Thế Giới Tiên Hiệp

chương 267: nhất kiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía trên khối băng, vết rạn chẳng quả chỉ là một tia vô cùng nhỏ, nhưng lập tức liền lan ra, giống như là mạng nhện, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khối băng.

Đùng!

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, rồi toàn bộ đều biến thành nát bấy. Lam quang đầy trời cũng tiêu tán không còn chút gì, chỉ thấy một tên thiếu niên đang lẳng lặng mà đứng, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân biến đổi một cách mãnh liệt. Khi mà những mảnh băng tinh bắn tung tóe đầy trời thì hắn tựa hồ như cảm nhận được một luồng khí tức nóng bức, mặc dù chỉ trong chớp mắt liền biến mất, thế nhưng luồng khí tức nóng bức này lại khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, tựa hồ như toàn bộ chân khí ngưng tụ thành băng của mình cũng không phải là đối thủ của luồng khí tức này. Hiển nhiên, khối băng tinh bị phá vỡ là vì luồng khí tức đó.

Một chiêu Băng Phong của Mộ Dung Vô Ngân này đúng là vô cùng cường đại, cho dù là đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ, muốn phá giải cũng vô cùng khó khăn. Ít nhất như là Tô Ngâm Tuyết, nàng ta cũng không thể nào phá giải được một chiêu này. Một khi bị đóng băng thì chỉ có thể chống cự được một chút mà thôi, kết cục cuối cùng vẫn là hương tiêu ngọc vẫn mà thôi.

Nhưng mà, trong lòng Mộ Dung Vô Ngân vẫn có chút nghi hoặc. Luồng khí tức nóng bức kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền tiêu tán vô tung vô ảnh, khiến cho hắn cũng không dám khẳng định là nó có xuất hiện qua hay không nữa, hay chỉ là một loại ảo giác. Bởi vì luồng khí tức nóng bức này, hiển nhiên không phải là do linh khí ngưng luyện mà thành, chỉ có thể là do hỏa linh khí sau khi tu luyện thành mới có thể bộc phát ra được. Nhưng mà cho dù là hỏa linh khí, cũng tuyệt đối không có khả năng đạt tới cấp bậc như vậy được. Khí tức nóng bức như vậy hiển nhiên là đã chạm tới pháp tắc, mà pháp tắc thì cũng chỉ tu sĩ sau khi Trúc Cơ thành công mới có tư cách tìm hiểu mà thôi.

Hiển nhiên là Diệp Vân đã có được lôi linh khí. Phóng nhãn nhìn toàn bộ Thiên Kiếm Tông thì trong ngàn năm qua cũng chỉ có vài người có thể tu thành lôi linh khí mà thôi, mà trong hai trăm năm trở lại đay thì lại không có một ai. Diệp Vân có thể tu thành lôi linh khí thì cũng đã là môt thành tựu không tệ rồi. Hắn sao có thể cùng một lúc mà tu thành hai loại linh khí chứ? Phải biết rằng, cho dù là Mộ Dung Vô Ngân hắn với thiên phú và tài nguyên cuồn cuộn thì cũng chỉ linh ngộ được băng linh khí mà thôi.

Mộ Dung Vô Ngân chau mày, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động. Hình ảnh của Diệp Vân nhanh chóng hiện lên. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn an bài nhân thủ theo dõi Diệp Vân, nhưng mà cũng chỉ phát hiện ra Diệp Vân có lôi linh khí, tuyệt đối không hề phát hiện ra Diệp Vân có những linh khí khác.

“Vô Ngân sư huynh. Một chiêu vừa rồi dường như không có quá nhiều tác dụng a.” Tiếng nói của Diệp Vân mang theo vẻ cười nhạo, vang lên.

Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Diệp Vân ngươi vừa rồi dùng chiêu pháp gì mà có thẻ phá được Băng Phong của ta?”

Diệp Vân nhún vai, nói: “Khối băng tinh của ngươi cũng không phải là quá mềm đó chứ, chân khí của ta chỉ bộc phát một cái mà đã nứt ra rồi.”

Mộ Dung Vô Ngân biết không thể hỏi thêm đượ điều gì, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngươi đã có thể đỡ được một chiêu của ta thì ân oán của chúng ta coi như xong, cáo từ.”

Mộ Dung Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, rồi quay người bước đi.

Diệp Vân cười nói: “Vô Ngân sư huynh cũng không phải là người không theo quy củ chứ? Vửa rồi nói chúng ta một chiêu phân định thắng bại. Hiện tại ngươi đã ra một chiêu, ta chặn. Như vậy thì bây giờ đến phiên ta ra chiêu, xem ngươi có thể cản được hay không. Nếu như ngang tay thì ân oán coi như dừng lại tại đây, chúng ta không ai nợ ai.”

Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân bắn ra một tia tinh mang mãnh liệt, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể giết được ta ư?”

Diệp Vân nhún vai, nói: “Thế thì cũng không phải. Chúng ta đều là đồng môn thì sao có thể tương tàn lẫn nhau được chứ. Cứ theo như lời ngươi nói lúc trước. Nếu như ngươi thua thì các huynh đệ của ngươi cứ để lại một cánh tay. Các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Tốt, biện pháp này được đó.” Thanh âm của Đoàn Thần Phong vang lên.

“Đúng đúng. Vừa rồi bọn hắn còn ầm ĩ đòi lấy tay và chân của chúng ta đâu rồi, thật sự là hù chết ta nha.” Tô Linh vỗ tay, cười tủm tỉm, nói. Nàng luôn luôn tin tưởng Diệp Vân. Hôm nay hắn có thể phá giải được Băng Phong thì hiển nhiên là hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Như vậy là tốt nhất!” Dư Minh Hồng cũng không muốn nói nhiều, nhưng câu nói ra lại cực kỳ kiên quyết.

Tô Ngâm Tuyết không nói gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trông vô cùng xinh đẹp.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân lạnh lại, nói: “Diệp Vân ngươi không hối hận chứ?”

Diệp Vân làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Hối hận? Không phải là chúng ta đã từng ước hẹn sao? Vậy thì sao mà phải hối hận? Đúng rồi, tên kia hình như là Giang sư huynh phải không? Ngươi nói xem, vừa rồi có phải là đúng như vậy không?”

Giang Như Triều nghe thấy Diệp Vân nhắc tên mình thì như chuột sợ mèo, giật mình đánh thót một cái, gật đầu cái rụp, nhưng sau đó lại khoát tay, không biết là đến cùng hắn muốn biểu đạt ý tứ như thế nào nữa.

Diệp Vân cười nói: “Giang sư huynh ngươi chỉ cần nói chuyện là được, không cần phải dùng những hành động khó hiểu như vậy đâu.”

Mộ Dung Vô Ngân hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Giang Như Triều, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, quay đầu lại nói: “Nếu ngươi muốn thì ra tay đi!”

Từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra một tia sáng màu lam. Lập tức, một chiếc mâm tròn xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt. Màn sáng chiếu xuống, bao phủ hoàn toàn Mộ Dung Vô Ngân ở bên trong.

Băng Quang Kiếm trong tay Mộ Dung Vô Ngân phát ra ánh sáng lập lòe. Mà cũng không biết là hắn lấy ra một viên đan dược gì, sau đó nhét vào miệng. Lúc này, Băng Quang Kiếm cũng phát ra ánh sáng mạnh mẽ hơn, so với lúc trước thì còn sáng chói hơn hẳn.

“Diệp Vân. Ta cho ngươi biết, ngươi sẽ hối hận vì hành động hôm nay.” Trong màn sáng màu lam, âm thanh của Mộ Dung Vô Ngân phát ra một cách lạnh lùng.

Mũi Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân nghiêng nghiêng, chỉ xéo xuống mặt đất, mí mắt hắn hơi khép lại, cũng không thèm nhìn về phía Mộ Dung Vô Ngân. Giờ phút này, Diệp Vân như đang bước vào một cảnh giới vô cùng kỳ diệu, phảng phất như là hoàn làm một thể với cả thiên địa vậy.

Trong một chớp mắt, Tử Ảnh Kiếm liền rung lên cả trăm ngàn lần. sau đó đột nhiên dừng lại, chỉ thấy ánh sáng tím lưu chuyển. Hắn nâng Tử Ảnh Kiếm lên trước người, sau đó chậm rãi đâm về phía trước.

Thiên Sinh Nhất Kiếm!

Giờ khăc này, Diệp Vân gần như đã ngưng tụ tất cả những phương pháp công kích mà hắn lĩnh ngộ được vào trong một kiếm này. Ba thức của Lôi Điện Vân Quang Kiếm, Băng Phong Thiên Hạ và một số chiêu thức khác, tất cả đều dung hợp một cách hoàn mỹ vào trong một kiếm này. Một kiếm này thoạt nhìn thì chậm rãi vô cùng, thế nhưng lại bao phủ hoàn toàn Mộ Dung Vô Ngân vào trong đó.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân đại biến, trong khoảnh khắc liền trở nên ngưng trọng vô cùng. Hắn chưa từng thấy một kiếm nào lại có áp lực mạnh mẽ như một kiếm này. Hắn cũng không biết là nếu như một kiếm này mà đâm vào người mình thì sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

“Đây là kiếm pháp gì vậy? Sao ta chưa từng thấy lần nào?” Mộ Dung Vô Ngân thấp giọng quát lên, lại móc ra thêm một viên đan dược nữa nhét vào trong miệng. Sau đó, cả người hắn đều phát ra ánh sáng màu lam, khuôn mặt, cánh tay, toàn bộ thân thể đều hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Trong chốc lát, chiếc mâm tròn trên đỉnh đầu của hắn cũng phát ra ánh sáng mạnh hơn lúc trước. Từng cột sáng to bằng ngòn tay từ trên chiếc mâm tròn chiếu xuống, bao phủ Mộ Dung Vô Ngân vô cùng kín kẽ.

Ánh sáng tím trên Tử Ảnh kiếm nhìn thì chậm rãi, nhưng lại nhanh chóng vô cùng, chỉ trong nháy mắt thì nó đã xuất hiện trước người của Mọ Dung Vô Ngân, sau đó liền đâm lên màn sáng màu lam.

Răng rắc!

Thiên Sinh Nhất Kiếm tựa hồ như không gặp phải bất cứ sự trở ngại nào, trực tiếp đâm thẳng vào màn sáng màu lam. Chỉ thấy một âm thanh nhỏ vang lên, màn sáng liền nhanh chóng xuất hiện một vết rạn nứt, sau đó liền vỡ vụn.

Mộ Dung Vô Ngân thấy vậy thì sợ hãi tột độ. Màn sáng màu lam trên cơ thể hắn tựa hồ như vật sống, tự đông chuyển động rồi ngưng tụ lại trước ngực. Mà cùng lúc đó thì chiếc mâm tròn trên đỉnh đầu của hắn cũng hạ xuống, cản trước ngực của hắn, mong muốn cản được Tử Ảnh Kiếm.

Tử Ảnh Kiếm với tốc độ không giảm, tựa hồ như trong thiên địa không có thứ gì có thể ngăn cản nó tiến đến, xuyên qua màn sáng rồi đâm thẳng vào chiếc mâm tròn.

Rốt cuộc, Thiên Sinh Nhất Kiếm giống như gặp phải vật cản, không thể tiến thêm được nữa.

Sắc mặt khẩn trương của Mộ Dung Vô Ngân lúc này cũng hơi giãn ra một chút, xem ra là đã có thể chặn được một kiếm có uy năng cường đại đến cực hạn này rồi.

Nhưng mà, hắn chưa kịp thả lỏng một chút thì đột nhiên lại trở nên khẩn trương hơn hẳn lúc trước.

Đùng!

Một âm thanh thanh thúy vang lên, sau đó thì có thể thấy chiếc mâm tròn màu lam kia vỡ vụn thành vô số mảnh vụn, hóa thành trăm ngàn điểm sáng bắn ra bốn phương tám hướng, rồi tiêu tán trong không khí.

Tử Ảnh Kiếm chậm rãi đâm đến, giống như thanh kiếm đòi mạng, mang theo khí tức tử vong phá vỡ mâm tròn, tiếp đó thì đâm lên màn phòng hộ cuối cùng trên người Mộ Dung Vô Ngân, màn sáng màu lam.

Ánh sáng tím đại thịnh, mang theo năng lượng hùng hậu lúc này hoàn toàn bạo phát ra ngoài. Lôi đình đầy trời trong thời gian ngắn liền ngưng tụ thành một điểm, sau đó hóa thành một tia điện mang cực nhỏ, từ trong Tử Ảnh Kiếm bắn ra, tựa hồ còn mang theo một tia hàn ý lạnh băng, đâm thẳng vào màn sáng lam quang.

Phốc!

Màn sáng căn bản không thể chịu đựng được luồng năng lượng lớn như vậy, chỉ chống đỡ được một chút rồi tiêu tán, hóa thành hư vô. Điện mang tiếp tục bắn về phía trước, lao thẳng về phía ngực của Mộ Dung Vô Ngân.

Khi mà màn sáng màu lam sắp tiêu tán thì Mộ Dung Vô Ngân với vẻ mặt trắng bệch , đột nhiên bước sáng bên cạnh nửa bước. Diện mang xẹt qua, đâm thẳng vào vai trái của hắn, không có chút máu nào chảy ra, chẳng qua là chỉ lưu lại trên áo của hắn một lỗ rất nhỏ mà thôi.

Mộ Dung Vô Ngân sững lại. Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng năng lượng đang khiến cho hắn tê liệt cả nửa người trên, tựa hồ như có mmotoj luồng hàn ý lạnh băng đang lao về phía trái tim của hắn một cách nhanh chóng.

Mộ Dung Vô Ngân vô cùng sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn nổi giận, gầm lên một tiếng. Dưới tình huống nửa người trên đang bị tê liệt, hắn đột nhiên nhảy lên, lộn một vòng trên không trung, sau đó hạ xuống cách đó cả trăm trượng, bên cạnh Giang Như Triều.

Tay phải hắn nhanh chóng điểm một điểm vào ngực. Từng luồng ánh sáng đánh lên ngực, sau đó lại lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống.

Tay phải Mộ Dung Vô Ngân ôm lấy ngực, trong mắt hiện lên vẻ khó tin nhìn về phía Diệp Vân

“Đây là kiếm pháp gì vậy?”

Trong mắt Diệp Vân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Khi mà Thiên Sinh Nhất Kiếm đâm trúng Mộ Dung Vô Ngân, điện mang xuyên thấu xương bả vai hắn thì Diệp Vân hắn đoán rằng, Mộ Dung Vô Ngân không chết thì cũng sẽ mất đi sức chiến đấu. Thế nhưng không ngờ là, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà tên giả hỏa này lại có thể cố gắng nhảy lên, sau đó trong nháy mắt liền có thể khống chế được thương thế của mình.

Mộ Dung Vô Ngân quả nhiên không hổ là một trong những thiên tài kiệt xuất cả ngàn năm nay của Thiên Kiếm Tông. Xem ra có tin đồn là thiên phú của hắn còn cao hơn cả Mộ Dung Vô Tình cũng không phải là không có căn cứ.

Diệp Vân hiểu rõ, nếu như Mộ Dung Vô Ngân có thể cưỡng ép không chế được thương thế của mình, sau đó còn dám ở lại truy vấn thì tất nhiên là còn có thủ đoạn còn chưa thi triển ra. Đã như vậy thì muốn giết hắn là điều không thể.

“Một kiếm vừa rồi à? Tất nhiên là kiếm pháp giết người rồi!”

Diệp Vân mỉm cười, nói tiếp: “Hiện tại thì Vô Ngân sư huynh và các sư huynh sẽ tự cắt tay trái hay tay phải đây?”

"Vô Ngân sư huy nh, các ngươi chuẩn bị chặt đứt cánh tay trái hay là tay phải đây?"trong tiếng nói của Diệp Vân mang theo sự cười nhạo, mỉa mai, châm chọc.

Thân hình Mộ Dung Vô Ngân dừng lại, trên mặt giăng đầy sương lạnh, một kiếm của Diệp Vân làm y bị thương, may mắn là y có đan dược thần diệu mới có thể đem thương thế đè ép xuống, y liền muốn xoay người rời đi, thế nhưng khi nghe Diệp Vân nói như thế, phẫn nộ trong lòng đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

Mộ Dung Vô Ngân là nhân vật bậc nào, thuở nhỏ đã là tâm điểm chú ý của mọi người, như quần tinh ủng nguyệt, con đường tu luyện tiến triển cực nhanh, hầu như không có bình cảnh. Lúc trước khi còn ở Luyện Khí Cảnh, ở từng cảnh giới y đều nhiều lần rèn luyện, bảo đảm đã đạt tới đỉnh phong, không có khả năng còn có nửa điểm trì trệ thì mới đột phá. Mặc dù là huynh trưởng của y Mộ Dung Vô Tình, đối với thiên phú tu luyện của cái đệ đệ cũng là cực kỳ ca ngợi, đã từng khen ngợi quá mức là thiên phú của Mộ Dung Vô Ngân còn hơn cả hắn.

Nhân vật như Mộ Dung Vô Ngân lúc nãy đã bị Diệp Vân nói lời này chế ngạo, nếu như chẳng qua là lời nói chế nhạo thì thôi cũng không có gì đáng bàn, thế nhưng vừa rồi Diệp Vân chỉ là tu vi Luyện Khí Cảnh tam trọng, chẳng những chặn đứng thần thông đóng băng của y,mà còn thi triển ra một thức đạt đến mức tận cùng của kiếm pháp đâm y bị thương. Khi nghe được lời của Diệp Vân như thế, Mộ Dung Vô Ngân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

"Diệp Vân, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình nhất định thắng?" Lời nói của Mộ Dung Vô Ngân lạnh như băng, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch, thoạt nhìn có chút âm trầm khủng bố.

"Như thế nào, thua không dám nhận sao? Vừa rồi ngươi không phải rất kiêu ngạo đã nói, muốn lấy đi bắp đùi của chúng ta hay cánh tay đấy sao?" Không đợi Diệp Vân trả lời, thanh âm của Đoàn Thần Phong vang lên trong không trung.

"Không sai, vừa rồi các ngươi kiêu ngạo như vậy, bây giờ là đều biến thành con rùa đen rúc đầu sao?" Tô Linh không hề giữ phong phạm thục nữ, hai tay chống lên bờ eo thon bé bỏng.

"Hai người các ngươi muốn tìm chết ?" Mộ Dung Vô Ngân lông mày chau lên, trong mắt hiện lên sát ý.

"Mộ Dung Vô Ngân, ngươi thật sự nghĩ ngươi là đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm Tông sao? Đến thời lúc này mà còn khoác lác, thật sự là không biết xấu hổ." Tô Linh hừ một tiếng, không sợ chút nào nói.

"Linh Nhi sư muội, cái này muội không biết rồi, muội muốn thấy bọn khoác lác sao? Bọn hắn có thể đem miệng của bọn hắn môi trên đụng trời, miệng môi dưới đụng đất." Đoàn Thần Phong cười ha ha hai tiếng rồi nói.

Tô Linh tò mò hỏi: "Cái mặt đó của bọn khoác lác ở nơi nào vậy?"

Đoàn Thần Phong cười ha ha, nói: "Môi trên đụng phải trời, môi dưới đụng phải đất đương nhiên không biết tăng thể diện, cũng không biết xấu hổ."

Tô Linh cười ha ha, phía sau nàng Dư Minh Hồng cùng tô Ngâm Tuyết cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Mộ Dung Vô Ngân cùng Giang Như Triều sắc mặt hai người trắng bệch, âm trầm gần, sát ý trong mắt phát ra càng ngưng thực, tinh mang lập loè.

Trong mắt Diệp Vân, một đạo lôi quang hiện lên, nháy mặt vượt qua khoảng cách mười trượng, đem đám người Tô Linh che lại ở phía sau.

"Vô Ngân sư huynh, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn động thủ sao?" Diệp Vân khẽ cười nói.

Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng nhìn hắn, lồng ngực phập phồng, hơn nửa ngày sau, hừ lạnh nói: "Hôm nay coi như các ngươi thắng, ngày khác gặp nhau, lại phân cao thấp."

Diệp Vân mỉm cười nói: "Vô Ngân sư huynh ngươi vừa rồi không phải nói như vậy, không phải ngươi nói chỉ cần ta tiếp được công kích của ngươi, liền thối lui, ân oán ngày xưa xóa bỏ, mọi người không ai đụng chạm ai, tuyệt không không can thiệp vào sao?"

Mộ Dung Vô Ngân hừ một tiếng, không nói gì.

"Đúng vậy, Vô Ngân sư huynh đã nói như thế, nhưng mà ngươi nói rồi mà lại làm càn, dám làm bị thương Vô Ngân sư huynh, đổ ước lúc trước tự nhiên không tính, ngày sau gặp nhau, các ngươi tự cầu phúc cho mình." Giang Như Triều tiếp lời nói, lời nói tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân càng âm trầm, y lạnh lùng nhìn Giang Như Triều một, rồi ạnh mẽ xoay người, chỉ thấy một con chim lớn lăng không hiện ra, chở y bay vút về phía xa, ngay lập tức đã không còn thấy nữa.

Bốn người Giang Như Triều khẽ giật mình, liên tục xoay người chạy đi như điên, hoá thành bốn tàn ảnh biến mất khỏi tầm mắt của đám người Diệp Vân.

"Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy." thanh âm Đoàn Thần Phong giống như tiếng sấm rền nổ vang, âm thanh chấn động khắp nơi.

"Được rồi, để cho bọn họ đi đi." Diệp Vân kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Đến lúc nào rồi , tiểu tử ngươi lại có thể có loại lòng dạ đàn bà này, hiện tại đem bọn chúng thả đi, ngày sau có thể sẽ có đại phiền toái. Nơi này là Đoạn Hồn Sơn mạch, dù cho chúng ta đem bọn chúng giết chết, đám gia hỏa Thiên Thần Phong kia cũng không thể nói gì hơn." Đoàn Thần Phong rất bất mãn, nhìn Diệp Vân với vẻ mặt khó hiểu.

"Đúng vậy, Diệp Vân ngươi tại sao phải thả bọn họ đi?" Tô Linh cũng là khó hiểu, đi đến Diệp Vân bên cạnh, đưa tay kéo cánh tay của hắn lại.

Oa!

miệng Diệp Vân phun ra một ngụm máu tươi.

"Diệp Vân ngươi làm sao vậy?" Tô Linh cùng Đoàn Thần Phong trăm miệng một lời hô lên.Diệp Vân lắc đầu, nói: "Không có việc gì, vừa rồi thi triển một kiếm kia tiêu hao quá lớn, mà phòng ngự Mộ Dung Vô Ngân có một cỗ phản lực mạnh mẽ, làm ta bị thương một chút, ta nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."

"Trách không được vừa rồi ngươi để cho bọn họ đi, nguyên lai là bị thương." Đoàn Thần Phong lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, nguyên bản cảm thấy mình là kẻ hiểu rõ Diệp Vân nhất, quả quyết hắn sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung Vô Ngân như vậy.

"Cũng không hẳn là vì bị thương." Diệp Vân lắc lắc đầu nói.

"Mộ Dung Vô Ngân nếu như dám lưu ở nơi đây sau khi đã bị thương mà không lập tức rời đi, như vậy tất nhiên y có hậu chiêu tuyệt học để bảo vệ tính mạng hoặc là dốc sức liều mạng đánh cược một lần. Mà Diệp Vân cũng bị thương, nếu như lúc này liều chết cùng bọn họ, dù cho chúng ta có thể chém giết hết bọn chúng, nhưng mà ai có thể cam đoan tất cả mọi người chúng ta có thể còn sống? Cho nên Diệp Vân lựa chọn để cho bọn họ ly khai." thanh âm Tô Ngâm Tuyết nhàn nhạt vang lên, thanh âm êm diệu dễ nghe.

Diệp Vân gật gật đầu, hắn vừa rồi thi triển Thiên Sinh Nhất Kiếm, tiêu hao thật lớn, lại bị phản kích từ cái khay ngọc của Mộ Dung Vô Ngân, lục phủ ngũ tạng lúc này kịch liệt đau nhức, chân khí có chút tán loạn.Hắn có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua tô Ngâm Tuyết, không thể tưởng được cô bé này thoáng một phát là có thể đem sự tình nhìn như thế thông thấu rõ ràng, quả nhiên là thông minh hơn người, cùng so sánh với nàng, Tô Linh ngược lại phải kém nàng một chút"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Đoàn Thần Phong nhíu mày, gật gật đầu lại hỏi tiếp.

"Đoàn Thần Phong ngươi là một gia hỏa ngu xuẩn, việc cấp bách hiện tại đương nhiên là giúp đỡ Diệp Vân chữa thương, đợi thương thế của hắn khôi phục, dù sao cũng phải ở chỗ này nhiều ngày, ngươi gấp cái gì." Tô Linh hừ một tiếng, trừng mắt với Đoàn Thần Phong.

"Không sai, hiện tại quan trọng nhất chính là chữa thương." Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu, bàn tay trắng nõn mở ra, một hạt đan dược màu da cam xuất hiện ở chính giữa lòng bàn tay, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.

"Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan?" Tô Linh sững sờ, không khỏi kinh hô.

"Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan là cái gì?" Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng cùng lên tiếng hỏi.

"À, cái này chính là Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan, là thánh dược cực kỳ hiếm thấy dùng để chữa thương, được xưng có thể tạo ra da thịt từ xương trắng, trùng sinh thần hồn, chỉ cần ngươi chưa có chết, thì có thể giữ được tính mạng cho ngươi." Tô Linh trong mắt tràn đầy kinh ngạc nói.

Diệp Vân nhíu mày, lắc lắc đầu nói: " Đan dược trân quý như thế, lại cực kỳ hiếm thấy, đừng nên lãng phí, thương thế của ta không có trở ngại, không bao lâu liền có thể khôi phục."

Trong Lôi Âm Hóa Long Giới của Diệp Vân cũng có không ít thánh dược chữa thương, bất quá không có loại đan dược màu da cam này, Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan đúng là mới nghe lần đầu. Nếu quả thật như Tô Linh nói nó có thể khởi tử hồi sinh, bạch cốt sinh da, mà dùng để trị liệu thương thế bây giờ, thật là có chút lãng phí.

"Nếu như ngươi có những đan dược khác có thể nhanh chữa thương thì cũng có thể lấy ra." Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu nói, sau đó đem Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan nhét vào bàn tay Diệp Vân nói tiếp: "Viên Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan này ngươi trước tiên thu lại, ngươi là người có tu vi cao nhất trong đội ngũ của chúng ta, sau này gặp nguy hiểm tất nhiên ngươi là người gánh chịu nhiều nhất, có viên đan dược kia coi như là nhiều hơn nửa cái mạng."

Diệp Vân cảm thụ được sự ôn nhu của Tô Ngâm Tuyết , nhìn khoả đan dược trong lòng bàn tay, nhẹ gật đầu.

Hắn không phải loại người sĩ diện, tự trách nhiệm hiện tại của mình, khoả Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan đúng như Tô Ngâm Tuyết nói, rất có thể chính giúp mình thêm nửa cái mạng.

Diệp Vân đem Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan thu vào Lôi Âm Hóa Long Giới, sau đó lấy ra một bình ngọc màu mỡ dê, đổ ra một viên dược hoàn màu xanh, sau đó nhét vào trong miệng.

Dược hoàn sau khi vào miệng hoá thành một đạo thanh lưu theo yết hầu chậm rãi chảy xuống, trong chớp mắt Diệp Vân liền cảm thấy trong đầu mình là một mảnh thanh minh, chân khí trong cơ thể có chút tán loạn rất nhanh liền được áp chế lại.

Chân khí tự nhiên vận chuyển lên, lục phủ ngũ tạng thương thế bắt đầu được chữa trị một chút.

Diệp Vân nhắm hai mắt, một lát sau liền tiến nhập vào cảnh giới vong ngã, chân khí vận hành, thương thế bắt đầu khôi phục.

Ước chừng hơn hai canh giờ, Diệp Vân chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt hắn phơn phớt hồng nhuận, chân khí trong cơ thể phát động, không còn một chút nào là bị thương.

"Diệp Vân ngươi khoẻ rồi sao?" Tô Linh một mực đứng bên cạnh, thấy Diệp Vân mở mắt ra, hưng phấn hỏi.

Diệp Vân ngồi xổm đưa tay xoa lên đầu Tô Linh ở bên cạnh hắn, gật đầu nói: "Không sao rồi."

"Diệp Vân, vừa rồi ngươi phục dụng viên kia đan dược kia, có phải là Thần đan?" trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Tô Ngâm Tuyết mang theo một tia chờ mong, nhỏ giọng hỏi.

Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức nhẹ gật đầu, nói: “Chắc là vậy, ta chỉ biết nó gọi là Thanh Vận Đan, cũng không biết có phải là Thần đan mà ngươi nói không, hặc hặc."

Tô Ngâm Tuyết cười nói: "Đúng là nó rồi, xem ra trong Hoa Vận Bí Tàng bảo tàng trân quý nhất đã bị ngươi đạt được, cho tới bây giờ mọi người còn tưởng rằng cái kia bảo tàng kia không biết bị ai cướp đi đây."

Diệp Vân cười hai tiếng hắc hắc, nói:” Ngươi làm sao biết được?"

"Thanh Vận Thần đan chính là thánh dược chữa thương độc môn của Hoa Vận Kim Đan Cảnh tu sĩ, tuy hiệu quả so với Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan còn kém không ít, nhưng mà đối với nội thương bình thường, nó cực kỳ thần diệu trong trị liệu. Đan dược này tự nhiên cực kỳ trân quý, trong lọ vừa rồi của ngươi chỉ sợ cũng có vài chục hạt là ít, nế có thể có được nhiều như thế, chắc hẳn những thứ khác bảo vật cũng đã rơi vào trong túi của ngươi rồi." Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, nhỏ giọng nói

, tiếng Diệp Vân kêu thảm thiết quanh quẩn khắp nơi, kéo dài không tiêu tan.

Đoàn Thần Phong cùng Tô Linh hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.

"Có phải thật vậy hay không?" Tô Linh nhìn hắn, hung dữ hỏi.

"Không sai, tiểu tử ngươi nhanh giao bảo vật ra cho bọn ta, đến cùng vẫn gạt bọn ta?" Đoàn Thần Phong gật đầu liên tục, làm ra vẻ hung ác.

Diệp Vân trừng mắt với hai người bọn họ, nói: "Không thể tin được ta hành sự chu đáo như vậy lại bị Tô Ngâm Tuyết sư tỷ nhìn thấu.”

"Tiểu tử ngươi vậy mà dám gạt chúng ta, cần phải bị ăn đòn a." Đoàn Thần Phong vung vẩy tay, liền nhào tới Diệp Vân.

Tô Linh ở bên cạnh Diệp Vân, nhéo hông hắn một cái, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

"Các ngươi muốn làm gì? Bớt giận một chút được không, cùng lắm ta chia mỗi người một viên."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio