“ Có rất nhiều chuyện, bạn làm được cũng tốt, không làm được cũng tốt, thử một chút luôn là việc tốt. Bởi vì khi bạn rất yêu cái gì đó mà lại không bước thử một bước thì dù sau này bạn có đạt được nhiều hơn thế cũng không thể bù đắp vào chỗ trống kia. Đó là điều mà Giang Trọng Ngạn mười chín tuổi đã dạy tôi.” —— Khánh Bồi.
Tôi vẫn nhớ kỹ dáng vẻ của mình khi tôi rời khỏi phòng Trạch Niên hôm đó. Vốn nghĩ rằng ít nhất thì trong lòng tôi cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần(), nhưng trên thực tế tôi lại bình tĩnh đến lạ thường.
Nhớ lại Giang Trọng Ngạn từng nói, tôi mà gặp được bất cứ chuyện gì, dù đó là vui vẻ hay đau khổ thì đa số cũng chỉ cười trừ hoặc an ủi đôi câu. Cậu ấy tìm tôi chia sẻ tin vui, tôi thật lòng mừng cho cậu ấy, nhưng cậu lại nhìn tôi hỏi: “Hôm nay tâm trạng cậu không tốt?” Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi cậu ấy tại sao, cậu nói “bởi vì nghe cậu trả lời kiểu rất miễn cưỡng, cậu cũng không cười.” Tôi định giải thích rằng ‘Tớ có cười mà…’ nhưng chỉ nghẹn lời ở cổ họng, cảm thấy không cần phải nói ra nữa. Có lẽ cái tính cách một chút vui vẻ cũng không thể nhìn ra này nhiều ít cũng khiến người khác cụt hứng.
Tính cách của Giang Trọng Ngạn rất tốt, tôi tự biết mình không bằng cậu ấy. Về sau cậu cũng dần thấu hiểu và quen dần với tính cách của tôi.
Chỗ ngồi trong lớp của hai chúng tôi lúc nào cũng là chỗ bên cạnh cửa sổ, dần dần cũng trở thành quy luật bất thành văn. Thỉnh thoảng cậu sẽ nghe giảng về văn học, còn những thời gian còn lại là làm ba chuyện, chơi rubik, ngủ hoặc là mơ màng thất thần. Vào tiết văn học đương đại, cậu ngồi chọi giấy với bàn nào đó, bị giáo viên bắt đọc bài liền vươn tay xuống gầm bàn khều tôi cầu cứu. Tôi vẫn trước sau như một chỉ phần quan trọng cho cậu ấy xem, thế là cậu theo lời tôi chỉ mà đọc, lừa dối để qua ải. Dù vậy cậu cũng rất ít khi trốn tiết, cho dù không muốn học cũng sẽ đi cùng tôi, theo lời của cậu ấy nói thì đi học là tôn trọng mặt mũi của giảng viên, còn nghe giảng hay không lại là một chuyện khác.
Sau tiết văn học đương đại, trước khi về kí túc chúng tôi thuận đường ghé vào thư viện mượn sách, tôi cũng sẵn tiện trả lại quyển sách của Hồ Lan Thành() đã mượn.
Dọc đường, tôi và cậu ấy cứ cậu một câu tôi một câu xoay quanh bài tập sau tiết, cũng cảm thấy như thế thật có ý nghĩa. Nói đến Hồ Lan Thanh, Giang Trọng Ngạn cũng có cái nhìn riêng của cậu ấy. Lúc trước tôi đọc đến khí thế ngất trời nhưng cậu lại không thích.
“Đàn ông mà phong cách viết sách cứ nhu mì làm cho người ta cảm thấy rất không tự nhiên. Nhưng mà tình sử của tác giả coi như có thể đọc để giải trí.”
Thật ra, không phải cậu ấy không có tài —— nghe cậu phân tích các tác phẩm một cách rõ ràng mạch lạc như thế cũng đủ biết, chỉ có điều một bụng trí thức ấy lại bị dáng vẻ cợt nhả thường ngày kia che mất.
Trước khi vào phòng mượn sách tầng ba, tôi không nghĩ sẽ lần nữa gặp lại Lý Trạch Niên.
Cậu đang đứng trước kệ sách mỹ thuật tìm sách, tôi lại đi tới chỗ cách cậu không xa, vốn định sẽ làm lơ như không thấy, nhưng cậu ấy thấy tôi, lập tức mỉm cười nhỏ giọng chào tôi.
“Mượn sách đọc?”
Cậu ấy gật đầu.
Tôi tiếp tục thấp giọng nói: “Quyển này sao? Cậu có thể dùng thẻ của tôi mượn.”
“À không cần.” Cậu ôm sách vào trong ngực, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với tôi, “Mình có thể dùng thẻ của Dương Sinh, cậu ấy đang đọc sách ở trong.”
Lần này đến lượt tôi gật đầu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy Dương Sinh đang im lặng bước tới sau lưng Lý Trạch Niên, sau đó thấy tôi, lập tức dựng thẳng một ngón tay trước môi, ý bảo tôi đừng lên tiếng.
Tôi ngầm hiểu được, dù không muốn phối hợp nhiều với trò đùa dai của cậu ấy nhưng tôi cũng giữ im lặng.
Người đứng trước mặt tôi vẻ mặt rất thản nhiên, hoàn toàn không biết chuyện sau lưng mình, đến khi bị Dương Sinh chụp lấy từ phía sau thì lòng ngực mới nhảy thình thịch, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Dương Sinh vẫn treo tay trên cổ cậu, nhìn gương mặt cứng ngắc trắng bệch không còn chút máu của cậu đùa, “Sợ thật?”
“…Thần kinh, cậu làm trò gì vậy?” Lý Trạch Niên nhíu mày đứng dậy, lên tiếng mắng Dương Sinh, nhưng giọng điệu không hề có một chút tức giận.
Giang Trọng Ngạn tìm được sách hay trên mỗi một kệ sách xong cũng tới tìm tôi, tôi chào hai người bọn Dương Sinh một tiếng rồi cũng nhanh chân theo Giang Trọng Ngạn ra ngoài.
“Bạn à?” Lúc xuống lầu, Giang Trọng Ngạn hỏi một câu.
Tôi ừm một cái, cũng không lên tiếng nữa.
Trên đường về phòng ký túc, chúng tôi tiếp tục nói đề tài khi nãy, về Hồ Lan Thành.
Tôi có chút ngẩn ngơ nhớ lại một đoạn đã từng đọc được trong sách, vì vậy liền nói “Tình sử tươi đẹp của ông ấy, một quyển 《 đời này kiếp này 》 làm sao viết đủ.”
“Thế nhưng người lạm tình như ông ấy cũng không tính là xấu.” Giang Trọng Ngạn đi phía trước tôi, lúc đi ngang qua một cây ngô đồng thấp rũ nhánh xuống, cậu nhảy lên nhẹ nhàng nắm những chiếc lá, “Nếu trường tình trở thành thâm tình thì mới thật sự là bi kịch.”
Có lẽ do tôi đang lén lút cất giấu tâm sự trong lòng nên mới cảm thấy lời nói của cậu ấy có ý ám chỉ.
Nhớ lại kể từ lúc đầu thu cậu ấy cũng được kha khá nữ sinh chú ý. Cho dù cậu ấy có mặc hoodies trùm đầu gục xuống bàn ngủ hay chán nản lén chơi rubik trong giờ học thì cũng thu hút được sự chú ý của nữ sinh. Tôi đã từng nói cậu ấy rất dễ chịu, quan hệ với nữ sinh cũng rất tốt, vì thế những tin đồn về cậu ấy chưa bao giờ dứt. Thỉnh thoảng tôi đùa với cậu ấy, cậu ấy lập tức nổi giận, cười hét lên với tôi: “Còn nói bậy nữa sẽ đánh cậu!”
Từ sau khi biết cậu ấy thích chơi Rubik, có vài nữ sinh đến tìm cậu học hỏi. Không cần nghĩ cũng thừa biết những cô đấy đang chơi mánh(), nhưng cậu ấy vẫn kiên nhẫn từng chút một chỉ cho họ công thức và cách chơi.
Nhờ vậy tôi mới biết thật ra cậu ấy thuộc nằm lòng tất cả các công thức, cho nên chỉ cần giây là cậu có thể trả rubik về như cũ().
“Vậy bình thường cậu còn chơi làm gì?”
“Bởi vì dựa theo công thức mãi không tốt, tớ muốn tự mình sáng tạo ra một cách chơi mới.”
Tôi im lặng, thầm nghĩ đây là kiểu lý luận gì? Nhưng cậu ấy lại không đồng ý, nói rằng sẽ luôn có những cách khác nhau, không thì rất chán.
Kể từ ngày bắt đầu khai giảng, bình thường tôi luôn xem cậu ấy một mình ngồi xoay khối rubik thật lâu. Bạn sẽ không biết được kế tiếp cậu ấy sẽ xoay mặt nào, nhưng cuối cùng, khi các mặt của rubik trờ về như cũ, cậu ấy sẽ đến trước mặt bạn, hơn nữa còn tươi cười nói: “Cậu xem đi, được rồi này.”
Vào cái hôm ‘ngày độc thân’(), nhóm anh Vĩ sát vách gồm bốn thanh niên độc thân nói muốn náo nhiệt một chút nên ra ngoài tổ chức liên hoan. Trần Gia Hạo và bạn gái còn chưa qua thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nên không tới, vả lại trước đó hai người họ đã dọn ra ngoài ở riêng, bỏ qua lễ độc thân hướng tới lễ tình nhân.
Còn lại tôi và Giang Trọng Ngạn mắt to trừng mắt nhỏ, bàn bạc xong cũng quyết định sẽ ra ngoài ăn một bữa. Lúc tính tiền sau khi ăn xong, cậu ấy sảng khoái nói để cậu ấy mời, tôi cười nói: “Sang nhỉ, định qua hết hôm nay thì giã từ cuộc sống độc thân sao?”
“Đúng vậy.” Cậu nhẹ nhàng đáp.
“Thật sao?”
“Phải, không lừa cậu.” Lúc đi ra quán ăn, cậu quay đầu lại cười với tôi.
“Là cô gái đến nhờ cậu dạy chơi rubik, hay là bạn nữ thường giúp chúng ta giành chỗ?” Tôi đùa cậu, đồng thời cũng thật lòng muốn biết câu trả lời của cậu.
“Khánh Bồi này.”
“Ừm?”
Cậu xoay người lại, đứng phía trước nghiêng mặt sang một bên bước lùi về phía tôi, vừa cười vừa nói: “Tớ rất thích cậu, có muốn thử một chút với tớ không?”
Tôi tức khắc cảm thấy mình bị gió thổi mà có chút tỉnh táo, nặn ra một nụ cười nhìn cậu ấy: “Nói cái gì vậy?”
Cậu ấy thật sự là kiểu người không hề giấu giếm chuyện gì, cậu ấy không đơn thuần là người chơi rubik không thích theo từng bước, mà ngay cả cách nói thích bạn cũng là —— không dự tính trước, không kế hoạch, bất chợt sẽ nói ra khỏi miệng, mang theo dáng vẻ chăm chú chờ bạn trả lời của những lúc chơi rubik xong.
“Nếu cậu thấy tớ chưa nghiêm túc, tớ có thể nói lại lần nữa.” Cậu bước chậm lại, cuối cùng giống như nhìn thấy tôi đang sợ hãi, dừng lại.
Tôi cũng không tài nào cười nổi, cứng đờ mặt nhìn cậu ấy.
Đột nhiên cậu ấy cười thật to, cười đến cả mắt cũng cong lên sáng chói, giơ tay đánh tôi một cái “Đùa cậu vui thật, đi thôi.”
Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn nghẹn, bối rối như trong lòng hiểu ra gì đó, nhưng cuối cùng cũng đành phải bước thật nhanh đuổi theo cậu ấy.
——
CHÚ THÍCH:
() Ngũ vị tạp trần: gồm vị cay, mặn, ngọt, đắng, chua. Ý ở đây là chỉ tâm trạng bối rối, ngổn ngang của Khánh Bồi.
() Hồ Lan Thành – 胡兰成 – Hu Lancheng: ( tháng năm – tháng năm ) là nhà văn người Trung Quốc, từng có cuộc sống hôn nhân với Trương Ái Linh (–).
() Chơi mánh: ý nói những bạn gái đó chơi rubik là chính, tiếp xúc với bạn Giang là mười, và cưa được bạn Giang là mười một =)))
() Trả rubik về như cũ: ý là xoay rubik về lại sáu mặt sáu màu, không lộn xộn.
() Ngày độc thân: Ngày / được gọi là ngày Độc thân. Nguồn gốc của ngày lễ độc đáo này được cho là bắt nguồn từ Trung Quốc. Nó được ra đời vào những năm , khi các sinh viên đại học thành phố Nam Kinh nảy ra ý tưởng chọn / làm ngày hội cho người độc thân. Sở dĩ nó được gọi là ngày độc thân bởi vì có tới số… . Một câu chuyện thú vị khác về nguồn gốc của ngày độc thân được lưu truyền như sau: Câu chuyện kể về chàng độc thân không có vợ, cũng không có bạn gái. Họ tụ tập chơi mạt chược với nhau từ h đêm hôm trước tới h trưa hôm sau mới nghỉ. Và thật tình cờ, đó lại là ngày /.-