TiếpBạch Phi, Tiểu Linh, Vỹ Lâm cũng ngoái ra nhìn
Chu Khải giật mình hét lớn
Chu Khải: Là một đứa trẻ
Thiên Lạc nghe tới đứa trẻ, không cần suy nghĩ liền lao xuống biển bơi tới chỗ đứa bé. Mặc cho nước lạnh cắt da
Chu Khải: Nguy hiểm quá
Chu Khải cũng nhanh nhảy xuống không cần chừ, hắn sợ Thiên Lạc xảy ra chuyện, Bạch Phi, Tiểu Linh cũng nhảy xuống còn Vỹ Lâm do không biết bơi lên chỉ biết chạy đi lấy khăn cho mọi người. Thiên Lạc đưa nhanh đứa trẻ lên thuyền với tốc độ rất nhanh. Nó ra sức hô hấp nhân tạo, cố gắng cứu đứa bé. Nước mắt nó chảy ra vì dù thế nào đứa bé đó vẫn không tỉnh. Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải đứng im lặng không nói gì, da đứa bé đã trắng bệch lên chúng nó đã biết đứa bé không thể cứu được nữa
Thiên Lạc: Tại sao..... huhu tại sao một đứa bé có thể ra nông nỗi này chứ....huhu. Rốt cuộc là tại sao.
Vỹ Lâm đi đến đưa khăn cho Thiên Lạc nói
Vỹ Lâm: Do anh không hay xem thời sự. Chiến tranh đang nổ ra ở mấy nước Châu Phi đặc biệt là ở Syria rồi có phần tử khủng bố nữa. Vì vậy dòng người di cư rất đông. Người dân ở đó thì nghèo khổ, lầm than lên khi họ đi lánh nạn họ không có tiền để đi những phương tiện an toàn. Họ đi những chiếc thuyền, chiếc phà không đảm bảo an toàn, rồi còn đi với lượng người đông khiến cho những vụ lật thuyền xảy ra rất nhiều. Làm cho rất nhiều người chết, trong đó có cả phụ nữ, trẻ em, người già
Thiên Lạc nghe xong ngồn ngẩn người ra nhìn đứa bé
Thiên Lạc; rốt cuộc còn bao nhiêu người phải chết do chiến tranh nữa đây. Con người chúng ta có thể làm tất cả mọi thứ nhưng tại sao duy nhất giữ không cho chiến tranh xảy ra lại không làm được chứ.
Thiên Lạc lau nước mắt rồi lấy khăn Vỹ Lâm đưa cho mình đắp cho đứa bé.
Thiên Lạc: Ngủ ngon nha.
Bọn kia hiểu rất rõ tính Thiên Lạc lên biết chắc việc tiếp theo nó sé làm gì.
Tiểu Linh: Muốn tới Syria không
Thiên Lạc nhìn Tiểu Linh với ánh mắt kiên quyết
Thiên Lạc: Muốn
Tiểu Linh: ừ tôi sẽ đi cùng ông
Bạch Phi: tôi cũng đi
Vỹ Lâm: E nữa
Tiểu Linh: Không được, em đi rất nguy hiểm
Vỹ Lâm: tại sao
Tiểu Linh: Bọn chị đều có thể tự bảo vệ bản thân được, em thì không.
Vỹ Lâm: Em có thể
Tiểu Linh: đừng bướng
Thấy Tiểu Linh có vẻ giận lên Vỹ Lâm đành ngoan ngoãn nghe lời
Chu Khải tất nhiên làm gì có chuyện hắn để Thiên Lạc tới một nơi nguy hiểm như thế một mình được lên chắc chắn sẽ đi cùng
Chu Khải: Nơi đó rất nguy hiểm lên chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng
Bạch Phi: ừ phần đó đành nhờ ông vậy
Chu Khải: ok
Thiên Lạc bế đứa bé vào trong thuyền. Nó không thể để đứa bé chịu lạnh với cái không khí bên ngoài được. Nó đi thay quần áo rồi nhanh chóng quay trở lại đất liền, an táng đứa bé chu đáo để đứa bé có thể lên thiên đường rồi bay sang Syria. Vỹ Lâm thì được Thiên Lạc cho người trở về nhà. Còn tụi nó hôm sau đã có mặt tại nơi đang xảy ra hỗn loạn, chiến tranh, nghèo đói, cướp giật, khủng bố, bệnh tật. Tụi nó phải đi xe chống đạn cùng với rất nhiều người bảo vệ đi theo. Tất cả đều được Chu Khải sắp xếp. Trước mặt Thiên Lạc giờ đây là một nơi hoang tàn, đổ nát, khói bay mù trời. Những người đàn ông gãy chân tay, xứt sát đầy người, bụi phủ trắng toàn thân. Cảnh đau lòng nhất mà Thiên Lạc thấy chính là một đứa bé đang ngồi gào thét bên xác cha mình.
Trước khi sang đây Thiên Lạc đã học được vài từ Syria, lên liền tiến tới chỗ đứa bé đó
Thiên Lạc: mẹ em đâu
Đứa bé vẫn khóc không hề trả lời Thiên Lạc. Thiên Lạc thấy tay đứa bé đó chảy rất nhiều máu liền đi lấy hộp cứu thương. Đứa bé thấy Thiên Lạc động vào tay mình liền rụt tay lại sợ sệt
Thiên Lạc: không sao đâu anh chỉ muốn giúp em thôi
Đứa bé đó vẫn không hết sợ Thiên Lạc. Thiên Lạc chìa trước mặt đứa bé một cái bánh mì.
Thiên Lạc; nhóc muốn ăn không.
Đứa bé nhanh chóng giật lấy có vẻ đã bị đói nhiều ngày. Giờ đứa bé mới chịu cho Thiên Lạc băng vết thương. Thiên Lạc khử trùng băng vết thương xong, ôm đứa bé vào lòng rồi nhìn xung quanh, còn rất nhiều người đang cần giúp đỡ. Quay lại đã thấy đứa bé ngủ thiếp trên tay mình, hơi ấm của tình người đã giúp đứa bé nhanh chóng cảm thấy an toàn mà ngủ thiếp đi. Đứa bé này đã phải chịu những thứ kinh khủng mà đáng ra nó không đáng được nhận. Thiên Lạc bế đứa bé lên định bế ra xe thì từ đâu có một người phụ nữ bám lấy Thiên Lạc
Người phụ nữ: tôi cầu xin, làm ơn.... huhu..... đừng giết con tôi. Làm gì tôi cũng được nhưng đừng làm hại còn tôi.... huhu... đừng động tới nó nữa.
Người phụ nữ này có vẻ đã tưởng nhầm Thiên Lạc là những tên khủng bố giết người. Thiên Lạc đứng im lặng rồi trao đứa bé cho người phụ nữ đó. Người phụ nữ nhanh chóng ôm đứa con mình vào lòng, lùi vào một góc như sợ mất con mình mãi mãi. Thiên Lạc đưa cho người mẹ một chút đồ ăn và tiền
Thiên Lạc: Tuy không nhiều nhưng mong cô nhận ạ. Cháu không phải kẻ giết người
Thiên Lạc nói xong quay trở về chỗ Chu Khải và bạn mình thì giật mình bởi tiếng gào thiết của người phụ nữ vừa rồi có vẻ người phụ nữ đó đã nhận ra được người chồng mình đã chết
Thiên Lạc lòng đau như cắt, không kìm nổi nước mắt.
Thiên Lạc: Tất cả họ đâu đáng phải chịu thế này.
Chu Khải: Em bình tĩnh lại đã
Thiên Lạc: tại sao cứ phải xảy ra chiến tranh chứ đây là địa ngục chứ đâu phải nơi con người ở
Tiểu Linh: Có lẽ chỉ có một thứ giúp họ có được cuộc sống khá hơn
Thiên Lạc: Thứ gì chứ
Tiểu Linh: tiền
Thiên Lạc: Tiền ở đâu ra chứ đừng nói là........
Tiểu Linh: Chính xác. Bố mẹ tụi mình
Thiên Lạc: đúng a, sao tôi không nghĩ ra nhỉ
Nói xong tụi nó nhanh chóng bay sang Mỹ chỗ công ty của bố mẹ làm việc. Chu Khải đi cùng Thiên Lạc. Bạch Phi đi cùng Tiểu Linh xong việc sẽ cùng quay trở về Việt Nam
Tại nơi làm việc của bố mẹ Thiên Lạc. Chu Khải, Thiên Lạc phóng như điên vào, bảo vệ không ai dám cản vì họ kịp thời nhận ra đó là con của chủ tịch. Thiên Lạc đạp thẳng cửa văn phòng bố mẹ mình đi phi vào vừa bước vào liền sững lại. Không ngờ có cả bố mẹ Chu Khải, Bạch Phi, Tiểu Linh cũng có ở đây cả Bạch Phi, Tiểu Linh nữa
Thiên Lạc: ở sao lại đầy đủ thế này. Bạch Phi, Tiểu Linh sao hai bà cũng ở đây vậy
Tiểu Linh: Tí ông sẽ biết
Mẹ Chu Khải vỗ vai Chu Khải
Mẹ Chu Khải: tới đâu rồi con
Chu Khải: tới đâu là tới đâu chứ ạ
Bố Chu Khải: bà còn hỏi trông là biết chắc tiến triển tốt. Lạc Lạc thằng Khải có bắt nạt con không
Mẹ Thiên Lạc: hai đứa bao giờ mới cho tụi ta biết tin mừng đây
Thiên Lạc hét to
Thiên Lạc: Bố mẹ cho con nói đã. Chuyệ này rất quan trọng ạ
Mẹ Thiên Lạc: Cục cưng nói đi
Thiên Lạc: Con muốn bố mẹ từ thiện tỉ USD cho Syria ạ và Châu Phi ạ nơi đang đói nghèo và bệnh tật ạ
Thiên Lạc quay sang nói với cảbố mẹ Bạch Phi, Tiểu Linh
Thiên Lạc: Chắc Bạch Phi, Tiểu Linh cũng đã nói cho các bác nghe rồi, cháu mong các bác cũng sẽ từ thiện ạ
Tự dưng mấy bậc phụ huynh cười lớn làm cho Thiên Lạc khó hiểu.
Thiên Lạc: Con nói nghiêm túc đó
Mẹ Thiên Lạc: Thằng ngốc này chả lẽ bọn ta không nghiêm túc. Các con tưởng tới Syria một nơi nguy hiểm như thế mà bọn ta không biết sao. Chú Lí luôn theo sát các con báo cáo tình hình cho bọn ta biết. Con yên tâm chúng ta đã từ thiện / tài sản của mình rồi.
Thiên Lạc: Thật sao. bố mẹ nói thật chứ
Tiểu Linh: Họ nói thật đó. Họ đã chuyển tài khoản sang bên đó rồi, chúng ta toàn lũ ngốc cả thôi lúc nào cũng có người theo sau mà không biết
Mẹ Tiểu Linh: Con ngốc này không làm thế sao bảo vệ được các con.
Mẹ Thiên Lạc: ta lại tưởng các con có chuyện quan trọng là cưới nhau cơ đấy
Thiên Lạc nghe vậy ngay lập tức đỏ mặt
Thiên Lạc giật giật tay Chu Khải nói nhỏ
Thiên Lạc; Chuồn ngay không là bị hành chết đó
Chu Khải nháy mắt Bạch Phi, Tiểu Linh hai chúng liền hiểu ý
Cả lũ liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, thấy vậy mẹ Chu Khải liền với theo nói to
Mẹ Chu Khải: tụi con nhớ giữ gìn sức khỏe đó
Thiên Lạc ngoái lại dạ một tiếng
Trên máy bay trở về Việt Nam
Chu Khải: Kết quả như vậy hài lòng nhóc chưa
Chu Khải hỏi Thiên Lạc
Thiên Lạc: Rồi, em thấy mình thật may mắn khi có bố mẹ thật tài giỏi
Bạch Phi: Thôi xong hết việc rồi giờ về nghỉ ngơi, dạo này chạy sô mệt quá
Tiểu Linh: ừ nhưng cũng vui vì giúp được nhiều người
Chu Khải: Ờ vui nhất chắc là Lạc Lạc rồi còn gì
Chu Khải quay sang nhìn Thiên Lạc thì đã thấy tên này ngủ thiếp đi từ bao giờ. Chu Khải liền kéo đầu Thiên Lạc dựa vào vai mình. Thiên Lạc có vẻ rất mệt, tên ngốc này đã muốn giúp ai là sẽ ra sức giúp đỡ chính vì sự tốt bụng, ngây thơ đó thì Chu Khải càng muốn bảo vệ Thiên Lạc suốt đời