Lâm Cẩn Dung theo sau Lục Giam nhìn ra, chỉ thấy tiểu nha hoàn Nguyệt Nhi trong phòng Đồ thị cúi đầu đứng ở hành lang, khiếp đảm ngước lên, dường như sắp khóc. Bộ dạng như vậy không nói là giống Đồ thị, nhưng cũng là chân truyền của Đồ thị.
Lệ Chi thật sự vô cùng chán ghét người Tam phòng, mới vừa nghe Lục Giam nói như thế, lập tức gọi Anh Đào đốt đèn lồng, bảo Đậu Nhi tiếp khách, hàm chứa tươi cười kéo tay Nguyệt Nhi: “Nguyệt Nhi, đi cùng với ta đi, nếu sai lầm sẽ không tốt.”
Nguyệt Nhi lâm vào thế khó xử, vốn còn muốn nói thêm hai câu, Lục Giam đã trở về phòng, đem cửa gắt gao đóng lại. Lệ Chi bất chấp khuyên nàng: “Đi đi, thời điểm lúc trước ngươi đến cũng không nói rõ ràng, lúc này mới nói, dĩ nhiên trì hoãn không ít canh giờ, không nhanh lên sau khi trở về nhất định sẽ bị trách phạt.” Đậu Nhi cũng đuổi kịp tiến lên, cùng Lệ Chi một trái một phải, thân ái nóng bỏng ôm cánh tay Nguyệt Nhi mạnh mẽ kéo người đi ra ngoài.
Nghe thấy cửa viện đã đóng lại, bên ngoài rốt cục thanh tĩnh, Lâm Cẩn Dung thấy mài mực đã đủ, liền thả mặc đĩnh, hỏi Lục Giam: “Chuyện phân công chàng đã nói với tổ phụ chưa?”
Lục Giam có chút tâm phiền ý loạn: “Lúc trước đã ăn cơm, thừa dịp nói ra hai câu.”
Lâm Cẩn Dung không hỏi thêm nửa chữ, đứng ở một bên nhìn hắn vẽ, mỗi khi hắn vẽ xong một bức, liền cầm đặt sang một bên.
Thật lâu sau, Lục Giam đứng dậy thả bút lông đầu nhỏ vào bình, có chút lo lắng nói: “Tổng cộng có năm bản, chúng ta, trong nhà, nhạc gia, Ngô gia, cữu gia Thanh châu, mỗi nhà một bản.” Một bên nói, một bên nghiêng tai lắng nghe.
Lâm Cẩn Dung biết hắn đang quan tâm chuyện vừa rồi, giờ phút này tâm tình của hắn nhất định thập phần mâu thuẫn, hy vọng khiến Tam phòng bên kia chết tâm, lại sợ hãi xử lý không lo, huyên náo không thể vãn hồi, sẽ đánh mất thể diện của Tam phòng, liền nhân tiện nói: “Ta sai người đi xem thế nào?”
Lục Giam lắc đầu: “Không cần. Trước tiên ngủ đi.”
Hai người ra khỏi thư phòng, Quế Viên dẫn Anh Đào đưa lên nước ấm hầu hạ hai người rửa mặt, Lâm Cẩn Dung mới đem bột đánh răng để vào trong miệng, chợt nghe bên ngoài cửa phòng mở ra, tiếp theo Lệ Chi ở bên ngoài mành nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ đã trở lại.”
Lục Giam buông khăn tay xuống, cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn bên ngoài. Lâm Cẩn Dung đành phải lau bột đi nói: “Tiến vào đáp lời.”
Lệ Chi cùng Đậu Nhi tiến vào, trước hành lễ, sau đó đứng lại, cũng không ngẩng đầu lên thấp giọng nói: “Nhóm nô tỳ dựa theo phân phó của Nhị gia, đưa Nguyệt Nhi đến chỗ nhị môn, nàng nửa đường lại bị đau bụng, nô tỳ đành phải chờ nàng, chờ mãi không thấy người đi ra, đi tìm một lúc mà không thấy đâu, khiến hai người nô tỳ vô cùng sợ hãi. Nô tỳ sai thêm mấy người đi tìm, đoán rằng nàng đã quên chúng ta còn ở bên ngoài chờ nàng, hoặc là đi ra không phát hiện chúng ta liền đi trước trở về, kinh động mọi người sẽ khó coi, liền bảo Đậu Nhi ở bên ngoài chờ, nô tỳ đến chỗ Tam phu nhân xem thế nào. May mắn là người đã sớm trở về.”
Lệ Chi nói đến chỗ này, liền thức thời dừng lại, cũng không đề cập việc Lục Tam lão gia không thoải mái gì đó, cũng không nói người Tam phòng bên kia phản ứng thế nào. Đậu Nhi lại cúi đầu, không nói được một lời. Nhưng nếu cẩn thận nhìn ngắm, đều có thể thấy các nàng trên mặt đang che giấu ý cười.
“Đã biết, đều đi xuống nghỉ ngơi đi.” Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn Lục Giam, chỉ thấy hắn nghiêng một nửa mặt, mặt không chút thay đổi nhìn một góc tối, cho thấy là tức giận xấu hổ đến cực điểm, liền thu hồi ánh mắt, chỉ coi như không có chuyện gì, im lặng rửa mặt.
Lục Giam im lặng đứng một lát, trầm mặc tiếp tục rửa mặt, mãi cho đến khi lên giường tắt đèn, cũng không nói thêm một câu.
Lâm Cẩn Dung tập mãi thành quen, cũng không phiền hắn, im lặng đi vào giấc ngủ. Trong mông mông lung lung, nghe thấy tiếng hắn ngồi dậy, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Giam thấp giọng nói: “Ngủ không được, ta đi đọc sách.”
Lâm Cẩn Dung nhịn không được nhíu mày, thiếu gia hắn muốn như thế nào liền như thế ấy, nhưng cần gì phải kinh động hạ nhân bên ngoài chứ?
Liền nhẫn nại ôn nhu nói: “Khuya khoắt đọc sách cái gì? Còn nhiều thời gian, dụng công cũng không cần phải vậy, dù chàng chưa ngủ được, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
Lục Giam vốn đã muốn ngồi dậy mặc quần áo, nghe thấy nàng nói như thế, liền dừng động tác, chậm rãi nằm trở về.
Lâm Cẩn Dung lắng nghe, nghe thấy hắn khe khẽ thở dài.
Trời chưa sáng hẳn, hai người đã rửa mặt chải đầu xong, vừa ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, chợt nghe Đậu Nhi ở phía ngoài mành cửa nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân, Ngũ gia tới.”
Rèm được nhấc lên, Lục Luân khoanh tay đứng ở nơi đó, vẻ mặt cười ngây ngô, mang theo chút lấy lòng cùng cẩn thận lớn tiếng nói: “Nhị ca, Nhị tẩu, ta da mặt dày tiến vào cùng ăn điểm tâm, các ngươi có cho phép không?”
“Ngũ đệ mau vào đi.” Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn là vì Tống thị cùng Lã thị làm chuyện tốt mà áy náy, cố ý tới đây cải thiện quan hệ, biểu đạt áy náy, liền bảo hắn ngồi, tự tay múc cho hắn một bát cháo, cười nói: “Làm khó Ngũ đệ sớm như vậy đã tới đây ăn điểm tâm với chúng ta, cần phải ăn hơn hai bát mới được.”
Lục Giam cười cười, gắp cho Lục Luân một miếng cá: “Ăn nhiều một chút.”
Lục Luân khoa trương cười: “Ha ha, thật là thơm, sao ta lại thấy đồ ăn ở phòng Nhị ca, Nhị tẩu lại thơm ngon hơn chỗ của ta đây? Ta ăn rất khỏe, sẽ không thể để ta ăn hết sạch, các ngươi không ăn được chút gì?”
Lâm Cẩn Dung liền cười: “Có làm sao? Hai huynh đệ cứ ăn trước, ta tùy tiện dùng chút điểm tâm khác cũng không sao. Nếu không thì bảo phòng bếp nấu thêm một phần nữa.”
Lục Giam cũng nói: “Bất quá chỉ là một bữa cơm mà thôi, đệ cứ thoải mái đi.”
“Ta đây liền không khách khí.” Lục Luân cúi đầu chỉ để ý ăn cơm, Lục Giam chỉ để ý gắp thức ăn cho hắn, Lâm Cẩn Dung chỉ để ý xới thêm cơm cho hắn, ba lượt như thế, Lục Luân đột nhiên ăn không vô nữa, bưng bát ngẩng đầu lên nhìn hai người, vẻ mặt xấu hổ cùng khó chịu: “Nhị ca, Nhị tẩu, nương ta các nàng……”
Còn chưa nói xong, Lục Giam liền đánh gãy lời của hắn: “Mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: “Chúng ta hôm nay muốn xuất môn, Ngũ đệ có muốn đi theo không?”
Lục Luân ánh mắt lập tức sáng lên: “Tốt, tốt.” Rồi buông bát cháo xuống nói với Lục Giam: “Nhị ca thay ta đi nói với tổ phụ, ta bị quản giáo đến điên mất rồi.”
“Ta rủ đệ ra ngoài, tất nhiên ta sẽ thay đệ cầu tình.”
Lục Giam mỉm cười, đứng dậy khoác áo choàng, công đạo Lâm Cẩn Dung: “Chúng ta đến chỗ tổ phụ trước. Nàng xử lý sự tình cho tốt, ta sẽ quay lại đón nàng ra ngoài.” Nói xong đi sang cách vách lấy một bản vẽ, gọi Lục Luân cùng đến Tụ Hiền các.
Lâm Cẩn Dung tiễn hai người ra ngoài, cũng không còn tâm tư dùng cơm, sai người thu dọn, bảo Lệ Chi cùng Đậu Nhi tiến vào đáp lời: “Đêm qua là chuyện gì xảy ra?”
Lệ Chi nói: “Mới đi mấy chục bước đã không chịu đi rồi, nặng giống như nghìn cân vậy. Hai người nô tỳ vẫn tiếp tục kéo đi, chỉ nói nếu lỡ việc Nhị gia sẽ không buông tha chúng ta, nhất định phải kéo nàng tới nhị môn, nàng liền khóc, nói bụng đau, chúng ta liền cùng nàng đi tìm xí ốc, đi vào rồi không thấy ra… Hồi lâu mới lén lút bước ra, theo chân tường nhanh như chớp chạy đi, chúng ta làm bộ như không thấy, đợi cho nàng đi xa mới đi theo…… Lúc gõ cửa, khiến Tam lão gia bị kinh động, rất rõ ràng đều là lời nói dối. Thật khó cho người kia, đã lớn từng này tuổi, còn ép buộc người khác như vậy.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Đều là nhàn rỗi quá mức.”
Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Nô tỳ ước gì nàng ép buộc quá mức bị xấu mặt mới tốt.” Nhìn Lục Giam như vậy, quả thực là đã tức giận khổ sở đến cực điểm. Dù có tình cảm, trải qua vài lần ép buộc, không phải càng ép buộc càng trở nên xa cách lãnh đạm hay sao?
Tuy hôm qua lão thái gia nói muốn phân công một lần nữa, nhưng trước khi có sự an bài mới, Lâm Cẩn Dung theo thường lệ vẫn đễn chỗ Tống thị. Tống thị bà tức cũng thật hiếm có, cho dù mới bị tổn thương, cũng không nhàn hạ dùng mánh lới mượn cớ bệnh ốm mà trốn tránh, đối với hạ nhân như cũ mặt mày hớn hở, uy nghiêm đều xem trọng, bộ dạng nghiêm túc. Vừa thấy Lâm Cẩn Dung, tuy rằng còn có thể cố gắng tươi cười, nhưng thật sự không thể thân thiết nổi.
Lâm Cẩn Dung cũng không để ý nhóm nàng, im lặng ngồi ở một bên, không nói nhiều, không sinh sự, chỉ tẫn chức trách.
Quản lý sự tình được một nửa, Tiếu ma ma tiến vào, dán tại bên tai Tống thị nhẹ giọng nói vài câu.
Tống thị liền bảo Mạnh ma ma chưởng quản khố phòng cầm đầu vài ma ma khác đi ra ngoài: “Đại lão gia đã sai người đưa lễ vật hạ chí về, các ngươi đi đem mấy thứ này kiểm kê thẩm tra rõ ràng, rồi đem danh mục tới đây.”
Các ma ma đáp ứng, nối đuôi nhau lui xuống.
Giây lát, sự tình xong xuôi, Mạnh ma ma dẫn người nâng mấy thùng tiến vào, hai tay dâng lên một hộp sơn đen: “Phu nhân, lễ vật đều có đây. Ngoài đồ ăn đã chuyển xuống phòng bếp, còn lại vật tinh tế đều ở trong này.”
Tay Tống thị vừa chạm đến hộp sơn đen, lại rụt trở về, đứng dậy tiếp đón Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị: “Đều theo ta đến chỗ lão thái thái, để lão nhân gia cùng nhau kiểm duyệt.”
Đoàn người chậm rãi đến Vinh Cảnh cư, lão thái thái đang được mẫu tử Lâm Ngọc Trân bồi ở một bên, ngồi ở hành lang ngắm một cây hoa nhài, mắt thấy các nàng tới, không khỏi cười nói: “Di, làm cái gì vậy? Đến tặng lễ cho lão thái bà chúng ta sao?”
Tống thị cười hì hì tiến lên đỡ bả vai bà: “Cũng không phải vậy, Đại bá sai người đưa lễ. Mẫu thân mở ra nhìn xem, cũng để chúng ta nhìn đã mắt?” Lã thị hai tay dâng lên hộp gỗ sơn đen.
Lâm Ngọc Trân liếc nhìn hộp gỗ kia một cái, lại nhìn thấy mấy thùng lớn, oán giận nói: “Năm ngoái đã sớm đưa đến, năm nay tại sao lúc này mới đưa đến? Lại trễ hai ngày, chỉ sợ cũng không kịp tiết hạ chí.”
Lục lão phu nhân nói: “Việc đi đường ai có thể nói rõ ràng? Gửi về là tốt rồi.” Cũng không tiếp nhận, quay đầu bảo Lục Vân: “Mắt ta không tốt, Vân nha đầu đọc cho ta nghe, phụ thân con đã tặng thứ gì tốt?”
Lục Vân mỉm cười tiếp nhận hộp gỗ, từ bên trong lấy ra danh mục lễ vật, nhưng thấy đa phần là vải vóc sa la tiêu kim phô thúy, lại có hạt châu, hương liệu, sừng tê giác, trà bánh, họa phiến giấy bút, nhân tiện nói: “Không có gì hiếm lạ, vẫn giống như năm vừa rồi, chỉ có mấy kiện vải hiếm lạ. Phụ thân nói, để tổ phụ cùng tổ mẫu làm quần áo mặc mùa hè.”
Lục lão phu nhân không khỏi có thêm vài phần hứng thú: “Vàng bạc tục vật lão thái bà ta cầm cũng vô dụng. Nhưng thật ra kiện tứ kinh giảo la này khá đẹp, mau mở thùng để ta xem thế nào.”
Mạnh ma ma nhanh đem thùng mở ra, cầm lên mấy kiện vải, có dệt nổi, cũng có tố la. Trong đó một kiện màu đỏ thắm hoa văn thêu nổi có mấy chỗ đục lỗ, vừa phú quý vừa vui vẻ. Lục lão phu nhân liếc mắt một cái liền nhìn trúng: “Thứ này được, lấy ra để ta may một bộ. Cũng tiện xuất môn làm khách.”
Lâm Ngọc Trân đắc ý nói: “Mẫu thân, lão Đại vẫn đều nhớ kỹ người thích nhất cái gì.”
Lục lão phu nhân liên tục gật đầu, cười đến mị mắt.
Tống thị mở to mắt nhìn, cười nói: “Đại bá thật là có hiếu. Mẫu thân, vải này là thứ tốt a, cũng cầu kỳ, có lẽ chỉ có Từ ma ma mới có thể lo liệu được.”