Tiểu tử, ngươi thấy thứ đồ chơi kia như thế nào?
Thân ảnh mờ ảo đứng chấp tay sau lưng, tự hào nói ra.
- Ta cảm thấy cây thương đó rất tuyệt.
Ông bác chấp nhận cho ta thứ tốt như vậy sao?
Lý Đằng Phong cũng không cần che giấu cảm nghĩ của mình làm gì, anh ta nói ra hết những gì đang suy nghĩ trong lòng.
- Đương nhiên những gì ta đã nói ra đều chắc như đinh đóng cột.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu ta có cơ hội sống tiếp thì còn khuya ta mới tặng thứ bảo bối kia cho ngươi.
Đúng rồi, có thứ này ta muốn đưa cho ngươi trước.
Lão giả mờ ảo không nhanh không chậm trả lời, sau đó y phất nhẹ cánh tay trong không trung.
Ngay lập tức có hai khối ngọc giản trong suốt xuất hiện, xung quanh chúng bộc phát ra thứ năng lượng ảo dịu khó nói thành lời.
Loại năng lượng này khiến cho con người phải u mê điên đảo giống như lạc vào ảo trận.
- Linh hồn tuyệt kỹ!
Lý Đằng Phong trợn mắt nói lớn, tuy lúc nãy anh ta đã gặp qua thứ tuyệt kỹ này rồi nhưng chúng chỉ là đồ giả.
Bây giờ nhìn thấy được tuyệt kỹ thật, Lý Đằng Phong không thể kiềm chế được cảm xúc vui mừng đang dâng lên, dù sao đồ giả cũng không thể so sánh được.
- Đáng tiếc, mấy bộ linh hồn tuyệt kỹ này ta không có nhiều như những loại tuyệt kỹ khác, tiểu tử ngươi nhận tạm đi.
Thân ảnh mờ ảo hổ thẹn nói, người sống lâu như y mà tài sản lại không có nhiều như người khác cũng là một điều làm y tự cảm thấy xấu hổ.
- Ta thấy ông bác quá lời rồi.
Thứ giá trị như thế này làm sao có nhiều để mà đòi hỏi được.
Dù sao ta cũng gom được rất nhiều tuyệt kỹ khác rồi nên bao nhiêu đây cũng đã xem như là quá nhiều rồi đấy chứ.
Nói rồi, Lý Đằng Phong dùng hấp lực kéo hai khối ngọc giản về phía mình, sau đó anh ta ném chúng vào trong giới chỉ.
Vốn dĩ chiếc nhẫn trữ vật này có không gian tương đối khiêm tốn, bây giờ lại chất đầy tuyệt kỹ sắp không còn chỗ chứa nữa rồi.
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa để ta giúp ngươi luyện hóa pháp bảo đó.
Lão giả chậm rãi tiến lại gần cây thương đang lơ lửng giữa không trung kia, cây thương bắt đầu phát ra phản ứng khi khoảng cách giữa nó và lão giả đang dần rút ngắn.
- Tử Huyết, duyên số của ta và ngươi đã tận rồi, đã đến lúc ngươi cần phải có một chủ nhân mới.
Ta hy vọng một ngày nào đó ngươi lại một lần nữa vang danh thiên hạ giống như lúc trước.
Bây giờ hãy ngoan ngoãn chấp nhận người chủ mới của ngươi đi.
Lão giả nói nhỏ với cây thương, những lời nói như những lời nhắn nhủ cuối cùng giữa hai người huynh đệ đã từng vào sanh ra tử.
Tuy lão giả nói tương đối nhỏ nhưng âm lượng cũng đủ lọt vào tai Lý Đằng Phong, nghe qua những lời đó anh ta cảm thấy có môt loại xúc cảm kì lạ đang len lỏi trong người.
Lý Đằng Phong dự đoán để nói ra được những câu đó, chắc chắn trước đây giữa người và thương đã từng vô cùng bá đạo như thế nào.
- Tiểu tử nhanh đến đây!
Lão giả quay đầu lại nói với Lý Đằng Phong.
Không chậm trễ, Lý Đằng Phong nhanh chóng đi tới bên cạnh lão giả mờ ảo.
- Tuy ta chấp nhận truyền pháp bảo lại cho tiểu tử ngươi nhưng để pháp bảo chấp nhận chủ nhân mới thì cần phải dựa vào bản thân ngươi.
Lão giả căn dặn vài lời, sau đó đánh ra từng đợt thủ ấn, không dừng lại y tiếp tục điều khiển giọt máu mà Lý Đằng Phong vừa trích ra, giọt máu nhanh chóng rơi vào cây thương.
Lập tức cây thương phát ra ánh sáng chói mắt bao vây lấy Lý Đằng Phong.
- Tiểu tử giữ vững tâm cảnh không được để bất kì tạp niệm nào khống chế.
Sau đó phải nhanh chóng phóng thích hỗn độn năng lượng.
Lão giả mờ ảo một bên không ngừng truyền chân nguyên vào để giảm bớt uy áp của cây thương, một bên hướng dẫn Lý Đằng Phong chống chế tình huống đang diễn ra.
Ở trong vòng sáng, Lý Đằng Phong cảm giác được sự áp chế đang đè nén xuống cơ thể mình, anh ta ngay tức khắc tạo nên vòng tròn bảo vệ rồi bộc phát ra từng đợt năng lượng hỗn độn một cách liên tục.
Khi cây thương cảm nhận được nguồn năng lượng hoang sơ hư không lập tức nó rung lắc dữ dội, các đường chỉ tím trên thân thương phát ra ánh sáng màu tím huyền ảo.
Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy, cây thương bắt đầu xoay quanh Lý Đằng Phong, uy áp từ cây thương phóng thích ra càng lúc càng lớn.
Lý Đằng Phong bị vây chính giữa lập tức cảm nhận được thứ sức nặng ngàn cân đang đè nén khắp cơ thể của mình.
Ong, ong, ong,...
Tiếng rít rào từ cây thương phát ra khiến tai của Lý Đằng Phong đau nhói, anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không ngừng vận chuyển năng lượng trong cơ thể chảy ra ngoài.
Mọi khó khăn dường như chỉ mới bắt đầu, ngay sau đó trong phạm vi vòng sáng bao trùm nhiệt độ đang tăng lên không có điểm dừng.
- Tiểu tử, ngươi khai triển thuộc tính hỏa để áp súc hỏa khí từ cây thương nhanh lên!
Lão giả ở bên ngoài khi thấy được tình huống xảy ra liền tức khắc hô hoán cho Lý Đằng Phong, bản thân y cũng không ngơi tay, liên tục đưa năng lượng linh hồn thể của mình vào vòng sáng.
Nghe ngữ khí của lão giả, Lý Đằng Phong liền biết tình huống đang rất cấp bách, anh ta nào dám chậm trễ tức tốc làm theo y như lời của lão giả.
Một giây sau, xung quanh cơ thể Lý Đằng Phong phát ra ánh sáng đỏ rực, nhìn vào cho cảm giác vô cùng nóng bỏng.
Quả nhiên, sức nóng từ cây thương bắt đầu yếu đi, một màn này khiến Lý Đằng Phong kinh ngạc không thôi.
Lúc nãy rõ ràng anh ta còn cảm thấy nóng như thiêu như đốt, bây giờ lại chẳng còn thấy một chút khác lạ nào.
Tuy nhiên tiếng rít rào của cây thương vẫn chưa chịu dừng lại, âm thanh chói tai cứ dai dẳng trong đầu Lý Đằng Phong, tình cảnh này đúng là làm anh ta khó chịu đến tận xương tủy.
Cứ như vậy, Lý Đằng Phong bị vây liên tục trong vòng sáng, thời gian cũng không biết đã qua bao lâu bởi vì trong này không xác định được ngày đêm.
Trong khu rừng nọ, xung quanh chỉ toàn là cây cối khổng lồ che khuất cả bầu trời xanh.
Không khí ở đây âm u, lạnh buốt có thể khiến bất cứ ai cũng phải rợn tóc gáy.
Thế mà ở chỗ này có không ít người đang tụ tập hàng lối chỉnh tề, đếm sơ qua cũng phải đến vài trăm người.
- Một, hai! Một, hai! Một, hai!....
Những người trong hàng ngũ đang tập luyện cái gì đó trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
Những người này đều mặc y phục giống nhau, toàn thân đều khoác lên một lớp giáp da trơn nhẵn màu đen tuyền, trên tay ai cũng có một thanh kiếm bén nhọn, sắc lạnh vô cùng.
Những người này không phải xa lạ gì, họ chính là những chiến binh trong Ngưu Sát binh do Lý Đằng Phong lập nên.
Trải qua một thời gian tương đối dài thao luyện khắc khổ, Ngưu Sát binh đã lột xác một cách ngoạn mục, từ những con người bình thường giờ đây đã trở thành những chiến binh khí thế ngút trời.
- Toàn quân tạm nghỉ tại chỗ!
Một nam nhân toàn thân mang giáp bạc sáng óng ra lệnh, y không ai khác chính là Ô Lãng.
Bây giờ Ô Lãng đang đảm nhiệm chức đại tướng quân trong Ngưu Sát binh, ngày đêm không ngừng ra sức huấn luyện binh sĩ dưới trướng.
Tất cả mọi người khi nghe được phép nghỉ ngơi mới bắt đầu thả lỏng cơ thể, hít thở thật sâu, sau đó ngồi xuống đất để hồi phục năng lượng.
- Ô đại tướng quân! Trong làng xảy ra chuyện rồi, ngài nhanh điều binh về làng đi.
Bỗng nhiên từ xa có một nam nhân thân hình mảnh khảnh, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy da thú chạy đến.
Dáng vẻ của y hớt ha hớt hải trông như vừa mới gặp chuyện gì kinh khủng lắm..