Không quá mấy ngày toàn bộ nhân khẩu sống tại Bạch Vân thôn đều ghi danh đầy đủ, Bạch Vân thôn liền bắt tay vào công việc chọn ra thôn trưởng rồi. Đây đối với thôn dân Bạch Vân chính là việc đại sự bậc nhất, trước đây thôn trưởng đều chọn người lớn tuổi đức cao vọng trọng ở trong thôn tới đảm nhiệm, nhưng kể từ khi thôn trưởng trước qua đời, bởi vì chiến loạn, lòng người bàng hoàng, chuyện này cũng liền bị trì hoãn đến nay.
Phải nói trong thôn cũng có người cao tuổi, nhưng không phải lớn tuổi đều là người đức cao vọng trọng, lại nói cũng phải là người tự nguyện, nếu miễn cưỡng thì người lớn tuổi như vậy cũng không đồng ý làm những chuyện như vậy, lớn tuổi nên an hưởng tuổi già, thôn trưởng này vẫn nên để những người trẻ tuổi gánh vác thì hơn.
Nếu muốn chọn trưởng thôn, chính là phải tìm ra biện pháp, chọn như thế nào? Có tiêu chuẩn gì. Thừa dịp buổi trưa không có việc, đập nước liền tập trung một đám người, một nửa là hóng át, một nửa là ngồi cùng nhau thương lượng.
“ Theo ta, chúng ta xác định theo tuổi đi, người lớn tuổi có kinh nghiệm, cũng không thể khiến một tên tiểu tử đảm nhiệm chức thôn trưởng được, như vậy thì ra thể thống gì!” Nói chuyện là một hán tử cao lớn thô kệch ở trong thôn.
Nhị Xuyên không vui, “ Người trẻ như chúng ta cũng có thể đảm trách, người trẻ tuổi có sức khỏe, nếu như là người già nhũn như con chi chi, người khác tới gây sự chỉ cần một quyền cũng đã nằm dưới đất rồi, còn không bằng người trẻ như chúng ta đây!”
“ Người trẻ tuổi có hơi sức mà không có đầu óc thì có lợi ích gì, Nhị Xuyên, ngươi đừng chen miệng, đây cũng không phải là chuyện của ngươi, chúng ta mỗi nhà cử một người ra nói chuyện, phụ thân của ngươi đâu, ngươi cũng nên yên lặng thôi.” Nương của Thạch Đầu cùng Mộc Đầu năm xưa mất chồng tang cha, nuôi hai đứa bé lớn lên cùng không dễ dàng, tính tính cay cú lợi hại, tự biết hai đứa con trai mình cũng không thể nào làm được thôn trưởng, nương Thạch Đầu vẫn không lên tiếng, bây giờ nghe thấy những lời này của Nhị Xuyên cũng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà cắm thêm mấy câu.
Nhị Xuyên bĩu môi không nói nữa, đập đá ngồi đầy người của mỗi nhà, đều đã tới để thương lượng chuyện này, quyết định mỗi nhà cử một người ra nói chuyện, những người khác có thể ngồi nghe, thỉnh thoảng cũng có thể cho chút ý kiến, nhưng mà có nghe hay không chính là chuyện của người khác rồi.
“ Tất cả mọi người không có ý kiến chứ?” có người hỏi.
Chử Vân Sơn cũng lắc đầu theo đám người, hắn đối với chuyện như vậy không có hứng thú, ngồi ở đây cũng chỉ là đơn thuần nghe việc vui mà thôi.
Nghiêm Tam nhìn quanh một vòng, bây giờ bên trong thôn dân, người lớn tuổi có chút uy vọng cũng không có nhiều, Thành thúc cũng xem như là một người trong đó, bản thân hắn cũng là một, còn có lão Ngưu hơn tuổi, ngồi ở nơi này đã lâu mà Thành thúc cùng lão Ngưu cũng không mở miệng…
Suy nghĩ một hooig, hắn hắng giọng mở miệng, “Như vậy đi, liền chọn người có niên kỷ hơi lớn một chút, tốt nhất là có tài ăn nói, nếu không khi quan viên ở trên trấn trở lại, lắp bắp nửa ngày cũng không nhả ra được cái rắm thì thật sự mắc cỡ chết người!”
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều thoáng đưa mắt tụ lại trên người Ngưu lão, ai cũng biết Ngưu lão là một hũ nút, trước kia bạn già của ông còn sống trên đời lúc mắng ông cả ngày cũng không nghe một chút đáp lại, hiện tại bạn già không có, lại càng không nói nhiều rồi. Trừ chơi đùa với cháu con cười đôi câu, bình thường ông vẫn rất lặng lẽ.
Nói đến phụ thân của mình, Ngưu Vĩnh không bao giờ cao hứng, lúc này cũng tối mặt, “Cũng không phải là kể chuyện, muốn tài ăn nói tốt để làm gì? Chẳng lẽ ngày ngày muốn chúng ta đứng trên sân khấu này dụ dỗ mọi người sao?”
Mọi người cười thầm, Nghiêm Tam lần này tự bê đá đập vào chân mình rồi, hắn không có chuyện gì thường ngồi nghe kịch hát đôi câu, thường ngày thì không sao, lúc này Ngưu Vĩnh nói như vậy lại cảm thấy có chút ý vị khác.
“ Ngưu Vĩnh, ý ngươi là gì?” Nghiêm Tam trừng mắt.
Ngưu Vĩnh hừ một tiếng, “Không có ý gì, có vài người muốn làm trưởng thôn cứ việc nói thẳng, dù sao phụ thân của ta cũng không có hứng thú. Mấy năm rồi không có thôn trưởng cũng không sao, đừng đem mọi người thành kẻ ngu, thật nghĩ rằng không ai nhìn thấy tâm địa gian giảo của mình hay sao.”
“Ngươi!” Nghiêm Tam tức đến đỏ mặt, mọi người vội vàng khuyên.
“Được rồi, được rồi, trong thôn chúng ta có tổng cộng hộ gia đình, cộng thêm Lý gia mới tới là hộ, mỗi hộ chọn một người, người nào được chọn nhiều nhất, người đó chính là thôn trưởng.” Có người trực tiếp đề nghị.
Tất cả mọi người không lên tiếng, nói đến đây cũng là một biện pháp tốt, thật ra thì nói cho cùng, ai làm thôn trưởng cũng đều như nhau cả.
“Vậy chọn người nào đây?” Mọi người nhìn nhau.
Một lão ông lớn tuổi nhất trong thôn, cũng đã tuổi vuốt vuốt mấy cọng râu lưa thưa dưới cằm, dùng gậy chỉ chỉ, “Thành thúc, Nghiêm Tam, Ngưu tử ta nhìn là biết bọn chúng là người khó giữ vững nguyên tắc.”
Ông cụ lên tiếng, mọi người đều không có dị nghị, Ngưu lão cả kinh, ngẩng đầu nhìn ông cụ, trực tiếp lắc đầu, “Ta sao? Có được không?”
Ông cụ gật đầu một cái, “Ngưu tử, coi như là chút việc vui đi, chơi thôi. Hai ngày nữa tìm một đoàn kịch nhỏ, ngày mai chọn xong rồi, chúng ta cũng nghe một chút, trong thôn rất lâu không có náo nhiệt như vậy rồi, cục xương gia như ta đây cũng sẽ nhanh chóng không xem được nữa…”
Đợi đến khi tối trời, tất cả mọi người giải tán, Nhị Xuyên đi tới bên cạnh Chử Vân Sơn đụng hắn một cái, “Thợ săn ca, huynh chọn người nào?”
Chử Vân Sơn chau mày, vẫn chưa trả lời câu hỏi, cổ của Nhị Xuyên liền bị Nghiêm Võ đáp lời, “Nhị Xuyên, chúng ta đừng có như vậy, ngươi cần phải có quy cũ một chút.”
Mặt Nhị Xuyên đỏ lên, Nghiêm Võ cười với Chử Vân Sơn một tiếng, “Thợ săn ca, huynh có thể chọn cho phụ thân ta nha.” Nói xong hắn quay mặt về phía Nhị Xuyên trợn mắt làm một cái mặt quỷ, bỏ chạy.
“ Tên khốn khiếp Nghiêm Võ, quy củ của ngươi đây sao?” Nhị Xuyên tức giận muốn nhảy cả hai chân.
Xa xa truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của Nghiem Võ, “Theo ngươi học…”
“ Ca, đừng nghe tên tiểu tử khốn khiếp đó, huynh cần phải chọn cho phụ thân đệ, không thèm nghe huynh nói nữa, đệ đi tìm tên kia, phải đem hắn quản lý cho chặt một chút, tên kia đầy bụng quỷ kế.” Nhị Xuyên nói xong, thở phì phò đi tìm Nghiêm Võ.
Chử Vân Sơn nhìn hai người một trước một sau chạy đi không biết nên khóc hay nên cười, Sơn Tảo đã cười đến đứng lên không nổi, “Thiếp sao lại không biết thợ săn ca nhà ta lại trở thành một miếng mồi ngon rồi, ai cũng muốn cướp.”
Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, cúi bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Nàng cũng là miếng mồi ngon, tối nay thợ săn ca sẽ đem nàng ăn.”
“Đừng làm rộn!” Sơn Tảo thẹn thùng mặt đỏ bừng, tại sao lại không đứng đắn rồi.
Tối hôm đó, Sơn Tảo hoàn toàn trở thành một miếng mồi ngon, Chử Vân Sơn thật sự đem nàng ăn sạch sẽ, còn buộc nàng kêu “thợ săn ca ca”, ngày thứ hai, khi thức dậy giọng của Sơn Tảo cũng ách rồi, nàng xấu hổ trực tiếp núp ở trong chăn.
“Chàng là người xấu xa, thiếp làm sao có thể gặp người chứ!” Sơn Tảo buồn bã bụm mặt, đoán chừng người của cả thôn đều cũng nghe thấy rồi, thật sự không có mặt mũi đi gặp người mà.
Tinh thần Chử Vân Sơn rất tốt, “Vậy thì trách, buổi tối đi ngủ, ai còn quản nhiều chuyện như vậy, mau dậy ăn điểm tâm đi, ăn xong còn đi bãi đập, hôm nay sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Hôm nay muốn chọn thôn trưởng, không đi không được. Sơn Tảo vừa thẹn thùng vừa cáu, ăn xong điểm tâm, vừa ra khỏi cửa đã gặp Vương thị, Vương thị cười ha hả cùng nàng chào hỏi, “Đại muội tử dậy sớm ghê, rốt cuộc là trẻ tuổi, thật là có tinh thần.”
Sơn Tảo mặt đỏ đến dưới cổ, không nghĩ cũng biết lời này có ý gì, lúng túng ứng đối, nàng len lén liếc nhìn Chử Vân Sơn, mặt Chử Vân Sơn bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Vương thị che miệng cười trộm, “phu thê tân hôn, người trẻ tuổi mà, khó tránh được.”
Sơn Tảo cũng không dám nói tiếp, cúi đầu, tăng nhanh bước chân đi về phía bãi đập.
Đến bãi đập, người cũng đã đến khá đông đủ, bên trong ánh mắt hài hước của mọi người, Sơn Tảo không tự chủ được mà co người lại, nàng âm thầm thề ở trong lòng, về sau không bao giờ kêu cái gì, “Thợ săn ca ca” nữa!
Phương pháp chọn rất đơn giản, mỗi nhà một người, mỗi người cầm trong tay một tảng đá đặt trước mặt ba người đứng trước cả thôn, người nào có nhiều tảng đá nhất, người đó chính là thôn trưởng.
Ông cụ nghe xong cười ha hả, “ tốt tốt tốt, cứ làm như thế, như vậy mới thú vị.”
Nhìn thấy có người lấy ra một cái rổ trúc nhỏ, ông cụ lắc đầu liên tục, “ cứ trực tiếp đặt trước mặt bọn họ, lấy rỏ làm cái gì, hòn đá các ngươi cũng chọn xong rồi, lớn hơn.”
Mọi người không thể làm gì khác hơn là lấy lại rổ trúc, mỗi nhà chọn một tảng đá lớn bằng khoảng bàn tay, ở phía Sơn Tảo dĩ nhiên là do Chử Vân Sơn cầm.
Sơn Tảo khẽ nhìn bên cnahj một chút, Vương thị cầm tảng đá, xem ra tướng công nhà nàng ta lại ra ngoài, nhìn đứa bé lớn hơn một chút đnag hút trượt nước mũi ngồi chồm hỗm trên đất chơi con kiến, Sơn Tảo khẽ than thở trong lòng, một mình Vương thị thật sự không dễ dàng.
Căn cứ cách nói của ông cụ, ba người đều muốn nói chuyện, coi như tự mình tranh thủ người bầu chọn, đầu tiên ra sân chính là Nghiêm Tam, hắn nguyên bản là người co tài ăn nói, vừa mở miệng đã chọc cho mọi người vui vẻ rồi.”
“ Con người của ta nha, có thể hát tốt mấy câu, nếu mọi người chọn ta, ta lập tức hóa trang diễn cho mọi người một đoạn.” Mọi người rối rít nói xong, hắn lại nói tiếp, “Thật ra thì chọn thôn trưởng để làm gì? Còn không phải là vì mọi người làm việc sao? Nghiêm Tam ta là người có lòng nhiệt tình, không có ý đồ gì khác, chỉ nói chúng ta ở cùng một thôn, mấy chục năm tình nghĩa, mọi người đều tin được Nghiêm Tam này, vậy thì chọn ta hay không, ngày mai đoàn kịch nhỏ tới hát, ta đều vì mọi người lên hát một đoạn, cũng xem như là một việc vui phải không!”
Hắn hi hi ha ha một phen xong, cũng giành không ít tiếng vỗ tay của mọi người.
“Thật sự không chọn cũng sẽ diễn?” trong đám người, không biết ai hô lên một tiếng, Nghiêm Tam vội đáp ứng, “TThật sự xem ta là loại người gì, không chọn cũng sẽ diễn!”
Mọi người cười ha ha.
Đến phien Thành thúc, hắn cũng cười ha hả, “chọn ai cũng như nhau, dù sao đều là vì trong thôn làm việc.” Không giống Nghiêm Tam, ông chỉ nói đơn giản một câu này, nói rồi liền xong.
Ngưu lão thì càng không cần nói, đứng đó nửa ngày, miệng mấp máy mấy cái cũng không ra tiếng, nín thật lâu, rốt cuộc nhảu ra một chữ, “ừ.”
Ông cụ sửng sốt một chút, ngược lại liền cười lớn, chỉ gậy vào Ngưu lão, càng không thể ngừng run, “Ngưu tử, ngươi đang nói cái gì đây…cái ngươi này thật sự có thể làm tức chết người mà!”
Không chỉ ông cụ mà ngay cả Vĩnh Ngưu cũng sửng sốt liền cười lên, lần này mọi người cười càng lợi hại hơn.
Kế tiếp là lựa chọn, kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, số lượng đá trước mặt Ngưu lão là nhiều nhất, Thành thúc cùng Nghiêm Tam phía trước chỉ có hai ba cái. Kết quả như thế, đối với Thành thúc thì thôi, trên mặt Nghiêm Tam lại có chút khó coi.
“Tam thúc, ngươi đã nói, không trúng tuyển cũng sẽ lên diễn, ngươi cũng không thể gạt người đâu!” Nhị Xuyên cười hì hì nói với Nghiêm Tam, vẫn không quên khiêu khích nhìn Nghiêm Võ.
Nghiêm Tam bật tiếng cười hì hì, “Ngươi chớ đem tam thúc của ngươi coi thường, các ngươi cứ chờ, ngày mai Tam thúc sẽ hát một đoạn “Sông Hoài Doanh” cho các ngươi nghe, cũng không nên làm trò cười ở chỗ này…”
Nói xong, Nghiêm Tam còn bày thế hát đôi câu.
Ngưu lão gương mặt khổ sở, rõ ràng cái gì ông cũng không nói, sao lại làm được tới trưởng thôn đây?