Tiếp
Thiên Lạc: Không được mình không thể yếu đuối thế này được. Cuộc sống thể gục ngã mình. Mình không bao giờ đầu hàng. Không cần phải phàn nàn nữa.
Đứa bé đấy nói xong chạy đi tắm rửa cho trôi đi hết vết bẩn và máu. Rồi lấy hộp sơ cứu băng những vết thương lại. Nó vào bếp nấu ăn vì bụng của nó đang biểu tình dữ dội. Nói về khoản nấu ăn, ai mà ăn đồ nó nấu chắc chắn sẽ nghiền luôn. Do từ bé Thiên Lạc rất thích nấu ăn với lại châm ngôn của nó. Đồ ăn ngon thì người ăn sẽ ngon miệng, mới có sức chiến đấu với đời.
Sáng hôm sau tại ngôi trường Thiên Lạc
Bạch Phi: hú hú Thiên Lạc bọn tôi về rồi này vui không.
Thiên Lạc: he he vui ghê lắm
Bạch Phi: này quà của ông đây. Bọn này nói là sẽ mua mà. Tiểu Linh đâu mang quà cho Lạc thiếu gia. Hi hi
Tiểu Linh: Vâng thưa sếp. Đây bọn tôi không biết ông thích gì lên mua mấy bộ quần áo. Thử đi xem có hợp với ông không
Thiên Lạc: Đồ điên ai thử quần áo giữa sân trường. Về nhà rồi tôi thử sau.
Tiểu Linh hốt hoảng:
Tiểu Linh: Thiên Lạc sao người ông bầm rập, lắm vết thương thế này. Nói thằng con dám đối xử với ông vậy. Cho tôi biết, tôi sẽ bọn đấy nhừ tử
Thiên Lạc: hì hì tôi, tôi không sao đâu.
Tự dưng có nhóm người hô to.
_ Ê bê đê kìa chúng mày ơi, cái thằng biến thái yêu con trai kìa
_ Đàn ông con trai gì mà đi yêu con trai
_ Ừ đúng rồi ghê tởm thật.
Bao nhiêu câu nói lại đổ dồn vào Thiên Lạc. Tin tức lan nhanh quá.
Bạch Phi: Bọn kia chúng mày nói gì đấy
_ Bọn mình nói thằng bê đê xấu xí mà mấy cậu coi là bạn thân kìa.
Bạch Phi, Tiểu Linh đồng thanh: Sao chúng mày dám.
Hai đứa định xông vào đấm vỡ alo cái đứa vừa dám xỉ nhục Thiên Lạc thì bị Thiên Lạc cản lại.
Thiên Lạc: kệ đi, hai bà đừng gây gổ với tụi nó, chuyện lần để tôi tự lo.
Bạch Phi: nhưng chuyện là thế nào sao bọn nó lại gọi ông như thế.
Hắc Long: chuyện là như thế này.
Hắc Long đi đâu đi ra, hai tay đút túi quần mặt vênh váo, bước tới chỗ Tiểu Linh.
Tiểu Linh: chuyện là sao. Nói
Tiểu Linh giờ đầy tỏ ra khó chịu, ắnh mắt đầy tức giận.
Hắc Long: làm gì nóng thế. Bình tĩnh đi, chuyện là như vậy. Hôm qua tên này nói với tôi là nó yêu con trai. Nó còn định tán tôi đấy. Thằng này đúng mơ mộng. Mày nghĩ mày yêu nổi tao sao thằng bê đê.
Hắc Long chỉ vào Thiên Lạc
Thiên Lạc: ông nói dối tôi không hề nói yêu ông.
Hắc Long: ha ha thế mày có nói là mày yêu con trai không.
Thiên Lạc: tôi... tôi... Có
Hắc Long: Đấy mày đúng ghê tởm thật.
Vừa nói xong Hắc Long ăn nguyên cú đấm của Tiểu Linh vào mồm.
Hắc Long: Linh bà làm gì vậy. Sao còn bênh hắn. Không thấy nó biến thái sao đáng ra bà không nên chơi với nó.
Tiểu Linh: Mày im đi. Mày biết gì mà nói Thiên Lạc. Nó có yêu con trai thì ảnh hưởng gì tới mày. Có gì tởm, có gì là biến thái.
Thiên Lạc: Thôi Tiểu Linh kệ hắn đi đừng gây chuyện với hắn làm gì bọn nó thích tôi thế nào thì kệ. Tôi không quan tâm.
Bạch Phi: mấy vết thương trên người ông cũng do Hắc Long và bọn kia gây ra hả.
Bạch Phi hỏi Thiên Lạc
Thiên Lạc: thôi tôi không sao
Bạch Phi: CHÚNG MÀY!!!
Thiên Lạc: Bỏ đi, mọi chuyện qua rồi, vào học thôi muộn rồi đó
Thiên Lạc nhanh chóng kéo hai đứa bạn đi
Hắc Long rất tức giận, lần đầu tiên hắn bị người khắc đánh tệ hơn lại là một đứa con gái.
Hắc Long: Thiên Lạc mày giỏi lắm, mày không có gì hơn tao nhưng mày luôn được Bạch Phi, Tiểu Linh bệnh vực, bảo vệ. Mày đợi đấy sớm muộn gì mày cũng phải trả giá.
Mấy ngày sau Thiên Lạc luôn bị những ánh mắt kì thị, soi mói. Bị xúc phạm, Bạch Phi, Tiểu Linh đi theo mà sôi máu muốn giải quyết bằng nắm đấm nhưng Thiên Lạc nhất quyết không cho đánh nhau. Nó nói chuyện này nó tự làm ra thì nó tự chịu. Một tuần trôi qua Thiên Lạc nhận ra chỉ có hai đứa bạn nó luôn che chắn bảo vệ nó. Có lẽ nó đã tìm được người bạn trên cả tuyện vời. Tốt nhất mọi chuyện lên chấp dứt là vừa.
Tại lớp học của tụi nó.
Cô giáo: Thiên Lạc em biết đấy gần như cả trường đều biết chuyện của em, em thấy đấy ở một ngôi trường tốt thế này không thể chứa chấp người như em được.
Bạch Phi: SAO BÀ DÁM.
Cô giáo: Diệc Phi em lên cẩn thận lời nói của em, đừng tưởng nhà có tí tiền mà tôi sợ. Tôi là giáo viên của trường này lên tôi có quyền đuổi học em đấy
Thiên Lạc: Bà im đi.
Cả lớp trố mắt ngạc nhiên đến hai đứa bạn nó cũng không tin vào tai những gì mình vừa nghe thấy. Lần đầu tiên thấy Thiên Lạc phản kháng, nói lại người xúc phạm mình, lần này còn là giáo viên nữa chứ.
Cô giáo: em, em biết mình vừa nói gì không.
Bà giáo khá choáng.
Thiên Lạc: Bà mới là người lên xem lại những gì mình vừa nói đó. Bà nghĩ bà xứng đáng với hai từ cô giáo sao. Người như tôi thì sao, tôi yêu con trai thì lại không được học ở ngôi trường này sao. Đúng bà ghét tôi nhưng tôi dám cá phải có người chống lưng bà mới dám nói vậy
Vừa nói Thiên Lạc vừa nhìn Hắc Long.
Cô giáo: Tôi sẽ đuổi học em
Giờ thì bà giáo nói như quát.
Thiên Lạc: Hư, bà nghĩ bà có đủ quyền hành đó sao. Nếu không có hiệu trưởng kí thì làm sao bà có thể đuổi học tôi. Còn giờ tôi có món quà cho bà đây. Ngay từ đầu tôi thấy bà không đủ tư cách đứng trên bục giảng nữa lên tôi đã chuẩn bị món quà này.
Thiên Lạc rút từ trong cặp hai tờ giấy mang lên cho bà giáo.
Thiên Lạc: Tôi có tính thích tuyệt đường sống của người khác lên đây là hai tờ giấy một sẽ bị đuổi việc hai là chuyển sang trường khác dạy. Bà tự xem đi có cả chữ kí của hiệu trưởng rồi đó. Còn tốt nhất đừng lên hỏi lí do tại sao bà được nhận hai tờ giấy này vì nó chỉ làm bẽ mặt bà thêm thôi, không chỉ có chuyện bà xúc phạm học sinh thôi đâu. Giờ tôi về đã ghét thì sao dạy được tôi. Bye bye.
Thiên Lạc sách cặp đi về.
Bạch Phi, Tiểu Linh đồng thanh: đợi bọn tôi về với
Ba đứa nó đi về để lại bao nhiêu con mắt kinh ngạc, bất ngờ. Không tin chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình. Bà giáo thì đứng chết đơ, vì hai tờ giấy trước mặt đúng là có chữ kí của hiệu trưởng.
Tiểu Linh: nè, ông làm tụi này sốc quá đấy, sao ông có được chữ kí của hiệu trưởng chứ.
Bạch Phi: Đúng đấy, lạ thật.
Thiên Lạc: Bình thường mà có gì lạ đâu.
Bạch Phi: ông giấu bọn tôi cái gì đúng không. Khai mau.
Thiên Lạc: dần dần mấy bà cũng biết thôi. Đợi chút có người nhắn tin cho tôi.
Tiểu Linh: ai nhắn tin vậy.
Thiên Lạc: là Hắc Long nhắn bà ợ không biết hắn muốn làm cái gì nữa đây
Bạch Phi: sao hắn biết số ông.
Thiên Lạc: trong lúc mấy bà đi Hàn Quốc, tôi thân với hắn coi như bạn lên cho số điện thoại thoi.
Tiểu Linh: Mà sao ông không vất cái máy nát bét màn hình này đi hay để bọn tôi mua cho cái khác.
Thiên Lạc: không cần, tôi thích dùng máy này được không
Tiểu Linh, Bạch Phi đồng thanh: Tuỳ thôi.
Thiên Lạc: để tôi xem cái tên kia nhắn gì đã.
Tiểu Linh: ừ mở ra xem hắn nói gì
Thiên Lạc, tôi thực sự xin lỗi ông vì những gì gây ra cho ông. Mai h ông ra trường nha, tôi muốn trực tiếp tạ tội với ông, được không.
Bạch Phi: trời đất, hắn xin lỗi ông kìa, với những gì hắn gây ra cho ông bộ xin lỗi là xong chắc.
Thiên Lạc: ừ tôi cũng không nghĩ hắn sẽ xin lỗi tôi. Mai tới trường xem sao
Tiểu Linh: để mai bọn tôi đi với ông.
Thiên Lạc: không cần đâu, tôi tự đi một mình được.
Bọn Tiểu Linh, Bạch Phi cứ đòi đi còn Thiên Lạc nhất quyết không cho đi. Cãi nhau một hồi cuối cũng không thắng nổi Thiên Lạc.
Bạch Phi: chưa thấy ai ngang như ông đấy
Thiên Lạc: không ngang sao cãi nổi hai người mà mai trường mình được nghỉ nhể.
Tiểu Linh: ừ đúng rồi. Thiên Lạc: vậy để tôi chả lời hắn là mai tôi sẽ tới. Giờ về thôi.