãy bàn, bọn họ không tin, cho nên mới biểu diễn cho bọn họ nhìn, đúng không?
Mọi người nhận thấy tầm mắt của y, nhất loạt gật đầu.
Lúc này bác sĩ mới yên tâm, ngồi xuống nhìn bệnh nhân của mình, hai mắt tỏa sáng lòe lòe:
Lại nói chuyện trị liệu đi.
Kỳ Nhạc không khỏi trợn mắt cùng Cố Bách, giờ cậu mới là sinh viên, cuộc đời mới vừa bắt đầu, cho nên không muốn để cho người khác biết cậu “có bệnh” Đa Nhân Cách, tránh cho sau này ảnh hưởng đến chuyện làm việc, đây cũng là tâm nguyện thường trực của Cố Bách và Diệp Thủy Xuyên.
Diệp Thủy Xuyên tuy rằng rất thích buôn dưa lê khắp nơi tin tức mới nhất của em giai nhà mình, nhưng trong chuyện này vẫn có chừng mực, chỉ nói cho nam nhân nhà mình với Thẩm Thư, Mặt trẻ con… mấy người quen đó thôi, dù sao bọn họ và tiểu Viễn tiếp xúc khá nhiều, vạn nhất đang tám tung trời tự nhiên Tiểu Viễn chuyển nhân cách thì sợ là sẽ dọa họ mất, đến lúc đó không biết sẽ loạn thế nào nữa, không bằng sớm đánh tiếng mở lời.
Những người đó bình thường cũng không đáng tin cậy lắm, nhưng trước đại sự lại biết phân rõ nặng nhẹ, Thẩm Thư và mặt trẻ con không có sở thích buôn tám, đối tượng nhảm nhí của Chung Duệ Uyên luôn luôn là mấy người bạn thân kia, mà đề tài của bọn họ so với cái này thường thường bạo lực máu me hơn nhiều, hơn nữa bà xã lvb từng phải vào khoa tâm thần, bà xã Ngư Minh Kiệt là bác sĩ khoa tâm thần, một vị giảng viên vô sỉ yêu một sinh viên trốn ra từ bệnh viện tâm thần, bởi vậy trên tinh thần mà nói thì loại đề tài câu chuyện kiểu này bọn họ đã sớm không thấy lạ gì nữa rồi, cơ bản nghe xong là xong luôn, sẽ không nói với người khác.
Trừ bỏ mấy người trên, đáng cảm kích còn có Ninh Tiêu Vạn Lỗi, tính cách Ninh Tiêu quyết đoán nên hắn chắc chắn không phải là người lắm miệng, đương nhiên sẽ không nói, Kỳ Nhạc vốn cho rằng Vạn Lỗi mới có thể để lộ bí mật, dù sao bản thân hôm nay rơi vào tình trạng này chính là do tên đó khơi mào, nhưng trải qua quan sát, cậu phát hiện những người trong lớp đều không biết về chuyện này lắm, dần dần liền thu hồi hoài nghi.
Hiện nay khiến cậu lo lắng nhất là bác sĩ, người nọ dường như quá cuồng nhiệt với chuyện này, ai mà biết có khi nào tuyên truyền ra xung quanh hay không, hiện tại cậu phải tiếp nhận trị liệu, để không có người ngoài biết, cậu và Cố Bách liền dặn kín, để bác sĩ giữ bí mật, tên đó rất sảng khoái:
Không thành vấn đề!
Kỳ Nhạc hoài nghi liếc hắn một cái, không yên lòng hỏi:
Chuyện này anh không nói với đồng nghiệp sao?
Không. – Bác sĩ nắm chặt quyển sổ nhỏ – Tôi phải suy nghĩ cho cảm thụ của bệnh nhân, cho dù thỉnh thoảng không biết làm bước tiếp theo phải đi thỉnh giáo, tôi cũng sẽ dùng án lệ của nước ngoài, không nói ra tên của cậu.
Hóa ra bác sĩ nhiệt huyết này lại rất có y đức, đối với điểm này Kỳ Nhạc thực sự thỏa mãn cực kỳ, hòa nhã hỏi:
Anh định chữa thế nào?
Bác sĩ mở quyển sổ tay ra, chăm chú đáp:
Có thể là thông qua đả thông tâm lý kết hợp trị liệu với thuốc men, nhưng hiện nay thuốc men chỉ tương đối tác dụng với trầm cảm, đối với chứng phân liệt lại không giúp gì nhiều, nên tôi càng thiên về phương pháp trước.
Hắn ngồi thẳng tắp, vẻ mặt chuyên chú, nhìn qua gương mặt hiếm khi không thấy ngu ngốc, mà lại có vài phần khí chất thầy thuốc:
Tôi đã xem xét bệnh án cũ, có khi là một nhân cách chiếm lĩnh ưu thế tuyệt đối, chèn ép những nhân cách còn lại xuống, thẳng đến khi chết đi cũng không thay đổi, có khi là những nhân cách đó theo thời gian dần dần biến mất, chỉ còn lại một, cũng có khi ngay khi trị liệu lại xuất hiện một nhân cách mới, mà nhân cách này mới chiếm chủ đạo, cũng có thể trở về nhân cách cuối cùng nguyên sơ.
Kỳ Nhạc nhướng mi:
Nguyên sơ?
Bác sĩ gật đầu:
Ý là nhân cách này tương đối kiên cường, có thể coi đây là cơ sở các nhân cách kết hợp lại, triệt để khỏi hẳn, hiện nay những đối tượng khỏi hẳn đại đa số đều là dung hòa cách nhân cách với nhau tạo thành nhân cách mới.
Kỳ Nhạc giữ nguyên nụ cười:
Anh cũng vừa mới nói có thể một nhân cách trong đó chiếm chủ đạo.
Ừ, cụ thể còn phải xem kết quả trị liệu.
Kỳ Nhạc đáp lại:
Vậy phải bao lâu?
Không biết, người không giống người, trong các bệnh án cũ thì có ba tháng, cũng có mười một năm. – Hai mắt bác sĩ sáng lên nhìn cậu – Yên tâm đi, tôi sẽ dốc toàn lực giúp cậu.
. . . – Kỳ Nhạc nói – Làm phiền rồi.
Đây là trách nhiệm của tôi.
Mấy người hàn huyên trò chuyện xong, đều lần lượt rời đi. Kỳ Nhạc ngồi trên xe Cố Bách:
Tớ trị liệu vài lần xong liền biến trở về, sau đó cứ duy trì nhân cách này là có thể khỏi hẳn đúng không?
Cố Bách cười cười xoa đầu cậu:
Đúng vậy.
Kỳ Nhạc cao hứng lựa vào lưng ghế, nghĩ ứng phó vài lần là có thể kết thúc công việc, tiền đồ sáng lạn. Cậu ở trong nhà chơi vài ngày, thứ hai lại ngoan ngoãn đi học, qua hết tuần này là kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn, cậu lập tức có thể gặp được cha mẹ và em giai, cậu suy nghĩ một chút, quyết định thứ tư là biến trở về, hướng con đường hoàn toàn bình phục mà tiến lên.
Nghĩ gì thế? Cười đến vui vẻ như vậy? – Vạn Lỗi cầm sách ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nhìn cậu.
Kỳ Nhạc hoàn hồn:
Không có gì.
Vạn Lỗi không hỏi lại, mở tư liệu nghiên cứu ra cúi đầu đọc sách, Ninh Tiêu vừa vào cửa đã ngồi xuống cùng một chỗ với họ, hắn liếc mắt nhìn, đạm mạc hướng tới người nào đó ngồi bên kia:
Chào buổi sáng.
Kỳ Nhạc cười cười:
Chào buổi sáng.
Mấy ngày gần đây bọn họ vẫn duy trì vị trí như vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng được tầm mắt của đám nữ sinh kia nhìn bọn họ ngày càng trở nên nóng bỏng quỷ dị, trực tiếp khiến cậu đen mặt, yên lặng an ủi bản thân đây là thời kỳ đặc biệt, chỉ có thể nhịn.
Sáng hôm nay có hai ca, ca hai không ở lầu trính, phải đến tòa nhà phía sau, sau khi tan lớp cậu xuống WC một chuyến, khi trở về trong lớp mọi người đều đã đi sạch, cậu chậm rì rì xuống lầu, ngẩng đầu nhìn lên, Vạn Lỗi đang tà tà khoác túi, đứng dưới tàng cây ở con đường chính cười cười ngoắc ngoắc với cậu, cậu kinh ngạc tiến lên:
Sao cậu còn chưa đi?
Chờ cậu. – Vạn Lỗi cùng cậu sóng vai vừa đi, vừa nói vậy.
Kỳ Nhạc thoáng nhướng mi, nhìn hắn một trận đột nhiên hỏi:
Bác sĩ nói có khả năng nhất chính là dung hòa các nhân cách cùng một chỗ, tôi nghe nói cậu thích nhân cách ngày trước, nếu như cậu phát hiện trị liệu xong nhân cách cậu thích biến mất, thì làm sao bây giờ?
Từ sau khi hiểu được bệnh tình của cậu tôi chỉ mong khả năng đó xảy ra. – Tiếng Vạn Lỗi rất nhỏ – Trước kia hắn đoạn tuyệt với người nhà, nhận anh trai không đáng tin cậy, người yêu lại không quan tâm đến sống chết của hắn, nếu như không phải nhân cách của cậu thay đổi, tôi cá Cố Bách tuyệt sẽ không để cho cậu trị liệu, có thể nói tôi suy nghĩ nhiều hơn mấy người các cậu nhiều, tính tiểu Viễn vốn nhu nhược, mấy nhân cách sau này xuất hiện đều mạnh mẽ hơn hắn, tôi đã sớm nghĩ tới. . . hắn sẽ biến mất.
Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái:
Cậu không chịu nổi đâu?
Mấy ngày đầu thì vậy. – Vạn Lỗi thành thật nói – Dần dà chờ tôi suy nghĩ thấu đáo, tôi lại mong hắn có thể sống thật tốt, nếu như nhân cách mới được sinh ra có khả năng sinh tồn cao hơn, tôi cũng sẽ yên tâm hơn một chút.
Kỳ Nhạc trầm mặc hồi lâu, cậu biết rõ bản thân không có bệnh, nhưng vẫn không nhịn được đưa ra giả thiết:
Cậu chưa từng nghĩ tới, nếu như không điều trị, thì nhân cách trước kia cũng sẽ không biến mất, tương lai cậu còn có thể thấy cậu ta sao?
Vạn Lỗi gật đầu, khẽ thở dài một hơi:
Đời người, mười chuyện thì đến bảy tám chuyện không như ý. – Hắn cắm tay trong túi quần – Tôi đã cân nhắc qua cả rồi, nếu cứ đình hoãn trị liệu, mai sau không chừng còn có nhân cách phạm tội giết người.
Kỳ Nhạc:
. . .
Tiểu Hi. – Vạn Lỗi nghiêng đầu nhìn cậu – Tôi không biết những nhân cách trong cậu có khi nào gặp nhau giao lưu không, nếu có. . . Đừng nói cho cậu ấy biết rằng tôi thích cậu ấy, đỡ phải suy nghĩ, không bằng cậu cứ nói rằng, mấy ngày nay cậu ấy không ở đây, tất cả mọi người đều rất rất nhớ cậu ấy, cậu ấy nghe xong sẽ vui vẻ.
Ánh mắt Kỳ Nhạc có chút thâm trầm, vô thức muốn kể cho hắn biết sự thực, nhưng lời nói đến đầu môi lại như bị vật gì chặn lại, hoàn toàn không biết phải bắt đầu thế nào, cậu nhìn hắn:
Sau này cậu có tính toán gì không?
Chuyên tâm học hành, nghiên cứu, giúp cậu trị liệu, chờ cậu khỏi hẳn. – Vạn Lỗi đáp sơ lược – Chờ sau khi cậu khỏi hẳn thì cũng không biết sẽ làm gì, Ninh Tiêu gần đây luôn rất lạ, nếu như quả thực thích nhân cách mới, không chừng sau này sẽ còn xen vào giữa hai người, Cố Bách định xử lý thế nào thì tôi không biết, nhưng nếu như cậu ta không để tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu, giúp cậu mau chóng thích nghi với sinh hoạt ở trường. – Hắn hơi dừng lại một chút – Hoặc là tôi sẽ thích nhân cách mới, đến lúc đó nhất định sẽ thổ lộ, sẽ không lùi bước, hoặc là tôi sẽ không thích nhân cách mới, sẽ cùng cậu ấy làm bạn tốt, như bây giờ vậy.
Kỳ Nhạc nghe xong ừ một tiếng, ánh mắt có chút phức tạp, chỉ nghe hắn nói tiếp:
Tương lai nếu như có thể gặp được người mình thích thì sẽ thử ở bên nhau, nếu như không gặp được, thì tôi mới kết hôn.
Kỳ Nhạc ngẩn ra:
Kết hôn?
Vạn Lỗi gật đầu:
Tìm một cô gái hiền lành dịu dàng kết hôn đến đầu bạc răng long, sống một cuộc sống bình thường, làm một người chồng tốt, người cha tốt. Trong giới khá loạn, tôi không muốn chơi, nếu như gặp được người đặc biệt thích tôi sẽ come out, thành thật mà nói tôi có chút sợ come out, sợ cha mẹ chịu không nổi.
Kỳ Nhạc lẳng lặng nghe, cực kỳ thấu hiểu cảm giác của hắn, chính mình trước đây lúc come out cũng sợ muốn chết, cậu đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng di động vang lên, vừa rút ra đã thấy số đạo sĩ, xoắn xuýt một hồi mới nhận:
A lô?
Tôi đang ở trường của cậu, tìm cậu có việc.
Kỳ Nhạc hỏi vị trí của tên kia, rồi cúp máy nhìn Vạn Lỗi, suy nghĩ một chút mới nói:
Ngày hôm qua tôi mới quen một người bạn, anh ta tới tìm tôi, tôi với anh ta nói chuyện một lát rồi mới đi học, cậu đi trước đi.
Vạn Lỗi gật đầu, không hỏi nhiều, sải bước rời đi.
Kỳ Nhạc nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, kỳ thực ngày đó nếu Trịnh Tiểu Viễn lựa chọn người này sẽ hạnh phúc hơn nhiều, đáng tiếc người nọ hết lần này tới lần khác lại chọn yêu Ninh Tiêu, cho nên dù cho linh hồn có trở lại, thì cũng sẽ tiếp tục quấn quýt lấy Ninh Tiêu, trừ phi là xuyên hẳn sang thế giới khác, Vạn Lỗi cũng bị thương ở đầu, rồi đưa vào Bệnh Viện Thần Ái rồi lại xuyên qua đó, như vậy bọn họ còn có chút. . . Khóe miệng cậu co giật, chuyện nhảm nhí như thế làm sao có thể xảy ra được.
Đời người, mười chuyện thì không như ý đến bảy tám. . . Cậu không khỏi thở dài, chậm rì rì lết ra cổng, ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, nhìn đạo sĩ đang tới gần, bi ai hỏi:
Cậu có thể giúp tôi luyện Vong Tình Đan không?
Đạo sĩ tự vấn chốc lát, rồi gật đầu chắc nịch:
Tôi sẽ thử.
Kỳ Nhạc:
. . .
Đậu phộng, cậu quên bắng mất tên này có chút điên khùng!
Đạo sĩ trong lòng vui vẻ, mỗi lần đến tìm người này đều có việc làm hết ý, hắn tiến lên hai bước ngồi bên cạnh cậu, lưng thẳng tắp như bó bột, nguyên một bộ dạng tiên phong đạo cốt:
Tôi không quá thông hiểu luyện đan, nhưng không sao, trong kinh thư sư phụ tôi lưu lại có liên quan đến nội dung luyện đan, tôi trở về học một chút, sau đó mua một cái bếp lò nhỏ, luyện xong sẽ đưa cho cậu, nhưng giá có chút cao, bất quá nếu là người quen như cậu. . .
Ngừng, đủ rồi. – Kỳ Nhạc đen mặt – Tôi nói chơi thôi, cậu không cần để bụng, coi như không nghe thấy đi, cảm ơn.
Đạo sĩ trầm mặc một chút:
Tôi thật sự có thể thử.
Tôi thật sự nói chơi thôi. – Kỳ Nhạc thành khẩn nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát đổi trọng tâm câu chuyện – Cậu đến tìm tôi làm gì?
Đạo sĩ được cậu nhắc xong liền lập tức nhớ ra chính sự:
Tôi muốn nhờ cậu nghĩ hộ cách nào để ôm chân sư huynh của tôi, gân đây tôi đã nghĩ hết cách, nơm nớp lo lắng nói chuyện với anh ta, anh ta toàn gật đầu, hoặc là ừ một tiếng, sau đó thì chẳng còn phản ứng nào nữa, đặc biệt lạnh lùng.
Kỳ Nhạc vỗ vai hắn:
Nghĩ chút đi, ông thầy kia của cậu thiếu chút nữa kiếm sợi dây thắt cổ trước mặt mà anh ta còn không thèm chớp mắt lấy một cái, tìm AV cho anh ta xem, mà mặt vẫn không chút biểu tình. – Cậu hơi dừng lại một chút – Ờ nhể, hôn một cái anh ta sẽ có phản ứng, ông thầy của cậu đã hôn qua, có người kể anh ta đi vào phòng tắm rửa mặt tới ba lần.
. . . – Đạo sĩ hỏi – Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Cho dù có hôn anh ta một nhát để anh ta ta chú ý tới tôi, sau đó lại nói với anh ta rằng tôi muốn làm bạn với anh ta hay sao? Anh ta sẽ không giết tôi chứ?
Tôi không biết, nhưng kỳ thi môn này thì cả đời cũng đừng nghĩ qua được, ông thầy của cậu chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu.
Đạo sĩ:
. . .
Kỳ Nhạc tự hỏi một hồi, ánh mắt lóe sáng:
Có rồi, cậu tìm lúc không có người mà nói với sư huynh của cậu rằng cậu cũng xuyên qua, dù sao sư huynh cậu cũng rất cô độc, không có ai để nói chuyện, như vậy trong mắt anh ta cậu sẽ là tồn tại đặc biệt.
Đạo sĩ nghĩ thử khả năng của biện pháp này, tức thì cảm kích nắm lấy tay cậu, trước khi rời đi còn hỏi:
Cậu thực sự không cần đan dược sao? Dù sao tôi cũng làm phiền cậu.
. . . Không cần, cảm ơn.
Kỳ Nhạc tiễn đạo sĩ đi xong, liền quay về học, chiều nay cậu không có ca hai, nên một mình quay về nhà chơi trò chơi, sau đó đảo mắt nhìn đồng hồ, tính toán giờ tan học của Cố Bách, rồi tắt máy tính đi, duỗi người dãn gân một cái, chuẩn bị chờ người nọ về cùng dùng cơm, xong đến quán bar tìm bác sĩ.
Tiểu Quyển vẫn ngoan ngoãn làm tổ trong ổ, thấy cậu đứng dậy liền đi tới dụi dụi, Kỳ Nhạc ôm nó lên hôn một cái, từ từ lết về phòng ngủ của mình, muốn đút cho nó ít đồ ăn, đúng lúc này tiếng điện thoại di động vang lên, cậu nhanh chóng bắt lấy. Kỳ Nhạc không khỏi kinh ngạc, cậu với Cố Bách gần đây không mua đồ gì, chẳng lẽ là ba mẹ mua? Cậu xuống lầu, lúc về tìm con dao nhỏ dọc bao nilon ra, phát hiện ra một cái hộp, nhãn mác phía trên tựa hồ có chút quen mắt, cậu tò mò mở ra, lấy ra được mấy thứ này kia, nhất thời trầm mặc.
Cạch một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Cố Bách chậm rãi vào phòng, thấy vợ yêu nhà mình đang ngồi trên sa lông, trên bàn trà trước mặ bày đầy linh kiện búp bê – bơm hơi, bất giác ngu người.
Kỳ Nhạc:
=口=
Cố Bách:
. . .
. . . – Kỳ Nhạc nói – Tớ tớ tớ có thể giải thích. . .