Tiếp:Thiên Lạc: Trời trời cái gì đây vậy trời.
Chu Khải, Bạch Phi, Tiểu Linh thấy vậy liền xông tới nhưng tên dí dao vào vào cổ Thiên Lạc mạnh hơn
Kẻ sát nhân: tao khuyên chúng mày tốt nhất đừng có làm liều.
Mặt cả bọn tái nhợt đi nhất là Chu Khải, vô cùng tức rất, lo sợ. Chúng nó nhận ra kẻ đang bắt cóc Thiên Lạc làm con tim kia chính là kẻ đang bị truy lã toàn quốc gia vì tội sát nhân giết hơn người. Kẻ sát nhân lôi Thiên Lạc ra giữa đường, xe cộ đều dừng lại. Bao nhiêu người vây quanh nhưng không ai dám lại gần cả, cảnh sát còn đẩy mọi người ra hơn nữa cho an toàn. Chu Khải, Bạch Phi, Tiểu Linh, Vỹ Lâm cũng bị đẩy ra xa để một mình Thiên Lạc với kẻ sát nhân. Mọi người xung quanh ai cũng nhận ra hắn riêng chỉ có tên ngốc Thiên Lạc không biết là ai vì cái tội không bao giờ chịu xem thời sự chỉ có cắm đầu vào xem phim hoạt hình với tình cảm thôi.
Thiên Lạc thấy bị uy hiếp nhưng vẫn vui vẻ cười nói với tên tội phạm.
Thiên Lạc: Có vẻ chú phạm tội nặng nhỉ.
Kẻ sát nhân: mày im đi không phải việc của mày
Thiên Lạc: Chắc tội đó có khi là giết người hả chú.
Kẻ sát nhân: Đúng tao giết rất nhiều người rồi và giờ tao sẽ giết cả mày nữa
Nói xong hắn liền ấn mạnh dao thêm khiến cho cổ Thiên Lạc rỉ máu. Thiên Lạc bắt đầu cảm thấy rát. Mặt Chu Khải thì không còn giọt máu, hai tay nắm chặt lại. Chu Khải sợ, rất sợ mất đi một thứ sẽ không bao có lại được. Thiên Lạc nhìn Chu Khải thấy ngạc nhiên, nó chưa bao thấy Chu Khải sợ đến mức vậy, có vẻ hắn rất lo cho mình. Thiên Lạc liền không nhăn nhở nữa nói nghiêm túc với tên sát nhân.
Thiên Lạc: Chú à bình tĩnh lại đi, chúng ta luôn luôn có con đường để ta lựa chọn mà. Bỏ dao xuống rồi ta bắt đầu lại
Kẻ sát nhân lạnh nhạt trả lời: hôm nay tao với mày cùng chết
Kẻ sát nhân đó định cứa cổ Thiên Lạc nhưng Thiên Lạc nhanh tay năm lấy tay hắn dùng lực bẻ gãy ngón tay khiến tên đó đau chết điếng người rồi quay người độ vặn tay ra sau. Cảnh sát thấy vậy nhanh chóng tới chỗ Thiên Lạc cùng khống chế kẻ sát nhân.Tự dưng mọi người chỉ kịp nhìn thấy một bóng người phóng tới chỗ kẻ giết người đó dùng những cú đấm cực mạnh để đánh hắn. Hóa ra là Chu Khải. Thiên Lạc nhanh chóng kéo người Chu Khải ra khỏi tên đó.
Thiên Lạc: Anh định đánh chết người ta à.
Chu Khải không nói gì quay ra ôm chặt lấy Thiên Lạc không buông
Thiên Lạc: ặc ặc bỏ tôi ra, không thở được.
Chu Khải: Đừng bao giờ để ai làm tổn thương đến mình. Em bị tên đó suýt giết khiến tôi sợ lắm em biết không HẢ.
Thiên Lạc: đồ thần kinh. Biết rồi không bao giờ có chuyện đó xảy ra nữa đâu.
Bạch Phi, Tiểu Linh, Vỹ Lâm cũng chạy đến đòi tẩn cho tên sát nhân một chận nhưng bị Thiên Lạc cản lại
Thiên Lạc: Bộ mấy người bị khùng tập thể à, định giết tên đó chắc, tôi có làm sao đâu.
Tiểu Linh lo lắng nói: Cổ ông rỉ máu thế kia mà bảo không sao à. Mau đi cầm máu lại.
Hiệu trưởng biết chuyện cũng một phen hú vía Thiên Lạc mà có xảy ra gì thì chuyện to mất. Chu khải dục Thiên Lạc nhanh lên xe về nhưng thấy Thiên Lạc cứ đứng nhìn kẻ sát nhân đó.
Chu Khải: Nè sao em cứ đứng nhìn hắn ta vậy
Thiên Lạc: Anh nhìn đi không biết bao nhiêu người ném gạch đá, chửi bới, có vẻ có cả người thân của những người mà hắn giết hại nữa nhưng mặt hắn lại không một chút cảm xúc nào làm tôi thấy thật khó hiểu.
Chu Khải: em ngốc thế, nhưng kẻ giết người không ghê tay như hắn lấy đâu ra tình người mà còn cảm xúc chứ.
Tự dưng Thiên Lạc thấy có một ông cụ tiến lại gần kẻ sát nhân đang bị còng tay nói gì đó Thiên Lạc nhanh nhảu chạy tới nghe thử là gì
Chu Khải: Này, cái tên ngốc này.
Chu Khải với theo không kịp
Ông cụ: Ở đây mọi người có thể căm thù anh, ghét anh, muốn anh xuống địa ngục nhưng trong số đó sẽ không có tôi thưa anh kể cả anh đã giết chết đứa con gái mà tôi yêu quý nhất của tôi. Anh được tha thứ thưa anh
Kẻ sát nhân đó nghe xong không còn giữ được vẻ mặt lạnh lùng nữa. Hắn bắt đầu khóc, có vẻ hắn đã nhận ra sai lầm lớn của cuộc đời hắn rồi. Xong bị lôi lên xe để đưa vào trại biệt giam.
Thiên Lạc thấy vô cùng khó hiểu với ông cụ đó liền tới chỗ ông cụ để hỏi.
Thiên Lạc: Cụ ơi khoan đi, cho cháu hỏi cái này đã được không ạ.
Ông cụ quay lại
Ông cụ: Gì vậy cháu.
Thiên Lạc: cháu xin lỗi vì đã nghe lén cuộc nói chuyện của ông với kẻ sát nhân kia nhưng cháu thấy thật khó hiểu. Sao ông có thể bỏ qua cho mọi chuyện hắn đã làm với ông vậy, chả lẽ ông không con gái mình. Cháu thực sự không hiểu nổi.
Ông cụ nhìn Thiên Lạc mỉm cười
Ông cụ: ha ha ta yêu con gái ta lắm cháu bé
Thiên Lạc: Vậy tại sao.......a
Ông cụ: Cháu bé à, quá khứ đã qua ta hãy bỏ mặc nó đi không sao ta có thể tiến tới tương lai đây. Vứt bỏ thù hận sẽ khiến ta thanh thản. Ta nói với hắn như vậy sẽ giúp hắn hiểu ra mọi chuyện, trên thế gian ai cũng có thể sửa chữa lỗi lầm sẽ có những người sẵn sàng tha thứ. Chỉ vì một câu nói có thể thay đổi một con người vậy tại sao ta lại không nói.
Ông cụ nắm lấy hai vai Thiên Lạc nói một câu.
Ông cụ: hãy tha thứ khi ta có thể nhé
Thiên Lạc cứ đứng nghĩ về câu ông cụ nói một lúc thì Chu Khải chạy tới.
Chu Khải: này có về nhà để anh băng vết thương trên cổ không hả.
Ông cụ quay sang nhìn Chu Khải rồi nói:
Ông cụ: Có vẻ đứa bé này rất quan trọng với cháu
Ông cụ chỉ vào Thiên Lạc.
Chu Khải: sao ông biết hay vậy, nhóc này là một phần thân thể của cháu không thể mất được.
Chu Khải: Vậy hãy bảo vệ nó thật tốt vào đừng để ai làm tổn thương tới nó, đừng như ta, mất rồi mới biết quý trọng.
Thiên Lạc: Cháu tự bảo vệ mình được không cần tên ngốc này đâu ông ơi
Chu Khải: Em nói ai ngốc
Thiên Lạc: Tôi nói anh đấy
Chu Khải: em em....
Ông cụ mỉm cười rồi lên xe cảnh sát để về đồn lấy lời khai. Thấy tay ông ông cụ có vết thương hình như cũng bị kẻ sát nhân đó tấn công. Cảnh sát cũng mời cả Thiên Lạc để lấy lời khai nhưng nó cực ghét tới mấy nơi rắc rối vậy lên liền chuồn về ngay.