Thê Hiền Phu Quý

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chử Vân Phi giận tím mặt, một chưởng vỗ bể cái bàn đơn sơ trước mặt, “Vì một thôn phụ, ngươi đang uy hiếp ta?”

Chử Vân Sơn không nhượng bước, “Nàng không phải là thôn phụ bình thường, nàng là thê tử của ta.”

Không khí nhất thời ngưng tụ, hai người ai cũng hờn dỗi, không ai muốn mở miệng cầu hòa.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến âm thanh có chút khẩn trương của Chử Lương, “Hầu Gia, Nhị gia, hai…À, phu nhân tỉnh.”

Chử Vân Sơn đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng, nhìn về phía Chử Lương đnag cung kính bỏ lại một câu, “Một lượng bạc.”

Chử Lương nghe không hiểu, nhưng làm tôi tớ, phản ứng đầu tiên chính là lập tức mở túi tiền của mình, nâng tay đưa cho Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn không chút khách khí cầm túi tiền, từ bên trong lấy một hai khối bạc vụn, sau đó ném trả lại cho hắn, “Một lượng bạc này là Hầu Gia nhà ngươi nợ, ta cũng không quản hắn muốn cái khỉ gió gì.”

Chử Lương đổ mồ hôi lạnh, chỉ một lượng bạc, hắn nào dám hỏi muốn lại từ Hầu Gia.

Đợi Chử Vân Sơn rời đi, Chử Lương thận trọng đi vào bên trong nhà, nhìn cái bàn cùng bát đũa bể tan tành, hắn cuối cùng cũng hiểu một lượng bạc kia dùng để almf gì. Chử Vân Phi tất nhiên nghe được đối thoại của bọn họ, mặt không vẻ gì ra lệnh, “Trở về phu đến phòng thu chi nhận lượng bạc.”

Chử Lương lần nữa lạnh cả người, cũng không dám nhiều lời, yên lặng thu dọn tàn cuộc, yên lặng lui ra.

“Sao lại không ngủ nhiều thêm một lát?” Chử Vân Sơn đi vào nhà đã nhìn thấy Sơn Tảo đang mặc y phục.

Theo lệ thường đưa tay sờ sờ trước bụng Sơn Tảo, thái độ của hắn có chút tim đập mạnh và loạn nhịp.

“Vẫn còn phiền lòng?” Sơn Tảo sờ mặt của hắn, dịu dàng hỏi.

Chử Vân Sơn có chút khó xử, ấp a ấp úng, “Nếu như …chúng ta dọn nhà…”

Nhìn ánh mắt tròn xoe của Sơn Tảo đang vô cùng tin tưởng nhìn hắn, Chử Vân Sơn thở dài, ôm nàng vào trong lòng mình. Trước kia hắn cảm thấy trên cõi đời này cũng chỉ có nàng cũng hắn có thể nương tựa lẫn nhau mà sống, lúc này đại ca xuất hiện, nhưng mà…kinh thành đối với hắn mà nói, thật không phải là nơi tốt đẹp gì, hắn vĩnh viễn không thể quên được phụ mẫu cùng người thân bị trảm thủ trước mặt mình.

“Cũng không biết đại ca có ăn quen hương vị thức ăn nhà chúng ta không…” giọng nói mêm fmaij vang lên, mang theo một chút thấp thỏm.

Chử Vân Sơn đnag suy nghĩ chuyện khác trong lòng, thuận miệng đáp, “Hắn thích hay không, hả?” hắn chợt phản ứng kipk, đem Sơn Tảo từ trong người kéo ra, lại nhìn thấy ánh mắt đnag mỉm cười của Sơn Tảo.

“Nàng biết?” trong lòng Chử Vân Sơn có chút tư vị là lạ.

Sơn Tảo cười híp mắt, đôi mắt cũng cong như vành trăng, “dáng vẻ của hai người rất giống, rất dễ dàng nhìn ra được.”

“Có thật không?” Chử Vân Sơn không tự chủ sờ sờ mặt mình, “Vậy ta đpẹ mắt hay hắn nhìn đẹp hơn?”

Sơn Tảo đến gần hôn lên gương mặt hắn, “Trong lòng thiếp, bản thân chàng là đẹp nhất.”

Chử Vân Sơn vui vẻ, nghĩ một chút lại cảm thấy phiền não, “Ta để cho bọn họ đi thôi, đã không còn là người cùng một thế giới rồi, ta cũng không còn là…Ta biết hắn sống tốt là được rồi.”

“Nhị gia thật nói như vậy?” Chử Vân Phi ngồi bên nhà, nghe Chử Đạt nói lại sau khi nghe lén, “Ta đã biết, ngươi đi xuống đi.”

Chử Đạt xuôi tay cúi đầu cung kính đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa khóe mắt hắn lướt qua đôi bàn tay không tự chủ mà nắm chặt của Chử Vân Phi. Chử Đạt giật mình, lần này Nhị gia sợ rằng không đến kinh thành là không được rồi.

Không đợi Chử Vân Sơn đuổi người, Chử Vân Phi đã tự mình tới cáo từ, trong lòng Chử Vân Sơn lại có chút không nỡ, mangt heo Sơn Tảo đưa bọn hắn đến cửa thôn. Chử Vân Phi cười như không cười nhìn phu thê hai người, “Nhị đệ, đại ca vẫn muốn để đệ trở lại kinh thành, mang theo đệ muội cùng đi luôn, ta đã tính toán cho đệ rất tốt, tất cả đều là cuộc sống, huynh đệ chúng ta ở chúng một chỗ, ta có thể chăm sóc đệ, cũng có thể thường gặp được nhau, không phải rất tốt sao?” Chử Vân Sơn có chút do dự, liếc mắt nhìn Sơn Tảo, chậm rãi lắc đầu, “để sau rồi nói.”

Chử Vân Phi than thở, “Thật không biết nên nói Trung bá đem đệ dạy quá tốt hay là dyaj bậy…thôi, còn nhiều thời gian, bọn đệ bảo trọng.”

Sau khi Sơn Tảo phát hiện quan hệ của Chử Vân Sơn và Chử Vân Phi, Chử Vân Sơn cũng không có giấu nàng nữa, trực tiếp mang theo Sơn Tảo đi gặp Chử Vân Phi, Chử Vân Phi thay đổi thái độ trước kia, đối đãi với Sơn Tảo rất là thân thiết, Chử Vân Sơn nhìn thấy cũng không nói nhiều lời.

Tiễn chủ tớ Chử Vân Phi đi, Sơn Tảo cười với Chử Vân Sơn, “Đại ca là một người rất tốt.”

Chử Vân Sơn không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới gật đầu, “Huynh ấy là người đối với ta rất tốt.”

Một tháng sau, thánh chỉ đến, lệnh anh hùng bắt hung phạm Chử Vân Sơn vào kinh gặp vua. Người hộ tống thánh chí là Chử Lương, lúc hắn cung kính bái kiến Chử Vân Sơn, trong lòng Chử Vân Sơn ngũ vị tạp trần.

Cả thôn Bạch Vân oanh động, tính cả trấn Bạch Vân, mấy chục năm cũng không có ai thấy được người Hoàng Đế, chớ nói là đại quan ở kinh thành đến nghênh đón.

Nhưng tuyên đọc thánh chí là nội thi cùng với Chử Lương đợi oqr Chử gia, mọi người dù rất tò mò cũng không dám dáo dác đi xem, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn.

Trong nhà.

Chử Vân Sơn nắm thánh chỉ, trong mắt thoáng qua một chút hung ác, hắn có tư cách gì để vào kinh diện thánh, còn không phải là đại ca ở sau lưng ngầm ra tay sao, nhìn mọi chuyện bây giờ, đại ca nhất định muốn hắn đến kinh thành, nhất định là có nguyên nhân. Hắn đã cách xa kinh thành nhiều năm như vậy, lần này trở về chỉ có thể thật cẩn thận mới sẽ không đưa tới tai họa.

Ba ngày sau, Chử Vân Sơn mang theo Sơn Tảo rời thôn Bạch Vân, ngồi lên xe ngựa tiến về kinh thành.

Sơn Tảo không phải lần đầu tiên ra ngoài, trước kia khi lưu lạc nàng cũng đi qua không ít thành trấn, nhưng khi đó còn bận rộn kiếm miếng ăn, còn phải chú ý an toàn, làm sao so được như hiện tại thoải mái ngồi trong xe ngựa, nhàn nhãn thưởng thức phong cảnh thích ý bên ngoài đây?

Chỉ duy nhất một điểm không tốt chính là mặt Chử Vân Sơn vẫn luôn đen lại, hỏi hắn cũng không nói, tức giận hỏi lại hắn nói mình bị người khi dễ, Sơn Tảo nhìn hắn nháo như đứa trẻ chỉ cảm thấy buồn cười, mặc dù không hiểu vì sao hắn vào kinh diện thánh lại không cao hứng, nhưng nàng vẫn hết sức vui đùa chọc ghẹo Chử Vân Sơn.

Rất nhanh Sơn Tảo đã không còn cảm xúc chọc ghẹo Chử Vân Sơn nữa rồi, xe ngựa đổi qua thuyền, không biết bởi vì mang thai hay là say tàu, nàng ói đến xoay trời, mỗi ngày đều uể oải không có tinh thần, khiến Chử Vân Sơn lo lắng đến xoay vòng.

Theo thuyền có đại phu và tỳ nữ do Chử Vân Phi phái tới, trong đó có một tỳ nữ thân cận chuẩn bị cho Sơn Tảo, tên là Hạ Thảo, dáng dấp rất là xinh đẹp, vóc người cân xứng, ở trong mắt Sơn Tảo, Hạ Thảo chính là một cô nương có dáng vẻ thật tốt.

Hạ Thảo rất tận tâm, mõi ngày đều thân cận hầu hạ, Sơn Tảo mang thai lại say tàu, mỗi ngày ăn gì đều ói hết, lại không thể không ăn, có lúc vừa ăn thân thể đã lộn ói ra rồi, Hạ Thảo mày cũng không nhăn một chút, phục vụ nàng đâu ra đấy.

Điều này khiến cho Sơn Tảo cảm thấy tràn đầy áy náy với Hạ Thảo, Hạ Thảo cũng là một người rất biết vâng lời, làm cho Sơn Tảo đặc biệt ngượng ngùng.

Chử Vân Sơn đối với Hạ Thảo lại không có cảm giác tốt, chính xác mà nói, hắn đối với nữ nhân bên ngoài trừ Sơn Tảo đều không có cảm tình gì, lúc nhỏ hắn chính là sống cuộc sống quý tộc, thụ hưởng những dạy dỗ nghiêm khắc của một quý công tử, sau bảy tuổi mới rời kinh thành đến thôn Bạch Vân, hai năm đầu khi mới tới thôn Bạch Vân, hắn không thể thích ứng, về sau lại càng ngày càng quen, nhưng phong tháu trong xương, cho dù như thể nào cũng không thể phai mờ. Lúc này, cởi xuống y phục vải thô, thay lêm cẩm y hoa phục, đeo ngọc quan, làm sao có dáng vẻ của một người thợ săn, đi đứng đều là phong thái lỗi lạc ít thấy, trên người lại có một laoij khí chất gần gũi bình dị, lại khiến cho Chử Vân Sơn thêm mấy phần phong thái.

Thời gian trên thuyền Sơn Tảo đều ngủ mê man mà trôi qua, đổi lại xe ngựa, nhìn thấy dáng vẻ này của Chử Vân Sơn, trong lòng cũng có chút ê ẩm chát chát không hiểu tư vị gì, nàng cũng đổi loại xiêm y đang thịnh hành ở Kinh thành, chiếc váy thật dài nhìn rất đẹp, chính là nàng sẽ bị vấp, nhìn nàng thỉnh thoảng ngay cả đi bộ cũng phải thận trọng, Chử Vân Sơn vung tay lên, trực tiếp cầm cây kéo cắt phần dưới của chiếc váy, khiến Hạ Thảo nhìn đến trợn mắt há mồm.

Sơn Tảo cảm giác nàng và Chử Vân Sơn chênh lệch quá lớn, nghĩ đến Chử Vân Sơn là đệ đệ của Hầu Gia, nàng chỉ là một thôn phụ, không khỏi có chút tự ti.

Cảm xúc tự ti này rất kỳ quái, khi ngươi khắp nơi cảm thấy mình đều không bằng người, sẽ tạo thành sợ hãi, thái độ hèn mọn, năm rộng tháng dài, thật sự sẽ không bằng người khác.

Nữ nhân mang thai tính khí rất khó nói, trong lòng Sơn Tảo các loại tư vị tạp trần, đối đãi với Chử Vân Sơn cũng rất kỳ quái, mới một khắc trước còn nùng tình ý mật, sau một khắc lại đột nhiên trở mặt, nước mắt liên miên nói mình không xứng với Chử Vân Sơn.

Một hai lần Chử Vân Sơn còn chấp nhận được, phản ứng của Sơn Tảo cũng trong dự liệu của hắn, dù sao thân phận người bên gối biến hoa như vậy, làm cho người rất khó tiếp nhận. Nhưng đến lần thứ ba, Chử Vân Sơn liền nhịn không được.

“Nàng cảm thấy nàng có điểm nào không xứng với ta?” Chử Vân Sơn cảm thấy mình nên cùng với Sơn Tảo nói chuyện một chút.

Sơn Tảo tội nghiệp nói, “Cái gì cũng không xứng, dáng dấp chàng đẹp mắt như vậy, dáng vẻ thiếp lại xấu xí. Chàng là đệ đệ của Hầu gia, phụ thân thiếp chỉ là một đại phu bình thường, còn có…”

Chử Vân Sơn chau mày, “còn có cái gì?”

“Vóc người của chàng so với thiếp còn đẹp hơn! Oa…” Sơn Tảo khóc tê tâm phế liệt, nàng chỉ mới mang thai hai tháng, trừ lúc trên thuyền có gầy một chút, sau khi xuống thuyền liền thay đổi rất ham ăn, mỗi ngày đều ăn ít nhất phần, mắt thấy rất nhanh sẽ đến kinh thành, nàng đã mập lên vòng, trên bụng có thịt dự, gương mặt cũng trở nên tròn vo.

Chử Vân Sơn bất đắc dĩ, đây cũng là lý do sao? “Dáng vẻ đẹp có lợi ích gì, có thể có thay cơm ăn sao? Ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, sao có thể so sánh? Nnagf có ta không có, ta có nàng cũng không có.” Chử Vân Sơn thở dài một tiếng, “Lại nói thân thể nàng còn đnag mang thai, mập một chút mới tốt, đói bụng thì con ta phải làm thế nào?”

“Nếu thiếp không sinh được nhi tử, chàng có phải sẽ không cần thiếp nữa không?” ai ngờ Sơn Tảo vừa nghe, tiếng khóc lại lớn hơn.

Chử Vân Sơn nâng trán, thật sự không muốn Sơn Tảo cứ rối rắm như vậy, hắn trực tiếp hành động, đem Sơn Tảo ôm vào trong ngực, hôn đến nàng quên khóc.

Hôn đến khi Sơn Tảo thở gấp, mặt đỏ bừng Chử Vân Sơn mới nghiêm túc nói, “Sơn Tảo, nàng phải nhớ, cho dù ở đâu, cho dù lúc nào thì ta đều là Chử Vân Sơn, sẽ không có thay đổi. Đại ca là thân nhân của ta, nhưng nàng và đứa bé là người quan trọng nhất của ta, ta coi trọng hai người hơn tất cả mọi thứ. Coi như alanf này nàng không thể sinh nhi tử, về sau chúng ta cũng sẽ có, nàng phải tin ta, càng phải tin chính mình, nàng là độc nhất vô nhị, thiên hạ này, không người nào có thể so với nàng đối đãi tốt hơn với ta, ta nói rồi, không phụ nàng, tuyệt đối sẽ không.”

Sơn Tảo trầm mặc chốc lát, lúc sau mới đem tay nắm vào cổ Chử Vân Sơn, vùi thật sâu vào ngực hắn, buồn buồn nói, “Thiếp sợ.”

Chử Vân Sơn ôm chặt nàng, nhỏ giọng nói, “Ta biết nàng sợ, ta cũng sợ, nàng yên tâm, rất nhanh chúng ta có thể về nhà.”

Sơn Tảo ôm Chử Vân Sơn không nói gì.

Chử Vân Sơn ôm Sơn Tảo, tinh tế hôn lên mái tóc nàng, “Trong lòng ta chỉ có nàng, thôn Bạch Vân mới là nhà của chúng ta, nàng phải nhớ lấy điểm này.”

Khóe mắt Sơn Tảo có chút nước, dùng sức gật đầu, “Chàng sớm gặp hoàng thượng, chúng ta có thể sớm về nhà.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio