Thế Giới Ngầm

quyển 2 chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việt chen vào trong đám đông, đi theo Tuấn và Năm mà cả hai không hề hay biết. Tuấn dẫn Năm đến khoa tai mũi họng rồi đi vào phòng khám. Việt đứng bên ngoài, giả bộ như là người bệnh đang chờ tới lượt. Anh nghe thấy Tuấn nói:

- Chào bác sĩ, bác sĩ khám cho em tôi với, chả hiểu tự dưng hai hôm nay có vật gì đó vương vướng ở cổ nó. Nó nói rất khó khăn, uống nước cũng đau.

- Được rồi, để tôi xem. Há miệng ra nào.

- ...

Việt không khỏi ngạc nhiên: "Hóa ra Năm là em trai Tuấn. Hắn ta giấu kỹ thật, ngay cả Hắc Báo và anh Hưng cũng không biết." Anh lại nghe bác sĩ nói:

- Em trai anh bị đau cổ họng là do ở đó nổi một u nhỏ.

Tuấn tỏ ra vô cùng lo lắng:

- Thật sao bác sĩ? Nghiêm trọng đến mức nào vậy bác sĩ?

- Tôi vẫn chưa xác định được đây là u lành tính hay ác tính, anh cần đưa em anh đi xét nghiệm trước.

- Dạ vâng, phiền bác sĩ viết cho tôi giấy đi xét nghiệm.

- Anh đừng lo, tất nhiên tôi sẽ viết.

- ...

"Mình biết như vậy là đủ rồi, đi thôi, hi vọng bệnh tình của tên Năm không quá nghiêm trọng." Việt dù có thù bất cộng đái thiên với Tuấn nhưng Năm có ơn cứu anh, anh cũng không mong hắn xảy ra chuyện. Anh xoay người rời khỏi khoa Tai Mũi Họng.

Đang đi, bỗng dưng anh khựng người lại khi thấy cô gái từ đằng xa đi tới, là Ngọc. Nhìn thấy cô, ngực anh đau thắt, cô ấy trở nên tiều tuỵ đi nhiều. Đáng tiếc, anh đang mang mặt nạ nên Ngọc không nhận ra anh. Cô ấy đi ngang qua anh vài mét rồi rẽ phải.

Việt nghĩ thầm: "Em tới đây làm gì nhỉ? Em bị đau gì sao?" Việt lo lắng, liền đi theo phía sau cô. Ngọc đi một đoạn khá xa, sau đó vào trong phòng bệnh. Việt nhìn xuyên qua tấm cửa kính thì bắt gặp cảnh ông Tâm nằm hôn mê trên giường bệnh. Đây là phòng chăm sóc riêng. Gia đình ông Tâm muốn ông được chăm sóc tách biện với các bệnh nhân khác, cho nên đã thuê một phòng để tiện cho việc theo dõi tình trạng sức khoẻ của ông.

"Hơn ba tháng rồi mà ông ấy vẫn chưa tỉnh lại sao? Tất cả là lỗi của mình." Việt hoàn toàn bất ngờ trước tình trạng của ông Tâm. Anh cảm thấy rất xót xa, dù ông Tâm là người không liên quan nhưng lại vì anh mà thành ra nông nỗi này. Anh phải có một phần trách nhiệm, có điều anh không biết bản thân nên làm gì để bù đắp lỗi lầm. Giá như có thuốc tiên có thể chữa bách bệnh, tiếc là mơ thì vẫn là... a, khoan đã... Việt sực nhớ lại món quà ông cụ tặng lúc trước. Ngoài võ công và mấy lọ thuốc linh tinh thì còn có một loại thuốc cực kỳ đặc biệt. Anh nhớ ông cụ nói rằng, đó là thuốc chữa bách bệnh, chỉ cần còn một hơi thở là còn cứu được. Ông cụ nói thêm là ông đã mất rất nhiều thời gian để bào chế nó. Thuốc đó chỉ có năm viên, ông cụ tặng anh hai viên vì đền ơn cứu mạng.

Ban đầu Việt không tin vì cho rằng làm gì có loại thuốc như thế, nhưng sau khi xảy ra chuyện vô tình luyện môn võ công lạ, anh bắt đầu tin những lời của ông cụ. Anh biết khả năng cứu tỉnh ông Tâm rất mong manh, thuốc đó là cơ hội cuối cùng và duy nhất để anh chuộc lỗi nên phải liều thôi.

Nghĩ vậy Việt nhanh chóng chạy tới chỗ anh giấu thuốc cùng quyển bí kíp Thuần Dương Công. Anh luôn biết rằng một khi tham gia vào thế giới ngầm thì bao giờ cũng phải cất giấu những thứ quan trọng của mình ở nơi bí mật.

Việt đặt thuốc và bí kíp vào hộp rồi chôn nó xuống đất. Bây giờ lấy nó lên lại, anh thấy tất cả đều còn nguyên vẹn.

Anh đem tất cả về phòng trọ mới để nghiên cứu cách sử dụng thuốc. Loại thuốc chữa anh cần chỉ có hai viên, anh phải sử dụng tiết kiệm. Anh đọc hướng dẫn ghi trong xấp giấy một cách cẩn thận. Có vài điều không như anh dự tính. Hướng dẫn viết là nếu anh muốn phát huy tác dụng của thuốc thì bắt buộc dùng võ công ông cụ đưa. Nhưng lúc này nếu mà làm vậy sẽ khiến hai luồng chân khí đối chọi nhau dữ dội hơn, mà thế thì không tốt chút nào. Việt thở dài, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng anh quyết định sử dụng thuốc để chữa trị cho bác Tâm, mặc những hậu quả có thể xảy ra. Việt cầm tờ giấy hướng dẫn đọc hết một lượt, sau đó ngồi xếp bằng và vận khí theo hình trong giấy. Anh tập luyện nhiều lần để làm quen với nó.

Đến khuya, Việt chạy đến bệnh viện. Hơn mười giờ tối nên bệnh viện khá vắng vẻ, Việt theo đường cũ đi đến phòng của bác Tâm. Hình như đang có người trong phòng, là anh trai của Ngọc. Anh ta hình như đã ngủ rồi.

Việt rón rén bước lại gần kiểm tra, đúng là đã ngủ say. Việt đến cạnh giường bác Tâm nằm, lấy lọ thuốc ra và cho nửa viên thuốc cùng với một ít nước vào miệng ông ấy. Tình trạng ông ấy hiện tại quá yếu, không thể tiếp nhận cùng một lúc.

Khi thuốc đã được nuốt xuống, Việt đặt một tay lên ngực bác Tâm rồi vận công truyền chân khí sang người ông. Dược lực từ từ khuyếch tán đi khắp nơi trong cơ thể ông ấy. Việt truyền chân khí khoảng chừng mươi lăm hai mươi phút thì dừng lại, bước đầu tien đã xong. Vì anh làm lén lút nên chỉ thực hiện được từng đó thời gian thôi. Hơn nữa, hướng dẫn của ông cụ nói rằng, tốt nhất không nên chữa quá lâu thời gian trong một ngày mà nên chia ra nhiều lần. Lượng thời gian phụ thuộc số thuốc đã dùng và tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân. Vì vậy, mấy ngày tiếp theo Việt vẫn phải đến, hi vọng sẽ thuận lợi như tối nay. Việt bước nhẹ nhàng rời ngoài phòng rồi chuồn khỏi bệnh viện mà không gây ra động tĩnh nào.

Gần mười một giờ, ngoài đường đã vắng dần. Việt bước đi thong thả, đầu anh mải suy nghĩ, ngoài việc chữa trị cho bác Tâm thì bản thân cần làm những gì nữa. Xét đến vị trí, của "Lâm" trong công ty Tuấn, có khá nhiều kẻ ganh ghét với anh, trong đó bao gồm Vinh và cả Thiên. Dựa theo thái độ của Thiên đối với "Lâm" suốt nhiều ngày nay, anh tất nhiên nhận ra ý đồ của hắn. Chiêu mượn đao giết người đúng là hiểm độc, thậm chí còn là một mũi tên trúng hai đích. Nếu không phải anh may mắn kịp thời khôi phục trí nhớ, chắc chắn anh đã trúng kế rồi. Cái thứ hai chẳng phải chính Vinh đó sao, Việt dám chắc hắn ta là kẻ có khả năng đứng sau vụ tai nạn nhất Việt bị tai nạn. Nhắc đến điều này, dù gì anh cũng nên cám ơn Vinh, hắn đã tạo cơ hội giúp anh lấy lại ký ức.

Hiện tại bọn chúng đều cho rằng nhân vật Lâm hữu dũng vô mưu, rất dễ bị lợi dụng, vậy cũng tốt, như thế anh càng dễ tương kế tựu kế. Anh sẽ sử dụng lại mánh của chúng. Thiên quỷ quyệt hơn Vinh nhiều nên cần trừ hắn trước, kế tiếp là Vinh và cuối cùng là Tuấn. Việt sẽ khích Vinh gây hấn với Thiên, còn Tuấn sẽ do anh lo liệu với con mồi là Năm. Năm từng cứu anh lúc anh gặp nạn, anh sẽ không hại tính mạng hắn. Nhưng độc kế đưa "Lâm" làm lá chắn giữa Vinh và Thiên, anh đâu thể bỏ qua được. Đến lúc Việt phản đòn rồi.

Xác định xong phương hướng sắp tới, Việt cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, Việt bước đi nhanh hơn để trở về phòng trọ. Đột nhiên có gã nào đấy lao ra chặn ngay trước mặt Việt khiến Việt giật mình. Gã ta đội mũ sùm sụp, mặt bịt kín chỉ chừa hai con mắt. Tuy hắn không đeo cặp kính đen nhưng Việt vẫn nhận ra được đối phương chính là gã đã giao đấu với anh ở khu chợ. Một kẻ địch thực sự đáng sợ. Hắn ta mở miệng nói trước:

- Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đang muốn tìm kẻ nào đánh thì gặp ngay mày. Trận lần trước chưa phân thắng bại, hôm nay xem như mày xui xẻo.

Đối mặt với kẻ giả mạo mình, Việt cảm thấy rất thú vị. Anh đáp lại một cách điềm tĩnh:

- Mày bỏ lớp nguỵ trang Việt, ai cũng biết là mày gây ra những chuyện này rồi, mày chả cần đến chúng nữa đâu.

Không ngờ gã kia lại thuận nước đẩy thuyền. Gã bật cười chế nhạo anh:

- Sắp giết mày mà bỏ lớp nguỵ trang để bị phát hiện à, tao đâu ngu, khích tướng chỉ vô ích thôi. Mày nhận ra tao là Việt rồi thì biết sợ đi là vừa.

Việt cười khẩy:

- Muốn giết tao, còn phải xem bản lĩnh của mày.

- Được... thôi...

Nói chưa dứt câu gã kia đã vọt tới trước mặt Việt, kế tiếp tung thẳng ra một quyền. Tốc độ của gã nhanh khủng khiếp, hơn nữa lực đấm cũng mạnh kinh hồn. Việt dù đã chuẩn bị tinh thần mà vẫn không khỏi giật mình, vội vàng búng người lộn hai vòng về sau. Tên kia lại vọt lên áp sát, nhưng lần này Việt vung tay gạt đi rồi đánh một quyền.

Vì chưa rõ kẻ địch là ai và sợ bại lộ thân phận nên Việt không dám sử dụng võ công thật sự của bản thân. Anh chỉ dùng mấy quyền pháp cơ bản mà Thiên đã hướng dẫn lúc trước để đánh. Chiêu thức tên kia sử dụng cũng rất giỏi, lại cộng thêm sức mạnh ghê gớm của hắn dần dồn Việt vào thế yếu. Hắn ta càng đánh càng mạnh, Việt chống đỡ không nổi, nhiều lần bị trúng quyền của hắn; may mắn có Thuần Dương Công hộ thể nên tạm thời không sao.

Vài phút trôi qua, trận đấu vẫn chưa phân thắng bại. Thế rồi nhân lúc Việt đang loạng choạng, bất ngờ tên kia vung chân đạp thẳng vào bụng Việt. Việt lâm nguy bất loạn, anh lập tức lùi lại một bước và vận toàn lực tung quyền đáp trả. Quyền cước đập nhau đánh chát, Việt với kẻ địch đều bị chấn động mạnh. Hai bên đồng thời nhảy ngược về sau.

"Tức thật, nếu không phải nội công bị xung đột, mình sẽ không lép vế như vậy." Việt xoa bóp cổ tay, lực chân kẻ địch thật khủng khiếp, làm cho cổ tay anh đau ê ẩm. Anh nhìn sang đối phương, hắn đang xoa bàn chân lên đất, hiến nhiên hắn cũng chẳng dễ chịu gì. Bỗng gã cười lớn:

- Ha ha ha, thú vị, rất thú vị, võ công của mày đã tiến bộ, tốt lắm, hôm nay tao phải hạ gục mày.

Hắn định lao tới đánh tiếp thì Việt lên tiếng ngăn lại;

- Khoan, tao muốn nói mấy câu.

Tên kia hơi ngạc nhiên nhưng vẫn muốn xem Việt muốn nói gì, bèn đứng lại rồi hỏi:

- Được thôi, có lời trăn trối nào thì nói hết ra đi.

Việt đáp:

- Tao vào thẳng vấn đề luôn, tao muốn hợp tác với mày.

Đối phương cười lớn hơn nữa:

- Ha ha, buồn cười quá, chưa bao giờ ta thấy có chuyện nào tức cười hơn cái này. Hợp tác ư? Ha ha , nằm mơ đi..

Việt nói:

- Chẳng phải mày căm thù bọn Hắc Báo và tổ chức của tao ư? Chúng ta hợp tác đối phó bọn Hắc Báo chả phải hay hơn à.

Gã kia gật gù:

- Ồ, ý hay đấy, thế sao tao lại không hợp tác với Hắc Báo diệt bọn mày nhỉ?

Việt đáp:

- Tên Phong giỏi võ hơn cả tao. Chính hắn đã giết tên sếp Hưng của mày còn gì? Đánh nhau với hắn ta khoái hơn đánh với tao đúng không (hiện tại Việt ở vai Lâm và gã kia được xem là vai "Việt")

Tên kia cười khẩy:

- Ý mày rất hay nhưng chưa đủ thuyết phục tao.

- Vậy tao bắt tay với tên Phong đập mày thì sao?

- Ha ha, tao quên mất điều này, cám ơn nhé. Tốt nhất là tao khử mày trước nhỉ?

Việt cũng cười to:

- Ha ha ha, đừng tự tin quá thế. Qua vài chiêu ban nãy, chắc bản thân mày cũng biết khó có thể giết tao được. Tao đã đưa ra cách giải quyết tốt nhất rồi, mày suy nghĩ kỹ đi.

Nghe Việt nói, tên kia không khỏi sửng sốt: "Khốn kiếp, thằng Lâm này thông minh hơn mình tưởng, nhưng phải thừa nhận là hắn nói đúng. Vậy cũng được, mượn tay hắn thực hiện ý đồ của mình." Nghĩ tới đây, hắn nở nụ cười quái dị khiến Việt thấy mà nổi da gà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio