“Lý luận, ta nói lại được với các ngươi sao?” Lục Luân cau mày đưa tay vuốt mũi, hắn không thích đọc sách, nguyện vọng lớn nhất chính là khảo thí võ cử, đến một ngày ngân khôi ngân giáp, hoành thương cầm trong tay, uy phong lẫm lẫm, bảo vệ quốc gia trở thành đại tướng quân, đại anh hùng.
Ngô Tương cũng không để ý, chỉ mỉm cười, đi đến bên người Lâm Thận Chi nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nói với Lâm Cẩn Dung: “Tuy là như vậy, phàm là dạy dỗ đều cần phải có quá trình, không thể nuốt hết một ngụm to chỉ trong một lần. Nên chậm rãi giảng giải, mưa dầm thấm đất, hắn mới có thể ghi tạc trong lòng, tự giác làm theo.”
Lục Giam vừa xuất hiện, Lâm Cẩn Dung mất đi tự tại, hận không thể chạy nhanh cách ra xa, liền cúi mắt nói: “Đã biết.”
Lục Luân không kiên nhẫn nói: “Ta nói, các ngươi không xem diễn, chạy đến đây làm cái gì?”
Ngô Tương tựa tiếu phi tiếu nhìn nhìn Lục Giam: “Lục Nhị ca có chút buồn bực, ta đưa hắn đi ra ngoài một chút.” Kỳ thật là Lục Giam chỉ lo chơi cờ đã quên lễ tiết mừng thọ, vì thế một đám bên ngoại Lâm gia từ tổ phụ, cậu, biểu ca tự cho mình là nam nhân trưởng thành vây quanh hắn, ngươi tới ta đi, ngấm ngầm nói hắn tài khí không đủ, còn muốn giảng đạo hiếu nghĩa, có đức hạnh mới là phong phạm của bậc quân tử, tương lai cũng mới có thể thành tài. Ngô Tương thấy không thuận mắt, nói rõ là do chính hắn kéo Lục Giam chơi cờ mới xảy ra sai lầm, tiếp theo lại tìm cớ dẫn Lục Giam ra ngoài giải sầu.
Lục Kinh cười đến ánh mắt mị thành một đường: “Đúng vậy, bên trong vừa buồn tẻ lại ầm ỹ.”
Lục Giam nhìn Lục Kinh liếc mắt một cái, thản nhiên chớp mắt, nhìn về phía một cành trúc diệp ở bên cạnh, trên mặt nhìn không ra cao hứng, cũng không thấy vẻ mất hứng, chỉ có đôi mắt đen láy giống như hồ sâu.
Làm người khởi xướng, Lâm Cẩn Dung lập tức đoán ra chân tướng, nàng nhanh chóng nhìn Lục Giam cùng Ngô Tương liếc mắt một cái, lại rủ mắt xuống.
Rốt cuộc vẫn muốn làm bằng hữu tốt sao? Kiếp trước, Ngô Tương cùng Lục Giam vốn là bằng hữu như hình với bóng, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì mà trở nên xa lạ, thậm chí giáp mặt còn giả vờ như không nhìn thấy nhau. Nguyên nhân nàng nửa điểm cũng không biết, sau khi nghe Lục Vân nói vài câu, cũng thấy như vậy thật không tốt, liền muốn đứng giữa khuyên nhủ. Có điều Lục Giam không nói nguyên nhân cho nàng biết, vừa nghe nàng nhắc tới Ngô Tương liền trở mặt. Có một lần, hắn đang cùng nàng ngắm tuyết mai phẩm trà, nàng thấy hắn tâm tình khá tốt, liền đánh bạo nói ra, Lục Giam đột nhiên biến sắc, một cước đá bàn trà ngã lăn, sau đó phất tay áo bỏ đi. Chỉ còn lại một mình nàng mạc danh kỳ diệu (không hiểu vì sao) ủy khuất nhìn trà đổ ra đất mà thương tâm rơi lệ.
Sau đó hắn cả đêm không về; cũng từ đó nàng không dám ở trước mặt hắn đề cập đến Ngô Tương; mà nàng có gặp được Ngô Tương cùng Ngô Tương chào hỏi cũng là lén lút không dám để hắn biết; Lại sau đó nhi tử độc nhất chết đi, hắn đối với nàng oán hận chất chứa càng sâu; Hắn cùng nàng càng lúc càng xa, nói cũng không được vài câu; Rồi cuối cùng thì sao, hắn muốn mạng của nàng! Tình bằng hữu này cuối cùng sẽ bất thành, không bằng hiện tại phá hủy đi thôi!
Lâm Cẩn Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lục Luân sáng sủa cười: “Lục Ngũ ca, đem chim quốc kia của huynh lấy ra cho ta xem.”
Lục Luân vốn đang ủ rũ lập tức biến mất vẻ uể oải, đắc ý dào dạt nói: “Muội không phải đang mắng Thất đệ rất nghiêm khắc sao? Còn muốn xem chim quốc làm gì?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Tốt xấu cũng đổi bằng mấy sợi tóc của ta, mà nói tới, huynh cũng không thể thất tín với Thất đệ của ta.”
“Không hề, ta luôn giữ thủ tín.” Lục Luân giương cằm, ra lệnh với gã sai vặt Trường An: “Lấy ra đây!”
Trường An cười hì hì theo bên hông lấy ra một cái lồng nhỏ tinh xảo, giống như hiến vật quý vào tay Lục Luân. Lục Luân vung tay áo, đem lồng chim quốc đưa lên cao, thóp bụng nói với mọi người: “Đến xem đại tướng quân của ta đây, cũng không thể tùy tiện bắt gặp đâu!”
Lâm Thận Chi hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, kiễng chân kéo tay áo Lục Luân: “Cho ta! Lục Ngũ ca nhanh cho ta!”
Lục Luân nhéo hai má hắn một cái, rộng rãi nói: “Cầm đi!”
“Tứ tỷ, các ngươi đang làm gì vậy?” Thanh âm của Lâm Thất tiểu thư mang theo một tia hưng phấn rõ ràng vang lên.
Lâm Cẩn Dung theo tiếng nhìn lại, thấy ba đường muội cùng Lục Vân mang theo nha hoàn ma ma, thần sắc khác nhau đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm mình. Cặp song sinh bộ dáng như bắt trộm tại trận, Lâm Ngũ thì bĩu môi, có vẻ như oán trách mình không gọi nàng theo cùng. Lục Vân lại ôn ôn nhu nhu cười, ánh mắt khiến người ta thập phần thoải mái.
Lâm Cẩn Dung lười để ý xem các nàng đang nghĩ cái gì, thản nhiên chỉ chỉ lồng sắt trong tay Lâm Thận Chi nói: “Đang nhìn chim quốc.”
Vài tiểu cô nương liền hi hi ha ha đi tới, miễn cưỡng ngăn chận ý xấu hổ trên mặt, giả bộ trấn định cùng đám người Ngô Tương, Lục Giam thi lễ, sau đó hưng phấn nói: “Là chm quốc nha, để ta xem nào.”“Cái mỏ thật lớn! Nói vậy rất lợi hại?” “Là bắt được từ đâu vậy?”
Lục Luân cực kỳ đắc ý: “Tất nhiên là do ta mang đến.”
“Thật xinh đẹp, cho ta được không?” Lâm Thất là nhỏ nhất trong đám nữ hài tử Lâm gia, từ trước đến nay luôn được sủng ái, cũng bá đạo nhất, không đợi Lục Luân đáp ứng, vội đoạt lấy lồng sắt trong tay Lâm Thận Chi, cười hì hì đưa cho nha hoàn bên người, định bảo nha hoàn cầm cho nàng.
Lâm Thận Chi khẩn trương, nhịn không được khóc nức nở nói: “Là của ta, là của ta.” Sau đó kiễng chân với lồng chim trong tay Lâm Thất.
Lâm Thất có hành động kia, đơn giản chỉ muốn khoe khoang, tỏ vẻ bản thân trong đám tỷ muội cao hơn một bậc, được mọi người vài phần kính trọng. Giờ phút này thấy Lâm Thận Chi như vậy, trong lòng có chút xấu hổ, thấy Lâm Thận Chi thật sự đáng ghét. Phụ thân mẫu thân có thế lực, Lâm Thất chưa từng để một tiểu hài tử nhỏ bé như hắn ở trong mắt, liền một tay cầm lồng chim, một tay đặt lên đầu vai Lâm Thận Chi, đẩy mạnh một cái, trách mắng: “Rõ ràng là của Lục Ngũ ca, sao lại biến thành của đệ? Không có quy củ! Thích khóc lóc thì cách xa ta một chút!”
Lâm Cẩn Dung vươn tay định đỡ, nhưng đã không kịp, Lâm Thận Chi bị đẩy ngã, đặt mông ngồi dưới đất gào khóc, chỉ giây lát lệ đầy mặt, hé ra mặt đỏ hồng. Lâm Thất có chút hoảng hốt, Lâm Lục lại nhíu mày nói: “Lão Thất! Sao đệ lại xấu tính như vậy! Thất tỷ bất quá chỉ đẩy nhẹ đệ một chút thôi, đệ đã ngã lăn ra đất gạt người lên tiếng khóc thét? Tuổi còn nhỏ học gì không học lại học mấy thứ này, hoàn toàn không có nửa điểm khí độ, một thân bĩ khí!”
“Đây vốn là của hắn! Làm tỷ tỷ lại vô thanh vô tức đoạt chim quốc của ấu đệ, còn đánh mắng ấu đệ, khóc cũng không cho khóc? Ai mới không quy củ? Lâm gia chúng ta cũng không bao giờ dạy dỗ như vậy!” Ăn thịt người còn muốn tu tiên, đây không phải lần đầu tiên cũng không phải lần cuối cùng, Lâm Cẩn Dung sớm đã quên mọi thứ tồn tại quanh mình, lửa giận tận trời nhưng trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh đem Lâm Thận Chi kéo ôm vào trong ngực, một bên lau lệ cho hắn, một bên thấp giọng nói: “Nam tử hán, có rất nhiều việc, không đáng để đệ ngồi dưới đất khóc lóc?” Đợi Lâm Thận Chi im tiếng, mặt lạnh nhìn cặp song sinh: “Hắn tuy nhỏ, nhưng cũng là huynh đệ của các muội, các muội không yêu thương hắn thì thôi không nói tới, nhưng đã làm sai thì phải nhận lỗi.”
Cặp song sinh thấy nàng nghiêm mặt bộ dáng hùng hổ, hoàn toàn không giống như trước ôn nhu trầm mặc, không khỏi có chút khiếp sợ. Lâm Thất trừng mắt, phô trương thanh thế: “Tứ tỷ tỷ nói cho rõ ràng, ai đánh hắn mắng hắn? Rõ ràng hắn ỷ vào mình tuổi còn nhỏ mà xấu tính! Hơn nữa, là chim quốc của hắn sao? Rõ ràng là của Lục Ngũ ca. Tỷ ỷ mình là tỷ tỷ, lên mặt không nói đạo lý chăng?!”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng tà nghễ nhìn nàng, đi về phía trước từng bước, nàng phát dục có vẻ sớm, so với Lâm Lục cùng Lâm Thất đều cao hơn nửa cái đầu, như vậy từ trên cao nhìn xuống, làm cho Lâm Thất không tự giác lui ra phía sau từng bước, ngửa đầu nói :“Chẳng lẽ tỷ còn dám đánh ta?”
Muốn bắt nạt đệ đệ của nàng, cứ bước qua xác của nàng đi! Lâm Cẩn Dung rất nhanh nắm tay thành quyền quơ quơ trước mặt nàng, cười lạnh nói: “Xin lỗi!” Nếu tỷ muội song sinh này không biết phân biệt tốt xấu, nàng không sợ trước mặt mọi người giáo huấn các nàng, lưu lại ác danh, mà ác danh này rất nhanh sẽ nổi tiếng.
Có nha hoàn thấy tình thế không ổn, muốn lên tiếng khuyên bảo, nhưng Lâm Cẩn Dung ánh mắt sắc bén liếc qua khiến nha hoàn sợ tới mức lui về phía sau. Lệ Chi cùng Xuân Nha cũng bất động thanh sắc đứng bên cạnh Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thận Chi.
Thấy bọn tỷ muội bị dọa sợ, hoàn toàn bị hủy hình tượng, hơn nữa là cặp song sinh mình hận nhất, Lâm Ngũ không khỏi tâm hoa nộ phóng (vui vẻ), phe phẩy cây quạt chính nghĩa hát đệm: “Thất muội, muội hơi quá đáng! Chúng ta đều thấy rõ ràng là muội không nói đạo lý, bắt nạt Thất đệ! Lục muội, muội cũng thật là, không phân biệt tốt xấu, thật sự không phải là hành vi của một tỷ tỷ. Nhanh nhận lỗi đi.” Sau đó mỉm cười tiến lên dỗ Lâm Thận Chi: “Thất đệ đừng khóc, Ngũ tỷ có thủy tinh cao rất ngon, cho đệ ăn được không?”
Lâm Lục căm hận nhìn Lâm ngũ liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn nhìn mấy nam hài tử ở bên cạnh, lập tức thay đổi biểu lộ khuôn mặt tươi cười trước Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ Lâm Thất: “Quên đi, quên đi, là hiểu lầm thôi. Chúng ta lúc trước đều nhìn thấy là Lục Ngũ ca lấy ra, Lục Ngũ ca cũng nói là hắn mang đến, ai ngờ hắn vô thanh vô tức đột nhiên đưa cho Thất đệ? Chúng ta không biết mà thôi. Hôm nay là ngày mừng thọ của tổ mẫu, đều là tỷ muội nhà mình, Tứ tỷ cần gì phải khiến nhóm biểu ca chê cười?” Nghe thì có vẻ là lời hay, ngụ ý cũng muốn Lâm Cẩn Dung buông tha việc này.
Chê cười thì thế nào? Giữ mặt mũi cũng có thể nấu thành cơm ăn sao? Nàng kiếp trước chính là cố kỵ không muốn mất mặt, cho nên mới chết vì sĩ diện! Lâm Cẩn Dung khinh thường cười nhạo một tiếng: “Thất đệ tuy nhỏ, nhưng cũng có thể diện, làm tỷ tỷ cũng không cho hắn thể diện, không làm gương tốt, sau này sao có thể dạy dỗ hắn nên người?”
Lục Luân đã sớm tức giận không nhịn được, nghe vậy liền đem Lâm Lục đẩy ra, lại vươn tay béo tròn ngăm đen duỗi ra trước mặt Lâm Thất, trừng mắt nói: “Đưa đây! Vốn ta đã đưa cho Lâm Thất đệ, muội còn muốn bá đạo đoạt lấy? Ta chưa từng thấy qua nữ nhân như vậy, không nói đạo lý, không hiểu quy củ! Cũng không sợ tương lai không có ai muốn lấy về hay sao!”
Nữ nhân?! Tiểu cô nương mới mười hai tuổi lại bị hắn gọi là nữ nhân! Nữ hài tử sắc mặt đều biến đổi, Lâm Lục cùng Lâm Thất đen mặt, Lục Vân muốn cười lại không dám cười, hé ra mặt trướng đỏ bừng, Lâm Ngũ không hề cố kỵ “Xì” một tiếng cười, Ngô Tương thì nhướn mày, Lục Giam trong mắt cũng lộ ra ý cười thản nhiên.
Chỉ có Lục Kinh phụng phịu đánh Lục Luân: “Đệ thật vô liêm sỉ! Ai kêu đệ nói muội muội như vậy? Ăn nói thô lỗ, xem ta trở về bẩm mẫu thân, đánh cho đệ không phân biệt được phương hướng!”
Lục Luân rít gào: “Lục lão tam! Huynh cứ mách thử xem!” Sau đó đỏ mặt tía tai đối với Lâm Thất rống giọng: “Lâm Thất tiểu thưa! Đưa ta chim quốc! Chim quốc của ta có bị đá chết cũng không cho ngươi! Nữ nhân chết dẫm này!”