Chử Vân Phi mang theo nhi tử là Chử Sách Ninh đến Chử gia để ở.
Ninh hầu thế tử Chử Sách Ninh mấy ngày nay thật sự là chơi đến điển ồi, thi theo bọn nhỏ trong thon móc trứng chim, đấu dế, bắt thỏ, bắt chuột…chỉ là không nghĩ ra chứ không có gì không chơi được.
Ban đầu người trong thôn và bọn nhỏ còn sợ vị thế tử đại nhân này, Chử Sách Ninh từ nhỏ đã chịu sự giáo dục cẩn thận khiến cho bé không thể đi theo một đám con nít bò tới bò lui mũi còn chảy nước này, chơi những chuyện bẩn thỉu mà bọn trẻ hay chơi. Nhưng quy cho cùng vẫn là con nít thiên tính vẫn là thân thiện.
Chử Sách Ninh nhìn suốt một ngày, rốt cuộc nhịn không được nhao nhao muốn thử nhập gia tùy tục, chỉ với thời gian ngắn, bé cũng đã cùng các bạn nhỏ trong thôn quen thuộc, không chỉ có thế, Chử Sách Ninh với sự thông minh của mình rất nhanh đã trở thành đầu lĩnh của bọn trẻ.
Chử Vân Phi cũng bỏ xuống cẩm bào, giống như Chử Vân Sơn vẫn thường ngày hay mặc là áo vải gai thô, đi theo Chử Vân Sơn vào núi săn thú, tình cảm huynh đệ càng ngày càng tăng, tính tình Chử Vân Phi cũng từ từ có chút biến hoa, không còn nghiêm túc như thường ngày nữa, người cũng trở nên hay cười đáng yêu rồi. Bởi vì phòng ốc của Chử gia không quá nhiều, Chử Vân Phi cùng nhi tử ở chung một chỗ, tình cảm phụ tử cũng càng thêm thâm hậu, Chử Sách Ninh cũng không còn sợ phụ thân của mình quá nữa rồi.
“Chiêu ‘hoa rơi nước chảy’ hôm nay của đệ có vấn đề, nếu là ở trên chiến trường, đệ lắc mình như vậy, sau lưng sẽ bị bỏ trống, người khác chỉ cần một chiêu đâm tới, nhất định không đỡ được.” Chử Vân Phi cùng Chử Vân Sơn ở trong núi đang nghiên cứu kỹ thương pháp của Chử gia.
Chử Vân Phi tiện tay lượm một cây gậy làm thương khoa tay múa chân, Chử Vân Sơn rất hứng thú lắng nghe, lập tức cùng Chử Vân Phi múa may ra trò.
“Như vầy phải không? Nhưng nếu theo huynh làm như vậy sẽ giữ được phía sau, nhưng khi quay thương trở lại sẽ bị chậm, không phải là mất thời cơ sao? Theo đệ thấy, chiêu ‘hoa rơi nước chảy’ này hỗ trợ cho ‘ chuồn chuồn đạp nước’ tốc độ vừa nhanh vừa mãnh liệt, đối thủ cơ bản ứng phó không kịp.” Chử Vân Sơn đánh một lần làm mẫu, biểu diễn hai chiêu liên tiếp rất có uy lực.
Hai huynh đệ tỷ thí với nhau, Sơn Tảo ôm nhi tử ngồi ở cửa phơi nắng, mắt nhìn chăm chú Chử Vân Sơn, trong mắt sáng rỡ nhẹ nhàng.
Hạ Thảo dỗ Đô Đô, nhìn thấy dáng vẻ kia của Sơn Tảo không khỏi cười trộm, “Phu nhân, mau thu hồi ánh mắt, xiêm y của Nhị gia cũng sắp bị tỷ nhìn thủng rồi.”
Thính lực của Chử Vân Sơn rất tốt, Chử Vân Phi cũng không kém bao nhiêu, hai người đều nghe được lời này, sắc mặt Chử Vân Sơn khẽ biến, Chử Vân Phi hùa theo trêu chọc, “đệ muội chớ sợ, ta sẽ không đả thương nhị đệ.”
“Kia, đệ nhanh phóng tới đây!”
Chử Vân Sơn có chút xấu hổ, xuống tay không cần lưu tình nữa, sức lực xuyên qua gậy gỗ, nghiêm túc cùng Chử Vân Phi so chiêu.
Sơn Tảo càng thêm thẹn thùng mà mặt mũi đỏ bừng, mắng dỗi Hạ Thảo, “Muội là nha đầu chết tiệt, càng ngày càng nhiều miệng, miệng lại đầy lời, nhìn tỷ vả nát miệng của muội.” Hạ Thảo cười hì hì, “Phu nhân lại không nỡ đánh muội đâu.” Chử Lương làm việc cách đó không xa ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Thảo một cái thật sâu, Hạ Thảo giống như có cảm ứng, ánh mắt hai người đụng nhau môt chút, rất nhanh, Hạ Thảo liền đỏ mặt, trong mắt Chử Lương, từ từ hiện lên thần sắc phức tạp.
“Phụ thân! Nhị thúc! Con bắt được con chuột!” Chử Sách Ninh chạy thở hỗn hển, nắm một con chuột đang uốn qua uốn lại tranh công, Chử Vân Sơn cùng với Chử Vân Phi thuận thế liền ngưng chiêu, sắc mặt Chử Vân Phi không đổi, trên mặt Chử Vân Sơn lại mơ hồ có chút tái nhợt cái trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Đại ca, huynh thật lợi hại.”
Từ nhỏ đã như vậy, Chử Vân Phi là thế tử Trấn Quốc Công, không chỉ được Trấn Quốc Công hết lòng vun trồng, thời niên thiếu cũng nhờ một bộ thương pháp thuần thục mà nổi tiếng khắp kinh thành.
Chử Vân Phi khẽ mỉm cười, “Đệ rất ít cùng người động thủ, có thể cùng huynh đánh đến cùng cũng đã là không tệ.”
Chử Vân Sơn cười khổ, nhưng hắn biết, mới vừa rồi hắn đã dùng toàn lực, mà đại ca cũng chỉ dùng có phần mà thôi.
“Phụ thân, cho người xem, con bắt được con chuột.” Chử Sách Ninh khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trong mắt tràn đầy thần thái muốn nhận được sự khẳng định.
Chử Vân Phi vốn muốn quát lớn con trai chỉ ham chơi không lo luyện võ, lúc này lời cũng không thể nói ra khỏi miệng. Vì quyền lực và địa vị, hắn đã từng bỏ rơi nhi tử quá nhiều lần, mấy ngày nay sống cuộc sống bình thường, lại làm cho hắn có cái nhìn khác về con của mình.
Nhi tử không phải là nhân tài luyện võ, nhưng lại rất thông minh, làm việc có kiên nhẫn, tuổi con nhỏ nhưng đã biết kiêng dè và phân biệt các tình huống tốt xấu.
Hắn rất tự hào.
Nghĩ tới đây, Chử Vân Phi sờ sờ đầu Chử Sách Ninh, “Được ròi, đi rửa tay, một lát chúng ta đi theo nhị thúc vào núi.”
Chử Sách Ninh cao hứng nhảy dựng lên, lại đem con chuột đưa cho Chử Vân Sơn nhìn, còn cầm đi hù dọa Hạ Thảo, làm ầm ĩ một trận mới chịu ném con chuột, vui rạo rực đi rửa tay.
Nhìn Chử Sách Ninh chơi đến cực kỳ cao hứng, Chử Vân Phi cười ôn hòa, “Ở kinh thành rất ít khi thấy Ninh nhi vui vẻ như vậy.’
Chử Vân Sơn thuận tức, sắc mặt bớt tái nhợt, “Hay là do huynh quản quá nghiêm.”
Chử Vân Phi liếc mắt trừng hắn, “chờ Duệ nhi trưởng thành, ta xem xem đệ quản nghiêm hay không nghiêm.”
Một câu đã cấm trụ Chử Vân Sơn.
Chử Sách Ninh rửa tay xong, Chử Vân Sơn mang cho hắn một chiếc gùi nhỏ và cung tên nhỏ, đi đến bên cạnh Sơn Tảo, nhìn Bàn Bàn đang ngủ thở to trong ngực nàng, lại nhìn một chút Đô Đô đang nằm trong ngực Hạ Thảo, không nhịn được đi đến gần, mỗi bé hạ xuống một nụ hôn trên hai má trắng phúng phính thơm ngạt ngào trên gương mặt trắng hồng hào.
Bàn Bàn cau mày, thân thể nhướng lên một cái, Sơn Tảo vội vàng dỗ dành, Chử Sách Ninh rất cao hứng, lại đi đến gần nhẹ nhàng hôn một cái.
Bé cười hắc hắc, nói nhẹ, “Nhị thẩm, cháu vào núi chơi nha, thẩm nói với Bàn Bàn và Đô Đô, phải chờ cháu trở về chơi cùng nhé, bọn chúng nhất định phải tỉnh đó, ngày ngày đều ngủ, cũng sắp ngủ thành heo rồi.”
Chử Vân Phi nghiêm mặt, “Ninh nhi, đi thôi.”
Chử Sách Ninh nhảy hai bước, lại xoay mặt nhìn Sơn Tảo, “Nhị thẩm, nhất định phải gọi Bàn Bàn và Đô Đô tỉnh lại nha.”
Sơn Tảo cười cười bất đắc dĩ, “Được được, thẩm sẽ nói với hai bé, cháu nhanh đi đi, không đi sẽ không kịp phụ thân và nhị thúc đâu.”
Chử Sách Ninh hoan hô một tiếng, chậm chân chạy theo.
Lúc này Sơn Tảo mới cảm thấy có chút mệt mỏi, ôm theo đứa bé cũng không phải chuyện nhje nhõm gì, nàng ôm Bàn Bàn, phân phó Hạ Thảo cũng ôm Đô Đô vào nhà. Đặt hai đứa nằm song song với nhau, nàng cũng nằm trên giường, chuẩn bị ngủ thiếp đi một lát.
Hạ Thảo rón rén đóng cửa lại, lui ra.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Sơn Tảo cảm giác giường trầm xuống, tiếp theo liền rơi vào trong vòm ngực ấm áp, thân thể cũng ấm áp theo, Sơn Tảo nhẹ nhàng tiến tới. Dựa vào mùi vị quen thuộc, khóe miệng Sơn Tảo khẽ mỉm cười, trừ Chử Vân Sơn thì còn là ai khác nữa.
Trên mặt rơi xuống một nụ hôn êm ái như lông vũ, Sơn Tảo khẽ ngẩng mặt, cảm thấy nhột nhột, hơi thở mang đậm mùi vị nam nhân xủa Chử Vân Sơn đang quét qua trên mặt nàng, Sơn Tảo cảm giác mình cũng sắp say rồi.
Môi hai người mềm mại đụng vào nhau, Chử Vân Sơn nhẹ nhàng hôn, hơi thở cũng càng ngày càng rối loạn, cũng càng ngày càng nóng.
Một bàn tay len vào trong nội sam của nàng, nắm lấy bộ ngực đầy đặn kiên cố, nhẹ nhàng xóa nắn. Y phục bị vén lên, một hồi lạnh lẽo ụp tới, Sơn Tảo có chút co rúm lại, nhưng rất nhanh có một thân thể nóng bỏng che lên, Sơn Tảo khẽ mở mắt ra, ánh mắt còn mờ sương, nhìn nam nhân trên người mình, nhẹ nhàng vòng qua cánh tay tinh tráng rắn chắc của hắn.
Mootjt iếng khẽ ngâm, hai thân thể nóng bỏng lại dính vào nhau, hai chân bị tách ra, khê cốc bị một thanh lợi kiếm nhẹ nhàng chọc chọc, Sơn Tảo rụt xuống, đã thật lâu nàng không có cùng Chử Vân Sơn thân thiết, sớm đã rất nhạy cảm lại vừa mềm mềm…
Chử Vân Sơn vừa xoa nắn, xoa đến Sơn Tảo mềm nhũn, không còn một tia hơi sức mới kiên định xông vào.
Hai người cùng rên lên một tiếng.
Chử Vân Sơn có chút thoải mái, nhưng Sơn Tảo lại có chút không thích.
Chử Vân Sơn cảm thấy được Sơn Tảo vẫn có chút khô, cố nén xung động, động tác lại càng thêm êm ái.
Dần dần, thanh âm kiều mỵ của Sơn Tảo cũng phiêu tán ra…
“Oa…”
Hai tiếng khóc rõ to trước sau vang lên, Chử Vân Sơn đang lúc khẩn yếu, bỗng dưng bị cắt ngang như vậy, cơ thể nhất thời cứng đờ.
“Đáng chết!” Hắn không nhịn được rủa thầm, lại vẫn không muốn buông Sơn Tảo ra.
Sơn Tảo chợt tỉnh táo lại, cái gì mà nhiệt tình, cái gì mà dịu dàng đều bị vứt ra khỏi tầng mây rồi, hiện tại nàng chỉ tập trung tinh thần nhớ đến hai đứa bé.
“Chàng buông thiếp ra đi!” thấy Chử Vân Sơn mè nheo không chịu nhích thân, Sơn Tảo nóng nảy dùng sức đẩy hắn ra.
Chử Vân Sơn thầm hung hăng mắng ở trong lòng, hai con thỏ nhỏ chết tiệt kia! Sẽ không là cố ý làm hư chuyện tốt của hắn chứ!
Nghĩ thì nghĩ vậy, hắn cũng sợ hai đứa bé có chuyện gì, không nhịn được hung hăng đụng hai cái mới chịu lui ra ngoài, Sơn Tảo vội vàng mặc y phục, nói đến cũng kỳ, Sơn Tảo vừa mới mặc xong y phục bước xuống giường, hai đứa bé liền nín khóc.
Đừng nói thật sự là cố ý làm hư chuyện tốt của hắn chứ! Chử Vân Sơn nói thầm, mặc kệ, nếu không khóc nữa, đã nói rõ là không có chuyện gì rồi! Nhìn lửa nóng còn đứng thẳng của hắn, ánh mắt nhìn Sơn Tảo lại càng thêm hừng hực.
“Nương tử…” mới vừa nhào tới ôm Sơn Tảo vào trong ngực, tiếng khóc lại muốn vang lên rồi!
Chử Vân Sơn lại lần nữa bị Sơn Tảo đẩy ra, bây giờ hắn có tâm tình gì cũng biến mất, miễn cưỡng nằm ở trên giường, nhìn Sơn Tảo chỉ giật nội nhẹ nhẹ đã khiến cho hai tên nhóc kia cười loạn khanh khách. Đã hoàn toàn xác định, hai vật nhỏ kia chính là cố ý.
Nằm dài trên giường, Chử Vân Sơn thấy Sơn Tảo đã trấn an hai đứa bé tốt rồi, tức giận nói, “Tới đây lau người cho ta.”
Thịt ăn chưa tận hứng, chỉ có thể tìm kiếm chút điểm tâm an ủi mà thôi.
Sơn Tảo thấy hắn liền có biểu tình kinh ngạc, buồn cười lại không dám cười, dùng khăn tay vắt nước, giúp hắn lau sạch sẽ, lại sửa sang chính mình một chút, nhìn “Tướng quân: mới vừa rồi còn hùng dũng khí phách hiên ngang bây giờ lại ủ rũ cúi đầu không nhịn được đưa tay qua sờ soạng một cái.
“Đợi buổi tối, sau khi bọn nhỏ đều ngủ…” Sơn Tảo đỏ mặt nói nhỏ bên tai Chử Vân Sơn.
Hai đứa bé rất biểu chuyện, buổi tối sau khi đi ngủ chỉ cần đi tiểu đúng hạn, sẽ ngủ một giấc đến trời sáng, bọn họ có đầy đủ thời gian để hoàn thành “vận động” chưa kịp hoàn thành.
Hai mắt Chử Vân Sơn tỏa sáng, “Nàng nói đó nha.”
Lúc này, trong lòng hắn đnag suy nghĩ, tối nay có nên đem hai đứa bé đến bên Hạ Thảo hay không đây?
…
Chử Sách Ninh đnag chơi bùn bên bờ sông, trước kia bé chưa từng được chơi những trò này, sau khi tới chỗ này mới học được, tâm tình Chử Vân Phi rất tốt, lúc hăng hái thì cùng với nhi tử rất giống hai đứa trẻ, bèn bày ra trò chơi đánh trận, thuận tiện dạy cho con, như thế nào mới có thể bố trí một địa phương thành nơi dễ thủ khó công.
Hai phụ tử chơi cực kỳ cao hứng, lúc Chử Sách Ninh vô tình ngẩng đầu lên liếc nhìn, cả người liền ngây dại.
“Nương…..”