Ly Đường cầm lấy bản thảo, có chút không biết làm sao.
Nội dung trên bản thảo thực ra không nhiều, không phức tạp, nếu phải khái quát thì chỉ có một chữ là kêu.
Còn kêu thế nào thì đại khái là giống như Châu Diệu miêu tả, ngữ khí mềm mỏng một chút, tốt nhất là hơi ngắt quãng, vì đây là một đoạn ngâm nga.
Liên minh gồm rất nhiều cao thủ võ lâm lên núi để thảo phát vị giáo chủ ma giáo tên là Sở Tuyển, kết quả hắn đuổi hết thành viên trong giáo đi, một mình bên cạnh màn không thể miêu tả được.
Dù sao đây cũng là thế giới thanh khống, thực ra nguyên tác không miêu tả khung cảnh đẹp đẽ này, nhưng đối với đoạn âm thanh này tác giả đã dùng rất nhiều từ ngữ để miêu tả.
Còn trong bản thảo chỉ giữ lại ba chữ để tổng kết đoạn ngâm nga ấy.
Sắc, diễm, tuyệt.
Ly Đường không hiểu lắm nên cậu chạy đến hỏi Châu Diệu. Châu Diệu trầm tư một lát: "Điều này chứng tỏ, đoạn âm thanh có kiểu biến hóa, hơn nữa còn phát triển theo từng tầng. Tầng đầu tiên là sắc, phải để người nghe có ham muốn tưởng tượng. Tầng thứ hai là diễm, đương nhiên phải mang đến cho người nghe cảm giác ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nhân vật, điểm này thử thách sức hấp dẫn toát ra từ chính bản thân cậu. Tầng thứ ba là tuyệt, cũng là cậu vừa nói ra đoạn này không ai có thể đẹp như cậu."
Ngại quá đi mất...
Sắc mặt của Ly Đường trở nên quẫn bách. Châu Diệu đùa cậu: "Đừng hoảng hốt như vậy, lồng tiếng sợ nhất là không có không gian tưởng tượng. Cậu cứ tưởng tượng đây giống như việc cậu làm vào sáng sớm ấy, về cơ bản là thành công thôi."
Sáng sớm?
Châu Diệu nhìn Ly Đường với vẻ mờ mịt.
Châu Diệu ngạc nhiên: "Không lẽ cậu hoàn toàn là một tờ giấy trắng?"
Ly Đường tiếp tục mờ mịt.
Trái tim Châu Diệu sắp tan chảy ra rồi, ánh mắt anh nhìn Ly Đường bây giờ thật giống như nhìn thiên thần nhỏ thánh thiện còn hiếm có hơn báu vật khó tìm.
Thử tưởng tượng mà xem, giọng nói tuyệt sắc vô biên như vậy lại chưa từng bị chiếm đoạt, anh có thể tận tay thắp sáng sự thuần khiết, mơ hồ, bất lực... của Ly Đường.
Anh lại một lần nữa khép chặt hai chân của mình.
Lâm Hối đang trong giai đoạn thực tập đi tới rất chăm chỉ hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi? Có cần vào phòng thu thử giọng không?"
Ly Đường vội vàng xua tay viết chữ: "Vẫn chưa, chưa chuẩn bị xong."
"Không cần chuẩn bị nữa." Châu Diệu đeo tai nghe vào tai Ly Đường: "Thử luôn đi, mang theo bảo thảo vào, đọc theo bản thảo, tôi và Lâm Hối ở đây chỉnh âm giúp cậu, có vấn đề gì vừa thử giọng vừa nói chuyện."
Ly Đường bị Châu Diệu đây vào phòng thu âm.
Bên trong không có gì ngoài giá đỡ micro đã đặt ở trung tâm.
Ly Đường không biết làm sao, cậu thấp thỏm bất an đứng trước micro, mở đôi mắt đen trong sáng nhìn Châu Diệu đang ở bên ngoài. Dáng vẻ ỷ lại và vô hại ấy lập tức làm trái tim Châu Diệu mềm đi, anh nở nụ cười vỗ về với cậu.
Ly Đường cũng quyết tâm rồi.
Dù sao không hoàn thành được nhiệm vụ của hệ thống, cậu cũng không về nhà được.
"Cậu bao nhiêu tuổi?" Châu Diệu đột nhiên hỏi Lâm Hối.
Lâm Hối ngơ ngác: "."
"Độ tuổi sung sức." Châu Diệu cầm tờ giấy bên cạnh lên nhét vào trong lòng Lâm Hối: "Cầm lấy, sợ lát nữa cậu không chống cự được."
"...?" Lâm Hối còn chưa hiểu gì thì một tá giấy đã ở trên người mình, cầm nó cũng không tiện thế là Lâm Hối liền để ở trên cái ghế bên cạnh.
Bên trong Ly Đường đến trước micro, cậu mở miệng phát ra âm thanh cực nhỏ. Thông qua tai nghe, âm thanh này truyền thẳng vào tai của Châu Diệu và Lâm Hối.
Lâm Hối: "...!!!"
Đúng là giọng nói rung động lòng người!
Lâm Hối có động tác khép chặt hay chân giống như Châu Diệu! Cho dù như vậy toàn thân Lâm Hối vẫn run cầm cập.
Ly Đường thử mic, cậu hoàn toàn không biết ảnh hưởng mình tạo ra lớn thế nào, cậu hỏi với vẻ vô tội: "Hai người có nghe thấy không?"
chữ!
Từng tiếng từng tiếng một lọt vào tai Châu Diệu, dường như anh phải bịt mũi lại như khó thở. Lâm Hối bên cạnh vừa rút khăn giấy vừa vội vàng nó: "Đưa cho tôi một tờ nhanh lên!"
Hai người cùng lúc lau máu mũi.
Đống giấy vốn dĩ nằm ở bên cạnh Lâm Hối liền bị cậu ta ôm lại vào lòng.
Lúc này cửa phòng thu âm bị mở ra.
Bùi Ngộ ăn xong cơm lại về phòng thu âm, vừa vào cửa đã thấy Châu Diệu và Lâm Hối đang lau máu mũi.
"Hai cậu làm gì vậy, cãi nhau đánh nhau à? Hẹn đánh nhau thì thì đi chỗ khác mà đánh, đừng có ở đây là hỏng phòng thu âm của tôi!"
Ly Đường ở bên trong cửa kính nhìn thấy Bùi Ngộ, cậu liên tưởng để bộ dạng hung dữ mắng người khác vừa rồi của anh ta liền vội vàng đi ra khỏi micro.
"Yo." Bùi Ngộ cũng nhìn thấy Ly Đường, lười biếng cầm tai nghe lên, ngữ khí vẫn có chút khinh thường Ly Đường: "Được rồi, để tôi nghe thử giọng của học sinh cậu đưa đến."
Ly Đường nhìn Châu Diệu bằng ánh mắt cầu cứu.
Nội tâm Châu Diệu mềm nhũn, anh khích lệ: "Không sao, đừng căng thẳng, cậu rất xuất sắc."
Bùi Ngộ cau mày, vắt chéo chân, bộ dáng lười biếng căn bản không quan tâm đến Ly Đường.
Anh tiện tay cầm lấy bản thảo, nhìn Ly Đường lồng tiếng đoạn nào. Đột nhiên Bùi Ngộ nhìn chăm chú, khá lắm, là đoạn khó nhất, Bùi Ngộ không nhịn được trợn tròn mắt.
Châu Diệu này ôm gái đến bị ngốc luôn rồi à?
Ly Đường do dự không quyết, cậu chậm chạp đứng trước micro một lần nữa. Cậu cẩn thận nghĩ lại mẹo Châu Diệu dạy cậu, điều giai đoạn đầu tiên phải truyền đạt đó là sắc...
Đúng.
Sắc là được rồi.
Thế là cậu hít sâu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một vài phim trước đây người nào đó đã cho cậu xem, khung cảnh và âm thanh không thể miêu tả được đó...
Ly Đường nhắm mắt lại, phát ra một tiếng ngâm nga nhỏ.
Có chút lưu luyến lại xen lẫn tiếng ngắt quãng không chịu được bắt nạt.
Là sự đẹp đẽ thấm vào trong xương cốt.
"Tong!!!"
Ngoài phòng thu âm Bùi Ngộ chấn động, giống như là bị đánh vào linh hồn không thể khống chế được, máu tươi mãnh liệt chảy từ trong mũi của anh.