Edit: Muỗi
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ly Đường mơ hồ nghe được bên ngoài vọng đến tiếng đánh nhau. Ngay sau đó, phi thuyền lắc lư tới trời nghiêng đất ngả.
Ưu lập tức biến sắc, vội vàng nhảy xuống giường và quan sát tình hình bên ngoài qua khe hở ở cửa.
Ly Đường bị chấn động tới suýt nữa rơi xuống cuối giường. Cậu đang choáng váng đầu óc lại nghe Ưu hỏi với vẻ nghiêm trọng: "Ngài đến chợ đêm tìm Diêm Vương có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Ly Đường mới nhớ tới mục đích ban đầu.
Thuốc khống chế.
Lần này cậu tới chợ đêm đúng là tiền mất tật mang, không chỉ không lấy được thuốc khống chế và thoát khỏi đám người Mộ, còn bị giam ở trong phòng tối chật chội tới mức khó thở này. Ly Đường đang chán nản lại nghe có tiếng động từ bên ngoài truyền tới, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ và hỏi: "Là người kia đuổi tới sao?"
Ưu không trả lời ngay. Anh ta quay người lại và thấy hai mắt Ly Đường sáng lên thì lộ vẻ mất hứng.
Anh ta đi từng bước như một con mèo lên tới trên giường của Ly Đường, vẻ mặt không ngừng biến đổi và hỏi: "Vương ngàn dặm xa xôi tới chợ đêm là vì hắn sao?"
"Ơ..." Về trình độ nào đó thì Ly Đường tới chợ đêm đúng là vì hắn thật.
Thấy Ly Đường không phủ nhận, vẻ mặt xinh đẹp ấm áp của Ưu hoàn toàn mất đi ý cười, lại giống như một bức tranh tuyệt vời được bôi lên một lớp màu đen, làm người ta cảm thấy ớn lạnh.
Anh ta hỏi với vẻ thâm trầm: "Vương quen biết hắn bao lâu rồi?"
"Thì..." Ly Đường không biết nên nói rõ ràng hay nên hàm hồ cho qua. Thuốc khống chế lại là đồ cấm của Trùng tộc đấy.
Gương mặt Ưu như phủ một lớp băng lạnh: "Ngài một mình tới chợ đêm không thể là lựa chọn sáng suốt. Rốt cuộc hắn đã dùng thứ gì để quyến rũ Vương? Là gương mặt giả vờ thanh cao hay cơ thể trong ngoài không giống nhau? Quả nhiên là trùng thấp hèn, lẳng lơ xuất thân từ chợ đêm có khác. Không sao, nếu như hôm nay thủ lĩnh không giải quyết được hắn, ngày mai tôi sẽ tới giết hắn!"
Hả?
Ly Đường kinh ngạc đến ngây người, vội vàng giải thích: "Không phải đâu. Tôi có việc muốn nhờ hắn mà thôi!"
"Chuyện lớn thế nào mà cần làm phiền Vương phải tự mình đi một chuyến tới chợ đêm chứ?" Mặt Ưu thâm trầm như nước, đôi môi tinh tế cong lên lộ ra sự căm giận: "Chắc chắn là hắn dùng thủ đoạn bất chính nào đó để mê hoặc Vương. Họ Diêm bọn họ giỏi nhất là lợi dụng Mị thuật của mình. Nếu không vì sao mười Trùng Hậu thì có tới chín người đều từ tộc của bọn họ chứ! "
Ưu nói đến đây thì đột nhiên ý thức được điều gì đó. Anh ta lập tức có tinh thần, vẻ mặt rạng rỡ nhìn về phía Ly Đường.
"Vương... còn chưa quyết định lựa chọn Trùng Hậu!"
Trong lòng Ly Đường dâng lên cảnh báo không tốt.
Cậu cũng không dám hỏi ý nghĩa sau cách xưng hô này, theo bản năng cảnh giác mà đưa hai tay về phía trước: "Anh đến quá gần rồi."
Đáng tiếc, Ưu đối mặt với Ly Đường chính là một kẻ yêu nghiệt không cần tới mặt mũi, anh ta không hề để ý tới sự bài xích của cậu mà cười hì hì tiến lại gần: "Tôi còn có thể tới gần hơn nữa cơ."
Chóp mũi của anh ta đã ghé sát vào gáy của Ly Đường. Nơi này có tuyến thể nên tin tức tố đặc biệt nồng, có thể nói là phạm vi tuyệt đối của Vương.
"Mẹ kiếp..." Ưu vừa ngửi liền mê muội, thoải mái đến mức run rẩy: "Không được, sắp cứng, sắp cứng rồi."
Anh ta nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào nơi đó mà không hết thèm, đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ hưng phấn như một con sói con đang đói lả tìm được món ăn ngon vậy.
"Tôi muốn liếm một cái." Mặt anh ta đỏ bừng nhưng không phải vì xấu hổ mà là kích động, kết hợp với gương mặt trắng mịn trẻ con kia, thật khiến cho người ta có cảm giác như một đứa trẻ ngây thơ tìm được món đồ chơi mình yêu thích.
Nói thật là rất chọc người.
Ưu đầy sức sống lại tuyệt đẹp, thật sự khiến người ta yêu thích, đương nhiên điều kiện trước tiên là không lấy Ly Đường làm đối tượng để đùa giỡn.
"Tôi từ chối." Ly Đường trịnh trọng khác thường.
"Không, không, sao Vương lại phải nghiêm túc như vậy chứ..." Nào ngờ Ưu lại dính như kẹo Nuga () không thể ném đi được, tay chân anh ta dài rộng, áo mở lộ ra cơ bắp căng lên cùng với từng đường cong uyển chuyển giống như một quả chín mọng nước lại đầy sức sống mạnh mẽ.
() Kẹo nuga là một loại kẹo làm từ đường hoặc mật ong, thêm các loại hạt nướng chín, lòng trắng trứng đánh đều, đôi khi có thêm hoa quả ướp đường thái nhỏ. Nuga có độ dẻo và thường được thêm vào làm thành phần phụ trong nhiều loại kẹo, sô-cô-la khác nhau.
"Vương thử với tôi đi. Khi còn đi học, tôi chưa từng bỏ buổi học nào có liên quan tới khóa học tìm bạn đời cả."
... Còn có loại khóa học này nữa sao trời?
Vẻ mặt Ly Đường thật sự là một lời khó nói hết. Ưu lại kiêu ngạo nói với vẻ thần bí: "Tôi đã sửa qua rất nhiều tư thế đấy. Thế nào, Vương có muốn biết không? Chỉ có Vương không ngờ tới, chứ không có gì mà tôi không làm được đâu."
Người sau còn dâm đãng hơn người trước nữa.
Ly Đường đau đầu: "Tôi chỉ muốn biết làm sao mới có thể khiến cho anh yên tĩnh lại thôi."
Ưu chớp chớp mắt: "Cái này thì quá đơn giản mà Vương."
Anh ta dứt khoát nhảy xuống giường và đưa lưng về nhau Ly Đường.
Lưng của Ưu trơn bóng. Hình như Trùng tộc đều rất chú trọng chăm sóc phương diện này. Cổ của Ưu dài nhỏ lại trắng, vai thẳng, bướm xương cũng lộ ra rõ ràng. Khi anh ta cúi đầu xuống để lộ ra xương gáy với độ cong mềm mại lại tuyệt đẹp.
Ngón tay của anh ta chọc vào nơi sinh ra tuyến thể: "Chỉ cần Vương cắn một cái vào đây, tôi bảo đảm sẽ ngoan như một con mèo nhỏ."
Ly Đường cũng bị chọc cho giận tới mức cười ngược.
Vậy còn không phải là biến tướng của đánh dấu à! Trùng tộc mà bị đánh dấu thì sao có thể không ngoan chứ, bảo đi về phía đông thì tuyệt đối không đi hướng tây. Nhưng điều này lại có tác dụng phụ, sẽ chỉ làm Trùng tộc càng lúc càng khó chơi hơn thôi.
"Không cần." Ly Đường ngoảnh đầu đi.
Nhưng Ưu đã nhắc tới chuyện này thì sao có thể cam lòng uổng công mà trở về được.
"Vương lại cắn một cái đi, chỉ cắn một cái là tôi sẽ đồng ý làm một chuyện cho ngài, chỉ cần tôi có thể làm thì chuyện gì cũng được!"
Ly Đường lắc đầu: "Tôi không muốn anh làm gì cả."
Đồng tử của Ưu đảo nhanh, dường như làm ra hi sinh rất lớn: "Không phải Vương muốn gặp người bên ngoài kia sao? Lấy một đổi một, Vương đánh dấu tôi thì tôi sẽ dẫn ngài đi gặp hắn!"
Ly Đường ngập ngừng: "Tôi làm sao biết anh có đang lừa gạt tôi không chứ?"
"Lừa gạt Vương sao?" Ưu giống như vừa nghe được một câu chuyện cười nhạt nào đó: "Vương thật hài hước. Trùng tộc không lừa gạt Vương, một khi đã hứa thì chỉ có Vương mới có khả năng hối hận, bằng không sẽ bị loại bỏ tư cách tranh đoạt quyền đánh dấu."
Ly Đường cho rằng kẻ liều mạng như Ưu sẽ không tuân theo quy định của Trùng tộc.
Ưu dường như nhìn ra suy nghĩ của cậu nên nói: "Tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện có lợi cho hoàng thất, nhưng chuyện liên quan đến quyền lợi của vương thì tại sao lại không tuân theo chứ? Nếu như chúng tôi không làm gương thì chính là nuông chiều những trùng đê tiện liều mạng có ý định càn rỡ kia."
Ưu thấy chuyện này rất thần thánh, ánh mắt cũng sáng lên một cách lạ thường: "Vương là tối cao, chúng tôi làm sao có thể để cho người khác tùy tiện xúc phạm được."
Ly Đường im lặng.
Cậu thật sự không thể nào hiểu được sự cuồng nhiệt và theo đuổi đối với một sự vật nào đó.
Ưu nói chân thành như vậy khiến cho Ly Đường không tìm được lý do phản bác, quan trọng nhất chính là thuốc khống chế có tác dụng rất lớn.
Sau khi cân nhắc, Ly Đường nhấn mạnh: "Đánh dấu sẽ có di chứng, tôi không chấp nhận phục vụ sau đó đâu."
Ưu vừa nghe có hy vọng thì trong lòng như muốn nở hoa, căn bản không ngẫm nghĩ tới điều kiện của Ly Đường đã vội bằng lòng.
Để đề phòng mối họa về sau, trước khi đánh dấu Ly Đường còn sai Ưu tìm còng tay và ra lệnh anh ta phải tự trói mình lại. Một mệnh lệnh này lại trực tiếp làm cho Ưu hưng phấn hơn. Ánh mắt anh ta nhìn về phía cậu sáng lấp lánh. Cậu có thể đoán trong lòng anh ta đang ảo tưởng ra hình ảnh không lành mạnh tới mức nào.
"Vương đến đây đi, ngài làm gì tôi cũng không thành vấn đề!"
Ly Đường thấy bất lực.
Rõ ràng là Ưu yêu cầu đánh dấu, bây giờ lại giống như Ly Đường muốn ép buộc anh ta làm gì vậy.
Trước đó, Ly Đường đã từng đánh dấu Mộ một lần nên lần này hành động đã không còn xa lạ nữa. Cậu tìm được chính xác tuyến thể của Ưu và rất ung dung cắn xuống một cái.
Kết quả một cái cắn này lại giống như tĩnh điện nâng cao tinh thần, thoáng cái vọt tới từng dây thần kinh trong đầu của Ưu, cảm giác tê dại chạy tới tận xương tủy và hình thành từng cái chích mạnh vào khu thần kinh trung tâm.
... Thoải mái quá.
Trước mắt Ưu có một mảnh ánh sáng trắng nổ tung, trong đầu chỉ còn lại có mấy chữ này.
Ly Đường mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi thì tưởng mình cắn quá sâu, nào ngờ vừa cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện ra mũi của Ưu chảy ra hai dòng máu.
Vẻ mặt Ưu đờ đẫn như còn chưa lấy lại tinh thần.
"Hẳn là được rồi." Ly Đường lùi lại.
... Là quá được ấy chứ.
Mặt Ưu càng đỏ hơn trước, ánh mắt giống như phủ một tầng sương mù nhìn về phía Ly Đường vừa ướt át lại mơ màng.
Phản ứng này của anh ta còn kỳ quái hơn cả Mộ, giống như báo hiệu một tình huống nào đó. Ly Đường nheo mắt và lùi lại xa hơn một chút.
Giọng Ưu khàn khàn, hai tay anh ta bị còng chặt nên chỉ có thể xin Ly Đường giúp đỡ: "Vương giúp tôi một tay đi."
Ly Đường lại nghe ra sự nóng bỏng trong giọng nói của anh ta.
Cậu bị hãm hại quá nhiều lần nên tương đối cảnh giác trên phương diện này.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mặt anh đỏ như vậy chứ?"
Trong lòng Ưu rạo rực: "Cũng không biết tin tức này là tốt hay xấu với ngài nữa. Hình như tôi tiến vào thời kỳ tìm bạn đời sớm hơn người khác rồi."
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau đã có sẵn, cảm ơn đã chờ đợi.
Lần này là tăng thêm chương mới!
-
Đề cử truyện mới của Tang Ốc.
Công lãnh khốc và Thụ u buồn, Công là được Thụ cứu rỗi!
"Xuyên sách, chuyên môn uốn nắn tam quan."
Văn án A:
Thẩm Không vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình xuyên vào trong một quyển sách, còn trở thành lao động miễn phí để sửa lại tam quan cho nhân vật phản diện.
Không những không được trả tiền công, không có hộ khẩu, không có bảo hiểm năm, thân phận tạm thời trong mỗi lần còn đều là bia đỡ đạn tìm đường chết bên cạnh nhân vật phản diện - từ bắt cóc B hại hắn tàn tật, đến bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh và sỉ nhục châm chọc bạn học C, lại đánh cắp thông tin cơ mật của gián điệp D... Có thể nói là không chuyện ác nào không làm, không làm không chết.
Thẩm Không luôn được giáo dục trên nguyên tắc lạnh lùng tàn khốc khoác vẻ ngoài nguy hiểm cao đã nhiều lần nhảy qua biên giới của việc tìm đường chết.
- Vì vậy mầm cây nhỏ vui tai vui mắt đã mọc lệch.
Mười năm sau, khi cuối cùng trở thành bạo quân quản lý đế quốc thương nghiệp, Hàn Lệ tìm tới cửa:
"Hóa ra... Từ nhỏ đến lớn đều là cậu ngược tôi à?"
Thẩm Không:...
Cam.
Văn án B:
Cái gọi là sửa lại tam quan chỉ là lấy nhu thắng cương, lấy bao dung trị hết vặn vẹo, lấy ấm áp hòa tan băng giá, lấy ánh sáng cứu rỗi bóng tối.
(Mỗi một ma đầu đều từng là con người.)
Mà người thầy sửa lại tam quan chính là sống để cứu giúp.
Thẩm Không lãnh đạm cười giễu cợt một tiếng rồi dụi điếu thuốc lá trong tay, trên gương mặt còn hiện ra khói thuốc súng và mùi tanh của kim loại cùng với máu:
"Thả rắm à."