Ban đêm, mấy chục ngọn nến đem Vinh Cảnh cư chiếu sáng huy hoàng, một bình phong vẽ cảnh sơn thủy đem đại đường chia thành hai nửa, bên trong là Lục lão phu nhân cầm đầu nữ quyến cùng hài tử, bên ngoài là Lục lão ông chủ trì các nam nhân.
Nói là cả nhà đoàn tụ, trong trường hợp đó, bữa cơm lại vô cùng im lặng. Mọi người đều mang tâm sự, chỉ có hai nhi tử của Lục Thiệu, Nguyên Lang cùng Hạo Lang còn nhỏ, được nhũ mẫu chăm sóc cùng ngồi ở một bên, trong chốc lát muốn ăn thứ này, trong chốc lát muốn ăn cái kia, có chút không như ý sẽ mếu miệng.
Lã thị trong lòng phiền chán vô cùng, dỗ vài câu không thấy hiệu quả, không khỏi mắng Nguyên Lang: “Lớn như vậy còn nửa điểm không hiểu quy củ, bảo ta trông cậy vào con được sao? Làm quấy nữa thì đừng ăn, trở về phòng đi!”
Nguyên Lang bất quá mới chỉ sáu bảy tuổi, ngày thường nhận hết sủng ái, lúc này thấy vậy, tất nhiên không thuận theo, miệng vừa mếu xệch, hai giọt nước mắt trong veo rơi xuống.
Tống thị sầm mặt cảnh cáo Lã thị: “Tiểu hài tử chỉ là vui đùa. Đang yên đang lành, con mắng hắn làm chi? Đã nói với con bao nhiêu lần, ăn cơm đừng trêu chọc hài tử. Con đây là muốn mọi người đều ăn không vô đúng không?”
Lã thị ủy khuất rũ mắt xuống: “Bà bà giáo huấn phải. Đều là lỗi của nhi tức.”
Lục Vân đánh mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mắt xem mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm chủ định xới cơm gắp thức ăn, nàng tất nhiên biết hai người này đang làm gì. Một người trong lòng khó chịu, thiếu kiên nhẫn, muốn mượn cớ để phát huy, một người thì cáo già, mắt thấy có chuyện xấu hổ, liền trước khi người bên cạnh mở miệng mà cướp lời nói ra, tiếp theo, nên để Lục lão phu nhân ra mặt hoà giải.
Quả nhiên, Lục lão phu nhân hàm chứa tươi cười, từ ái hướng Nguyên Lang vươn tay: “Đến đây, tằng tử ngoan, đến chỗ của tằng tỉ mẫu (bà cố). Ai u, tiểu quai quai của ta, đừng khóc a, muốn ăn cái gì? Cứ nói với ta, ta gắp cho con.”
Nguyên Lang nín khóc mỉm cười, ngồi yên trong lòng của Lục lão phu nhân, chỉ vào thức ăn trên bàn nói: “Muốn ăn thịt đông, còn muốn ăn món bánh này.” Đều có nha hoàn Tố Tâm ở một bên thay hắn gắp thức ăn, ôn nhu an ủi chiếu cố.
Thấy Nguyên Lang không nháo, Lã thị cũng không nói thêm gì, Lục lão phu nhân nhân tiện nói: “Thê tử của Đại Lang cùng Nhị lang đều ngồi xuống ăn đi, để bọn nha hoàn hầu hạ là được rồi. Hôm nay không có người ngoài, đều là người trong nhà, không cần giữ quy củ như vậy, hiếm khi tụ tập ở một chỗ, thứ chúng ta cần chính là hòa khí náo nhiệt. Ngồi xuống, ngồi xuống.”
Lã thị cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ cảm tạ, vừa ngồi xuống, Lục lão phu nhân lại lệnh cho Lâm Ngọc Trân, Tống thị gắp thức ăn cho nhi tức, vì thế không khí lại lần nữa trở nên hài hòa.
Trong chốc lát, cơm dùng xong. Nhóm nha hoàn ma ma thu dọn bát đũa trên bàn, bỏ đi bình phong, bưng lên trà quả, toàn gia nhàn rỗi ngồi uống trà. Trà qua một tuần, Lục lão ông ho nhẹ một tiếng, cả nhà đều an tĩnh lại, yên lặng nghe hắn nói chuyện.
Lục lão ông chậm rãi đảo qua từng người một nói: “Hôm nay bảo mọi người tụ tập lại, là có hai việc, thứ nhất, là Nhị lang cùng A Dung thành thân đã tròn một tháng, Nhị lang sắp đến chỗ Chư tiên sinh đọc sách, bữa tiệc này xem như thay hắn tiễn biệt; Thứ hai là, mấy năm nay, Nhị tức vẫn đều thực vất vả, vô cùng vất vả.”
Lục lão ông tăng thêm ngữ khí, nhìn Tống thị cùng Lục Kiến Trung thâm tình nói: “Mấy năm nay mẫu thân các con thân thể vẫn không tốt, trưởng tức thì đi Giang Nam chiếu cố lão đại, đều là Nhị tức chiếu cố già trẻ lớn bé trong nhà, lo liệu gia vụ, quản thúc nô bộc, đi sớm về tối, chịu mệt nhọc, làm rất tốt. Nếu ví việc nhà chúng ta như một trận chiến, Nhị tức chính là công thần.”
Tống thị vẻ mặt cảm động cùng ngượng ngùng: “Công công khen ngợi nhi tức thế này thật quá lời, đều là người một nhà, đây là bổn phận của nhi tức, sao dám kể công?”
Thực làm ra vẻ. Lâm Ngọc Trân vẻ mặt khinh thường bĩu môi, cúi đầu thưởng thức nhẫn bảo thạch màu đỏ trên tay. Đồ thị nhìn nàng, lại nhìn Tống thị, rồi nhìn Lâm Cẩn Dung, vẻ mặt hứng thú.
Lục lão ông hướng Tống thị khoát tay: “Không cần khiêm tốn, là công lao của con thì chính là của con, ta sẽ không vô duyên vô cớ quở trách ai, cũng sẽ không vô duyên vô cớ khen ngợi ai. Ta đã sớm không đành lòng để con vất vả như thế, tiếc rằng không còn cách nào. Ít nhiều có thê tử của Đại Lang hỗ trợ, ta mới thấy yên tâm hơn chút ít.”
Lã thị nghe vậy, nhãn tình sáng lên, ngẩng đầu lên hi vọng nhìn Lục lão ông, Lục lão ông nhìn nàng ôn hòa cười: “Thê tử Đại Lang cũng là người hiền lành có năng lực, thật khá.” Không đợi Lã thị đứng dậy khiêm tốn, hắn lại chuyển đề tài, cất cao giọng nói: “Nhưng mà, lần này ta cũng thấy được, toàn gia đều nhàn rỗi, chỉ có hai người bận rộn, thật sự quá kỳ cục.” Ánh mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Thê tử của Nhị lang!”
Lâm Cẩn Dung vẫn đang chờ hắn nhắc đến, nghe vậy lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Vâng, tổ phụ.”
Lục lão ông ánh mắt dưới hàng lông mi chợt lóe: “Trong hai ngày này con chuẩn bị một chút, bắt đầu từ mùng , con sẽ đi theo Nhị thẩm nương, Đại tẩu học quản gia xử lý công việc. Phải cố gắng, không được nhàn hạ, nhanh chóng bắt kịp công việc, rõ chưa?”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên đáp ứng, biểu thị quyết tâm, nàng sẽ làm tốt. Tuy rằng Lục lão ông thích lời lẽ khéo léo, nhưng ở trước mặt hắn, không có chuyện gì so với hành động thực tế lại có sức thuyết phục hơn.
Lục lão ông lại nhìn về phía Tống thị cùng Lã thị: “Các con không được nhẹ tay với nàng, việc gì nên để nàng làm thì phải để nàng làm, cũng không được giấu tài, đều phải hướng dẫn, nên nhắc nhở thì phải nhắc nhở.” Rồi cười ha ha: “Lão Nhị hiểu được, ta có tính tình gì, người phía dưới làm việc, không chỉ là nhờ vào một mình hắn, cũng phải trông chừng quản sự, vì sao vậy? Bởi vì quản sự không tận hết chức trách, có thể sẽ mặc kệ mọi việc. Tựa như Đại Lang làm hỏng việc, chính là lão Nhị không dạy tốt, lão Nhị làm hỏng việc, chính là ta không dạy tốt.”
Ý tứ này rất rõ ràng. Lục Thiệu “Bá” một chút liền đứng lên, vẻ mặt khiêm cung, Lục Kiến Trung trên khuôn mặt mập mạp tràn đầy tươi cười: “Vâng, vâng, phụ thân nói có lý.”
Tống thị mí mắt khống chế không được run rẩy một chút, trên mặt chậm rãi nở rộ ra tươi cười ôn hòa rộng lượng đến cực hạn: “Công công yên tâm, nhi tức nhất định sẽ đối đãi A Dung giống như đối đãi với thê tử của Đại Lang. Sẽ không nhẹ tay, cũng sẽ không mặc kệ.”
Lã thị cũng đứng dậy, cúi mắt khô cằn nói: “Tổ phụ yên tâm, tôn tức chắc chắn sẽ đối đãi với A Dung như thân tỷ muội.”
Lâm Cẩn Dung liền tiến lên, đối với Tống thị cùng Lã thị nghiêm túc thi lễ: “Khiến thẩm và tẩu tử thêm phiền toái.”
Tống thị cười đỡ nàng dậy, thân ái nóng bỏng nói: “A Dung khách khí rồi, con là giúp ta giảm bớt gánh nặng mà. Tại sao lại nói thêm phiền toái? Ta ước gì con nhanh bắt kịp công việc, ta có thể giống như bà bà con nhàn rỗi hưởng phúc.”
Lâm Cẩn Dung cười nhìn Lã thị liếc mắt một cái, ôn nhu nói: “Nhị thẩm nương nay không phải hưởng phúc từ Đại tẩu sao? Ta cũng không có bản lĩnh như của Đại tẩu.”
Lã thị nở nụ cười một tiếng, nửa thật nửa giả, nửa chua nửa ngọt nói: “Ta nào có bản lĩnh như đệ muội?” Có thể được lão thái gia che chở như vậy, không phải bản sự thì là cái gì?
Lâm Ngọc Trân tinh thần chấn hưng nói: “A Dung, Nhị thẩm nương quản gia rất giỏi, con cần phải học tập nghiêm túc bản sự của Nhị thẩm nương mới được.”
Lục lão ông khoát tay áo: “Tốt lắm, nên nói đều nói xong rồi, tan đi. Nhị tức cẩn thận suy nghĩ, trước để A Dung bắt tay vào làm việc nào.”
Tống thị đáp ứng, thân ái lôi kéo tay Lâm Cẩn Dung, nói không ngớt: “Khi nào con nhàn rỗi, chúng ta mới thương lượng sau.”
“Vâng.” Lâm Cẩn Dung cũng giống như nàng cười đến loan mặt mày. Giương mắt chạm phải ánh mắt Lục Giam, đã thấy trong mắt hắn cũng không có ý cười, thấy nàng nhìn liền rủ mắt xuống.
Lâm Cẩn Dung khó hiểu. Đang định tìm tòi nghiên cứu, Lục Luân cười hì hì giả vờ giả vịt hướng nàng vái chào thật sâu: “Nhị tẩu, lúc này tẩu muốn lười cũng không được nữa rồi.” Đứng dậy lại được mọi người cổ vũ hướng nàng bắt tay làm quyền.
Ra khỏi Vinh Cảnh cư, Lục Giam không nhanh không chậm đi ở đằng trước, Lâm Cẩn Dung cũng không nhanh không chậm theo phía sau, hắn không nói lời nào, nàng cũng không nói gì. Đi được nửa đường, Lục Giam mới quay đầu hỏi nàng: “Nhị thẩm nương tất nhiên sẽ hỏi nàng, muốn bắt đầu từ đâu học quản gia, nàng muốn làm gì?”
Lâm Cẩn Dung nói :“Ta còn chưa nghĩ ra. Tổ phụ thái độ tuy là bỏ qua, nhưng không có khả năng mọi chuyện đều giao cho người khác. Có hắn chưởng quản, đại sự không lo, nhưng việc nhỏ cũng đủ mệt người.”
Lục Giam kéo kéo khóe môi: “Ta thấy bộ dạng nàng giống như đã định liệu trước.”
“Làm sao có thể?” Lâm Cẩn Dung tất nhiên không thừa nhận: “Ta còn đang lo lắng. May mắn, còn có hai ngày, ta có thể chậm rãi suy nghĩ.”
Lục Giam chờ, không thấy nàng có ý nói chuyện, liền xoay người đi phía trước. Trở về phòng, mới nói: “Ta ngày mai sẽ chú tâm đọc sách. Nàng thu dọn hành lý của ta một chút, lại chuẩn bị cho Chư tiên sinh cùng sư mẫu một phần lễ. Không cần quý trọng, nhưng nhất định phải tinh xảo.”
Lâm Cẩn Dung thay hắn cởi bỏ ngoại sam, thuận miệng nói: “Đưa hai tập giấy Tuyên Thành, lại thêm một lọ mực, hai cân cá bạc khô, mười cân rau dại thôn quê, hai bầu rượu lệ chi. Chàng thấy thế nào?”
“Không sai.” Lục Giam kinh ngạc quay đầu nhìn nàng: “Đều là thứ tiên sinh yêu thích.” Chư tiên sinh, yêu phong nhã thư họa, cũng thích mỹ thực. Lâm Cẩn Dung đưa mấy thứ này, không phải thực quý trọng, nhưng có tâm, chắc chắn Chư tiên sinh thích.
Lâm Cẩn Dung cười: “Vậy là tốt rồi. Chư tiên sinh đáng được tôn kính, cũng nhất định phải tôn kính người cho tốt.”
Mùng mười, mới chỉ canh bốn, Lục Giam cũng đã mở mắt. Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung bên cạnh im lặng ngủ say, thử thăm dò vươn tay vào trong chăn nàng, đặt ở trên lưng nàng.
Lâm Cẩn Dung sợ hãi cả kinh, rất nhanh thanh tỉnh, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”
Lục Giam không nói lời nào, chỉ ôm nàng sát vào người, đem đầu nàng gắt gao đặt trước ngực hắn. Lâm Cẩn Dung thuận theo nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm bờ vai của hắn. Lục Giam hơi thở tức thì trở nên dồn dập, động tác càng thêm cuồng dã.
Lâm Cẩn Dung nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ: “Nhẹ một chút, chàng còn phải dậy sớm rời đi mà.”
Lục Giam không nói, một đôi tay gắt gao thiếu chút nữa đem thắt lưng của nàng đứt gãy. Lâm Cẩn Dung cắn môi, tùy ý để tóc dài phân tán trên khuôn mặt.
Thời điểm ánh mặt trời đầu tiên chiếu trên đầu tường, Lâm Cẩn Dung rốt cục cũng tiễn bước Lục Giam rời đi.