_ h tại sân bay quốc tế ở Việt Nam một chàng trai từ sân bay đi ra, ăn mặc hết sức giản dị, quần jean, áo thun, giầy cao cổ. Đang xách vali ra chỗ có người đợi, anh khiến cho bao nhiêu người xung quanh bị chú ý bởi nhan sắc của mình, khuôn mặt hết sức baby làm cho bao nhiêu cô gái muốn làm quen, nhưng chưa kịp làm gì anh ta đã nhanh chóng lên một chiếc ô tô với bao nhiêu vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó đợi sẵn. Lên xe người tài xế hỏi Anh ta với giọng hết sức kính trọng.
_ Thiếu gia giờ cậu về nhà ngay hay đi đâu ạ
Thiên Lạc: Bác biết chỗ nào bán đồ càng rẻ về quần áo vời đồ dùng không thì chở cháu tới đó, cháu mua ít đồ. Mới về nước lên cháu cần khá nhiều thứ.
Tài xế: Vâng. Thiếu gia,không phải ông bà chủ cho cậu rất nhiều tiền sao, nhưng sao cậu toàn thích mua đồ rẻ vậy.
Thiên Lạc: Hì, tại cháu thích thôi
Bác tài xế không hỏi gì nữa tập chung vào lái xe. Thiên Lạc quay sang nói với mấy người mặc đồ đen
Thiên Lạc: cháu biết mấy chú do bố mẹ cháu thuê sang bảo vệ cháu nhưng thực sự cháu không cần vệ sĩ đâu, cháu tự bảo vệ bản thân mình được.
_ Nhưng thiếu gia ông bà chủ đã dặn
Thiên Lạc: mấy chú cứ về nói với bố mẹ cháu là cháu không cần vệ sĩ đâu còn nếu mấy chú tự ý đi theo cháu thì đừng trách cháu sao không nói trước.
Mấy người vệ sĩ biết thừa tính Thiên Lạc với khả năng của nó có thể làm gì lên đành phải làm theo
Cùng lúc đó ở chỗ khác tại một tiệm trang sức hạng sang. Tiểu Linh và Bạch Phi đều đang mua sắm ở đó ( hai người này có duyên với nhau ghê). Hai người họ đã về Việt Nam từ hôm qua trước khi Hoàng Thiên Lạc về. Ba người họ đều tính sẽ về Việt Nam sớm để còn làm thủ tục nhập học nhưng do vấn đề về thời tiết lên Thiên Lạc về trễ hơn. Quay lại với tiệm trang sức, giờ đây không biết bao nhiêu đồ trong quán bị Tiểu Linh với Bạch Phi khuân ra thanh toán. Bạch Phi thấy Tiểu Linh rất đẹp xong vừa nãy còn tranh đồ với mình lên đã bắt chuyện
Bạch Phi: bạn người lai hả
Vì đôi mắt của Tiểu Linh luôn khiến cho khác nhầm
Tiểu Linh: ừ đúng oy mình là người Việt lai Việt
Câu trả lời của Tiểu Linh làm cho Bạch Phi phì cười. Tự dưng cả hai quay sang hỏi chị nhân viên đang bận tính tiền cả núi đồ của hai người này.
_ Có giảm giá không chị
Câu hỏi khiến cho nhiều người xung quang lẫn chị nhân viên vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Lần đầu tiên có người vào tiệm trang sức lớn nhất thành phố lại hỏi giảm giá. Chị nhân viên trả lời
_ Dạ không đâu ạ
Câu trả lời khiến cho Tiểu Linh lẫn Bạch Phi đều chán nản mặc dù họ dư sức trả tiền. Chỉ trong thời gian thanh toán tiền mà hai người họ nói chuyện với nhau như thể quen từ lâu rồi. Khi thanh toán xong họ bảo tài xế riêng mang đồ về còn họ rủ nhau đi chơi. Còn về phần Thiên Lạc đang bận cải trang để che giấu vẻ ngoài. Thiên Lạc đã mua một chiếc mặt nạ được thiết kế đặc biệt chỉ cần đeo sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, tất nhiên giá của chiếc mặt nạ đó không hề rẻ. Một ngày đối với cả ba chúng nó đều trôi qua khá là yên bình, cũng vì do mới về nước lên không muốn gây rắc rối cho bố mẹ.
Hôm sau tại ngôi trường lớn, đẹp nhất Hà Nội ( thủ đô lớn nhất Việt Nam) đang diễn ra buổi khai giảng và thủ tục nhập học cho học sinh mới thì ngoài cổng trường diễn ra một vụ bắt nạt
Thiên Lạc đang không hiểu sao chưa kịp bước vào trường đã bị lũ du côn trong trường vây lại rồi còn bị bắt phải đưa tiền cho chúng
Thiên Lạc: Mấy Anh tha cho e đi, nhà e nghèo lắm không có tiền đưa cho mấy Anh đâu.
Một thằng trong đám du côn dở giọng hách dịch
_ Nghèo cũng đưa, khôn hồn thì đưa tiền ra
Thiên Lạc: nhưng thực sự e không có tiền
Có một đứa khác nói
_ Hay thôi đi chông nó xấu xí nhếch nhác thế chắc không có tiền đâu
Không được, khám người nó
Càng ngày Thiên Lạc càng bị dồn không có đường lui, cũng vì đang dấu thân phận không thì mấy thằng này bị Thiên Lạc đánh cho nhừ tử rồi. Càng lúc càng bị ép, không chịu nổi nữa định cho bọn này một trận thì từ đâu có một bạn nữ đẩy bọn kia ra khỏi Thiên Lạc. Bạn nữ đó hoá ra là Bạch Phi
Bạch Phi: ê bọn chúng mày không thấy nhục sao khi một lũ đầu đường xó chợ bâu lại bắt nạt một người vậy hả
Thấy nhan sắc của Bạch Phi chúng nó liền dở thói háo sắc
_Oh! Cô e ở đâu ra mà xinh xắn vậy, định lam quen mấy anh sao.
Bạch Phi: gì chứ, loại hôi khắm khú như chúng mày mà tao thèm làm quen á. Đứng ở đây tao đã thấy khó thở rồi này
Thiên Lạc bật cười với câu nói của Bạch Phi
Thiên Lạc: khổ thân bạn ghê mình đang bị tắc mũi thế vẫn còn ngửi thấy đấy, thật kinh khủng
_ Thằng xấu xí kia mày nói gì đó, ngon nói lại tao nghe.
Thằng du côn dơ tay đấm Thiên Lạc thì bị Bạch Phi đấm thẳng vào mặt tặng thêm cú đá ngay hạ khiến cho thằng đó la hét ầm ĩ không đứng dậy nổi.
Thấy bạn mình bị đánh bọn kia liền nổi điên
_ Con kia mày đừng tưởng là con gái bọn tao không đánh nha
Bạch Phi: chúng mày có bao nhiêu người cứ tới hết đây, chị chiều hết.
Nghe vậy chúng nó xông tới cứ nhằm Bạch Phi đánh, không hiểu sao chưa kịp chạm vào Bạch Phi thì bọn nó từng thằng bị đánh bắn ra ngoài nằm kêu thảm thiết, nhưng do đông quá lại là con gái lên Bạch Phi thấm mệt, nhân lúc đó có thằng đánh lén sau lưng nhưng tự dưng thằng đó máu mồm máu mũi chảy tùm lum Bạch Phi cũng không biết tại sao. Hoá ra Tiểu Linh người đưa nguyên củ trỏ vào mặt thằng đó. Đánh xong một hồi tất cả lũ du côn đều nằm lê lết
Tiểu Linh: Ê sao mới sáng sớm bà đã đánh nhau vậy.
Bạch Phi: Do bọn khốn đó cạy đông bắt nạt một người, tôi nhìn chướng mắt lên tối đánh thôi, mà không ngờ bà oánh nhau ghê thiệt.
Tiểu Linh: gì cơ chứ không phải do bà lên chúng nó ms nằm rãy rụa kia sao. Thế người bị bắt nạt là au vậy
Bạch Phi: cái bạn kia kìa
Bạch Phi chỉ vào Thiên Lạc
Tiểu Linh nhìn Thiên Lạc thì thấy đang đứng cười khúc khích ( do suốt từ nãy tới giờ xem phim hành động miễn phí còn gì)
Tiểu Linh: Ông kia bọn tôi đánh nhau cũng vì ông mà còn đứng đó cười được à
Thiên Lạc: cười do lần đầu tiên trong đời thấy con gái đánh nhau ghê vậy đó. Kinh thiệt.
Bạch Phi và Tiểu Linh cười trừ định tiến tới hỏi xem Thiên Lạc có bị sao không thì có người quát
_ Ai cho cô cậu đánh nhau trước cổng trường hả. Các cô cậu có phải học sinh mới nhập học sao đã dám đánh nhau rồi.
Bạch Phi, Tiểu Linh và Thiên Lạc thấy người quát mình cũng lớn tuổi còn vận đồ bảo vệ lên nhanh nhảu xin lỗi. Còn bọn du côn giờ đã đứng được dậy nhưng máu vẫn chảy như suối. Thế vẫn nói cái giọng hách dịch khiến cho ai cũng muốn cho chúng nó máu chảy như thác chứ không phải như suối nữa.
_ Bọn này không phải học sinh mới. Ông cũng chỉ bảo vệ ở cái trường này lấy tư cách gì nói chúng tôi, ông có biết bố mẹ bọn tôi là ai không hay ông muốn mất việc hả.
Ông Bảo vệ: Tôi,... Tôi
_ Thế tôi đã đủ tư cách nói mấy cậu chưa.
Một giọng trầm, giọng nói đanh thép từ tốn phát lên khiến ai cũng đoán được người này rất có phong độ, tài lãnh đạo. Là Hiệu Trưởng trường này
Bạch Phi hỏi Tiểu Linh
Bạch Phi: bà có biết người này là ai không thấy nói có cậu bọn kia kinh rồi kìa
Tiểu Linh: ai biết được, ông có biết không
Tiểu Linh hỏi Thiên Lạc
Thiên Lạc: Hiệu trưởng trường này đó mấy người không biết sao
Tiểu Linh: biết tôi hỏi làm gì tôi mới nhập học hôm nay
Bạch Phi: gì cơ bà cũng học ở đây á, tôi hôm nay nhập học nè
Tiểu Linh: he he vậy sao thế giờ có người quậy cùng rồi.
Đang nói chuyện vui thì bị một câu của hiệu trưởng khiến cho tất cả ai ở đó đều không thích tí nào ngoại trừ Thiên Lạc.
_ Tất cả lên phòng tôi ngay
Bạch Phi: thôi chết ms nhập học đã phải lên phòng hiệu trưởng uống nước trà là thấy không ổn oy.
Ai cũng từng nghe hiệu trưởng trường này chả nể ai bh nhà có quyền cũng không làm gì dk. Bạch Phi thấy Thiên Lạc cứ cười liền hỏi
Bạch Phi: Này sao ông cứ cười hoài thế, đầu bị đâu à bị gọi lên phòng hiệu trưởng oy đó
Thiên Lạc: chập cái đầu bà, giờ k cười chả lẽ khóc hả
Ba đứa này nói chuyện vẫn rất rôm rả hình như có chả thèm quan tâm có bị s không khi tới phòng hiệu trưởng. Một lúc sau tất cả đã có mặt tại phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng liền nói
_ mấy e ms nhập học do không biết luật ở trường lên tôi tha cho lần này.
Bạch Phi, Tiểu Linh há hốc mồm không thể tin mọi chuyện dễ dàng quá mức nhưng vẫn dạ một tiếng
_ Còn mấy e kia viết bảng kiểm điểm đình chỉ học ba ngày cho tôi