Thất trưởng lão cùng Thiên Kiếm Tông chủ Yến Trường Xuân có tu vi tương đối cao trong đám người, cả hai cau mày hô lên một tiếng rồi cùng xuất thủ một lượt. Đạo đạo quang ảnh từ lòng bàn tay hai người bắn ra hướng về phía bầu trời, tạo thành một vòng xoáy phía trên đầu của Diệp Vân cùng Đỗ Kiếm Ngâm, ngay lập tức hóa thành một bức màn rủ xuống như một cái lồng bao lấy cả hai vào bên trong.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy những lực lượng cuồng bạo cùng với hào quang sáng chói dường như lấp kín thân thể cả hai người nhưng bị bức màn bao bọc lại không cách nào phát tán ra ngoài.
Quang ảnh tiêu tán, bên tai còn dư âm ù ù vọng lại, Diệp Vân cùng Đỗ Kiếm Ngâm mặt đối mặt đứng đấy, cả hai đứng cách xa nhau không quá năm trượng.
"Thực lực của ngươi quả nhiên đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc còn trong mộ lớn, thật sự làm ta ngạc nhiên đấy." Diệp Vân cảm giác được trong người khí huyết có chút cuồn cuộn, chậm rãi ép xuống rồi nói ra.
Đỗ Kiếm Ngâm sắc mặt có chút trắng bệch, thân thể ngưng trọng, qua một lúc lâu mới lạnh lùng thốt lên:" Xem ra ngươi chính là chướng ngại vật trên đường ta truy tìm kiếm đạo, không, chính là đối thủ, nếu không thể đem ngươi chém giết để xóa đi chướng ngại trong lòng ta thì có thể nói kiếm đạo chính là gần ngay trước mắt nhưng có thể là xa tận cuối chân trời."
Diệp Vân hít sâu hai cái, đem tức giận đè nén xuống hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, cười nói:" Chướng ngại vật thật sự là ta chẳng thích nghe, nếu nói là đối thủ thì còn tạm được, mặc dù ngươi không biết có đủ tư cách hay không để trở thành đối thủ của ta."
Đỗ Kiếm Ngâm khẽ rung trường kiếm trắng mờ trong tay lên, ngạo nghễ nói:" Chẳng lẽ ngươi không cảm ngộ được một tia Kiếm Ý ẩn hàm trong một kiếm vừa rồi của ta?"
Đúng vậy, Đỗ Kiếm Ngâm tìm hiểu về Kiếm Ý, chẳng qua chỉ là một tia, đối với Trúc Cơ Cảnh cao thủ bình thường mà nói, chỉ một tia này cũng không khác nào một cái rãnh trên bầu trời, vĩnh viễn không cách nào vượt qua. Kiếm Ý nói theo cách khác chính là kiếm pháp tắc, cùng với sự lĩnh ngộ về hỏa hệ pháp tắc của Diệp Vân giống nhau, đó là thuộc về một loại pháp tắc.
Nhìn khắp toàn bộ Tấn Quốc, cao thủ có thể tìm hiểu đến pháp tắc chỉ sợ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy nói rằng khi tu vi đạt đến Trúc Cơ Cảnh liền có thể cảm ngộ được thiên địa pháp tắc, hấp thu Thiên Địa chân ý. Nhưng mà hầu như tất cả cao thủ Trúc Cơ Cảnh, bọn hắn khi cảm ngộ thiên địa pháp tắc, chính là pháp tắc bình thường nhất mà cũng là pháp tắc hỗn loạn nhất ( nói nôm na là pháp tắc cùi bắp - DG ). Hầu như trăm ngàn đạo pháp tắc trà trộn dung hợp cùng một chỗ, cuối cùng chỉ cần bọn hắn có thể cảm xúc được một tia chân ý thì tu vi liền tăng tiến. ( giống như cái nồi lẩu thập cẩm, chỉ cần gắp được 1 miếng là no - DG ).
Mà Diệp Vân cùng Đỗ Kiếm Ngâm bất đồng, hai người bọn họ cảm ngộ pháp tắc dù chỉ là một tia nhưng là cực kỳ rõ ràng pháp tắc. Diệp Vân mang hỏa hệ pháp tắc hơn nữa tương đối mạnh mẽ hơn một chút. Đỗ Kiếm Ngâm thì chuyên về kiếm, cũng tìm hiểu được một tia Kiếm Chi Pháp Tắc. Nếu hai người bọn họ có thể mang hai đạo pháp tắc này tìm hiểu đến mức tận cùng, lĩnh ngộ chân ý thì tu vi sẽ dễ dàng đột phá Kim Đan Cảnh, thành tựu phá đan sinh anh tiến vào Nguyên Anh Cảnh là chuyện cực kỳ đơn giản.
Bất quá, ở giữa thiên địa mặc dù có trăm ngàn vạn đạo pháp tắc nhưng là muốn lĩnh ngộ nguyên vẹn thì quả là một việc vô cùng khó khăn. Tương truyền chỉ có tại mấy vạn năm trước ở thời kỳ viễn cổ, thiên địa linh khí nồng đậm, thời điểm đó pháp tắc hầu như không thiếu thốn thì mới có thể lĩnh ngộ nguyên vẹn pháp tắc.
Bởi vậy, tầm quan trọng hiện tại của pháp tắc đối với mỗi tu luyện giả mà nói quả thực là cơ duyên, là chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, ai có thể đụng chạm đến một lần chính thức pháp tắc thì người đó coi như là con cưng của ông trời.
Đỗ Kiếm Ngâm tìm hiểu được một tia Kiếm Ý, kiếm này trong chân ý chính là Kiếm Chi Pháp tắc, chỉ nhiêu đó đã đủ để cho toàn bộ Tấn Quốc sợ hãi thán phục. Cho nên Đỗ Thuần Thiên cũng vì điều đó mà đắc ý và hưng phấn như thế.
"Một tia Kiếm Ý mà thôi, còn chưa thành cái hình dạng gì cả, bằng không thì tại sao ngươi không đả thương được ta?" Diệp Vân nhún nhún đôi vai, bộ dáng lơ đễnh nói.
Chính xác mà nói thì một kiếm vừa rồi quả là cực kỳ cường đại, dù cho Diệp Vân sớm có chuẩn bị, hơn nữa thi triển ra thức thứ ba Lôi Vân Điện Quang Kiếm cũng bị một kiếm đó chấn cho khí huyết cuồn cuộn, uy lực trong kiếm đó có thể thấy rõ ràng.
Bất quá, sau khi tiếp được kiếm này Diệp Vân trong lòng cũng hiểu rõ, Đỗ Kiếm Ngâm đối với kiếm đạo chân ý đã bước đầu tìm hiểu được con đường kiếm đạo, chẳng qua chỉ là mới bước chân vào đó. Mà Kiếm Chi Pháp tắc chính là công kích chi đạo, uy lực mạnh mẽ, lực công kích như vừa rồi cũng là hợp tình hợp lý.
"Nói khoác mà không biết ngượng!" Đỗ Kiếm Ngâm nhíu mày, sắc mặt lạnh như băng.
"Ta nhớ được ngươi có mấy cái tuyệt chiêu, cái gì gọi là Trảm Thiên Quyết, hay là thi triển ra thử xem, chắc hẳn có Kiếm Ý thì uy lực nó sẽ mạnh mẽ lắm" Diệp Vân híp mắt cười cười, ra cái dáng vẻ ta đây chỉ đạo cho ngươi thi hành.
Đỗ Kiếm Ngâm tuy rằng cả đời chỉ biết có kiếm nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên nghe ra trong lời nói của Diệp Vân có ý trào phúng, không khỏi nhướng mày muốn xuất thủ ngay lập tức.
"Dừng tay ngay cho ta, trong Thiên Thần Điện của ta còn muốn tử đấu, thật sự không để Thiên Kiếm Tông ta vào mắt hay sao?" thanh âm già nua của Thất trưởng lão vang lên, tuy không lớn nhưng có một cỗ khí thế hùng hồn quanh quẩn trong không trung.
Chỉ một câu nói của Thất trưởng lão đã xuất hiện một lực lượng khó có thể tin, ngay lập tức đem khí thế cùng sát ý của Diệp Vân và Đỗ Kiếm Ngâm đánh tan, trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
Diệp Vân cùng Đỗ Kiếm Ngâm khẽ giật mình, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc khó tin, lực lượng này thần kỳ thế nào mà chỉ trong phút chốc xua tan đi sát ý trong lòng bọn hắn.
Đỗ Kiếm Ngâm liếc mắt nhìn Diệp Vân và lạnh lùng nói:" Hôm nay tạm thời không giết ngươi, chờ ít bữa nữa ta muốn đem ngươi chém giết để quét sạch trở ngại trong nội tâm của ta."
Diệp Vân cười nói:" Nói bằng cái miệng thì ai không nói được, dù sao hôm nay ai cũng đều muốn chém chém giết giết, vậy Đỗ gia chủ của các ngươi cùng một trưởng lão nào đó của Thiên Kiếm Tông ta đối chiến, ta liền cùng với ngươi solo một trận chiến."
"Hừ! Trưởng lão Thiên Kiếm Tông của ngươi lấy tư cách gì đối chiến cùng gia chủ của ta?" Đỗ Kiếm Ngâm hừ lạnh một tiếng, "Nếu phải ra tay thì chỉ có tông chủ Yến Trường Xuân của các ngươi mới có tư cách."
"Nói gì vậy, Thiên Kiếm Tông ta chính là đệ nhất thế lực tại Tấn Quốc, tu vi của chưởng môn tự nhiên là hơn hẳn Đỗ gia các ngươi, dù cho Đỗ gia các ngươi bài danh thứ hai ở Tấn Quốc, cũng bằng được Thiên Kiếm Tông ta. Ngươi nói là trưởng lão không đủ tư cách vậy thì lấy Phó tông chủ cùng với gia chủ các ngươi đối chiến là công bình." Diệp Vân nhún nhún vai, nói ra một cách tùy ý.
"Láo xược!" Mấy tiếng gầm vang lên từ đám đệ tử Đỗ gia đứng phía sau Đỗ Thuần Thiên.
"Tốt rồi, Diệp Vân ngươi đừng tranh cãi nữa." Thất trưởng lão vẫy vẫy tay, ánh mắt quét quanh rồi nói tiếp :" Hôm nay mọi người đến Thiên Kiếm Tông ta, vì chuyện gì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bất quá chỉ sợ làm các ngươi thất vọng rồi, nha đầu Tô Linh kia sẽ không dùng cái gọi là Yêu Chi Mạt Lộ đâu, sắc trời không còn sớm nữa, các ngươi quay về đi thôi."
Mọi người khẽ giật mình, bọn người Đỗ Thuần Thiên cũng không nghĩ tới Thất trưởng lão lại trực tiếp nói ra Tô Linh sẽ không dùng Yêu Chi Mạt Lộ, điều này làm cho thâm tâm của họ chết lặng.
"Trường Xuân tông chủ, Thiên Kiếm Tông ngươi thật sự muốn đối địch với cả thiên hạ?" Đoàn Hồng Trình nhìn Yến Trường Xuân đứng trên đài lạnh giọng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần Trường Xuân tông chủ ngươi nói ra một câu." Đoàn Uân Sa gật gật đầu, giọng nói cũng lạnh lùng không kém.
"Trường Xuân huynh, Yêu Tộc chính là tử địch của chúng ta, một khi Yêu Tộc huyết mạch thức tỉnh triệt để, cho dù tiều nha đầu này tu vi chẳng qua là Luyện Khí Cảnh cũng sẽ trở nên vô cùng cường đại, mặc dù là ta và ngươi cũng không dám nói là thủ thắng một cách nhẹ nhàng à." Đỗ Thuần Thiên chậm rãi nói, bức bách Yến Trường Xuân tỏ rõ thái độ.
Yến Trường Xuân đi lên trước, vừa cười vừa nói:" Các vị đều là Thánh nhân thiên hạ, vì dân chúng Tấn Quốc, vì thiên hạ muôn dân trăm họ. Chuyện này quá lớn, một mình ta cũng vô lực gánh lấy trọng trách này. Cho nên chuyện hôm nay các ngươi cùng Tô Hạo phong chủ, Thất trưởng lão cùng Thi trưởng lão thương lượng với nhau, ta sẽ đồng ý với ý kiến của mọi người."
Đỗ Thuần Thiên cười hặc hặc và nói:" Trường Xuân huynh định "bán cái" cho chúng ta à."
Yến Trường Xuân cũng không thèm để ý, cười nói:" Nếu như Đỗ huynh cảm thấy như thế, vậy coi như ta "bán cái" đi."
Đoàn Hồng Trình cả giận nói:" Nếu như Thiên Kiếm Tông chấp mê bất ngộ*, việc kia cũng không cần cân nhắc vì bọn họ, nếu hôm nay bọn hắn đồng ý thì thôi, nếu không phải thì..."
*chấp mê bất ngộ: không chịu tỉnh ngộ
"Nếu không thì sao?" Thất trưởng lão đột nhiên lạnh giọng hỏi.
Đoàn Hồng Trình khí thế chợt giảm, nhìn nhìn Thất trưởng lão và nói:" Bằng không thì đại quân Tấn Quốc của ta sẽ san bằng Thiên Kiếm Tông, thay trời làm cho muôn dân trăm họ bình an mãi mãi."
"Ha ha ha!"
Thất trưởng lão cất tiếng cười to, đột nhiên tiếng cười ngưng lại và trong ánh mắt hàn quang lóe lên.
"Nói thật là hay, nếu các ngươi đã có tâm tư như thế thì phóng ngựa đến đây. Ta cảm thấy Tấn quốc thiên hạ e là phải sửa lại họ rồi."
"Lớn mật!"
"Láo xược!"Hồng Thân Vương cùng Uân Thân Vương cùng gầm lên, gương mặt đỏ bừng, lửa giận trong mắt gần như bắn ra ngoài.
Thất trưởng lão căn bản không thèm để ý đến hai người, ánh mắt của lão bỗng nhiên nhìn về phía bên ngoài của Thiên Thần Điện, tựa hồ xuyên thấu không gian nhìn về hướng tây.
"Đỗ Thuần Thiên, cái này chính là Nhất Kiếm Tây Lai của các ngươi sao?"
Lời nói của Thất trưởng lão vừa dứt thì từ phương tây xuất hiện một đạo lưu quang, nhanh như một tia chớp hướng về phía Thiên Thần Điện phóng đến, chỉ một thoáng công phu liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ thấy đó là một nam tử trung niên, mặc một chiếc trường bào màu xanh, hai tay chắp sau lưng, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ nhàn nhã, tự tại. Dưới chân hắn là một thanh Thanh Phong đại kiếm, hàn quang màu xanh lập lòe, chở hắn nhanh chóng lướt đến.
Nhất Kiếm Tây Lai!