Khoan thứ một chút? Sự tình không rơi vào người nàng, làm sao nàng có thể cảm nhận sự đau khổ? Quả nhiên là đứng nói chuyện không thấy thắt lưng đau mà. Lục Vân vểnh vểnh lên khóe môi: “Vậy cầu tẩu đừng đi theo ta, để ta một mình được thanh tĩnh.” Nàng khinh miệt chỉ nước hồ tĩnh mịch trước mặt: “Ở chỗ này một chút, ta vẫn còn ngại bẩn mà. Người khác lãng phí ta, ta cũng không thể lãng phí bản thân mình được.”
“Điều này thì ta tin tưởng.” Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìn đám người Giản Nhi rồi xoay người rời đi. Có thể nói lời này, vậy không có khả năng đi tìm cái chết, lúc trước bị Ngô gia cự tuyệt cũng không tự tử, hiện tại lại càng không làm như thế. Đi được không bao xa, đã thấy Lệ Chi vội vàng chạy tới đây: “Thiếu phu nhân, Tam gia thỉnh người đi qua.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Đã tìm được Ngô Nhị gia chưa?”
Lệ Chi gật đầu: “Tìm rồi, nhưng Ngô Nhị gia nói, thỉnh người qua nói chuyện.”
Lâm Cẩn Dung liền suy nghĩ, có Lâm Thế Toàn ở cạnh, dù người đến người đi, cũng không có gì phải cố kị, nàng thật muốn nhìn xem, Ngô Tương rốt cuộc muốn làm gì. Vừa mới cất bước, lại thấy Lệ Chi dẫn nàng tới con đường nhỏ đó. Nàng không khỏi bật cười, năm ấy, nàng cô đơn mà dẫn Lệ Chi tới đây, trong lòng tràn đầy quẫn bách cùng chua xót, được một câu lời hay liền cảm kích nửa ngày, nay quang cảnh đã hoàn toàn khác biệt. Tuy rằng vận mệnh thật sự làm cho người ta không thể nói rõ, nhưng tốt xấu là so với từ trước mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đang bật cười, Đô Đô béo tròn lúc la lúc lắc chạy tới, vây quanh Lâm Cẩn Dung lấy lòng vẫy đuôi, Lâm Cẩn Dung liền cười hỏi: “Đô Đô, Lưu Nhi cũng theo tới ư?”
“Uông! Uông!” Đô đô kêu hai tiếng, chạy về phía đằng trước, chạy hai bước lại dừng lại nhìn Lâm Cẩn Dung, phảng phất giống như đang đợi nàng vậy, Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt thêm vài phần, nhịn không được cười nói: “Nhìn nó xem, thật là có nhân tính mà.”
Lâm Thế Toàn dắt tay Lưu Nhi đi tới, cười nói: “Nó được nuôi nhiều năm, nếu chút nhân tính này không có vậy thì quá ngốc nghếch rồi.”
Lưu Nhi tránh khỏi tay Lâm Thế Toàn, chạy tới nắm chân váy Lâm Cẩn Dung, ngửa đầu ủy khuất nói: “Tứ tỷ tỷ, vừa rồi tỷ không mang ta đi chơi cùng.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta có việc, mang theo muội không tiện, ngày khác ta sẽ mang muội tới Bình Tể tự chơi được không?”
Lưu Nhi chuyển sầu thành vui: “Không được nuốt lời a.”
“Nàng mà nuốt lời sẽ trở nên béo phì a.”Ngô Tương chắp tay sau lưng, thong thả khoan thai, khóe môi hàm chứa tươi cười, chậm rãi đi tới. Ánh nắng mùa đông đem hoa văn trúc diệp trên trường bào gấm ngân bạch của hắn nửa rõ nửa mờ, mặt mày có loại tùy ý không thể che giấu, nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Lục Nhị lang nhà muội đêm qua vui vẻ, khiến ta uống quá chén, hôm nay thiếu chút nữa không thể rời giường, suýt nữa là xấu mặt.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Hắn cũng say, chưa bao giờ thấy uống nhiều như vậy.”
Ngô Tương cũng cười: “Đã nhận được đồ chưa?”
Lâm Cẩn Dung chỉ rõ: “Vẫn còn thiếu một thứ.”
Ngô Tương liền hơi hơi nhíu mày: “Ở chỗ ta, ta đúng là muốn hỏi muội, lúc trước không có cơ hội. . .”
Lâm Cẩn Dung liền đè thấp thanh âm: “Ngô Nhị ca muốn hỏi cái gì?”
Lâm Thế Toàn nhìn hai người liếc mắt một cái, không dấu vết dẫn Lưu Nhi đi đến một bên, nhưng cũng không đi xa, ngồi xổm xuống chỉ vào từng cây cối trong vườn giúp Lưu Nhi nhận biết, bộ dạng vừa không muốn nghe thấy, lại vừa giúp đỡ bọn họ đỡ ngại ngùng.
Ngô Tương nhỏ giọng nói: “Ta lúc trước đã đáp ứng muội, thay muội ở Phủ châu làm hộ tịch, sai sót ngẫu nhiên trì hoãn chút thời gian, nhưng cuối cùng đã tới tay. Nhưng Dương Mạt cũng gửi về, là Tín châu. Ta muốn hỏi muội, muội rốt cục muốn chọn ở đâu?” Nói xong còn lặng lẽ nhìn huynh muội Lâm Thế Toàn liếc mắt một cái.
Lâm Cẩn Dung đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cũng hiểu được hắn vì sao không chịu trực tiếp giao cho Lâm Thế Toàn, dù thế nào cũng phải cất giấu tự đưa cho nàng. Nàng nói với hắn thứ này để huynh muội Lâm Thế Toàn dùng đến, nhưng Lâm Thế Toàn giờ phút này nắm giữ mạch máu sinh ý cùng rất nhiều tiền tài của nàng, nếu nói cho Lâm Thế Toàn, ai biết Lâm Thế Toàn có tổn hại ý nguyện của nàng, lừa gạt nàng, chỉ làm điều có lợi cho hắn hay không đây?
Nàng cùng Lâm Thế Toàn giao tiếp đã lâu, nàng tin tưởng Lâm Thế Toàn, cũng không muốn ép buộc huynh muội hắn cả đời, nhưng Ngô Tương không giống như thế, hắn mặc dù cùng Lâm Thế Toàn có tiếp xúc có kết giao, nhưng không thể so sánh với sự hiểu biết của nàng đối với Lâm Thế Toàn. Cho nên hành động này của Ngô Tương là vì tính toán cho nàng. Nếu chuyện này chưa từng giấu giếm Lục Giam, Ngô Tương sẽ cố gắng cùng Lục Giam thương lượng, nhưng thấy nàng nói qua không thể nói cho những người khác biết, Ngô Tương chỉ đành thương lượng với một mình nàng. Lâm Cẩn Dung cảm kích Ngô Tương săn sóc chu đáo, liền thật tình tha thứ cho hành động xem trộm thư lúc trước của hắn, cũng không muốn đuổi theo truy cứu nguyên nhân. Vừa suy nghĩ như vậy, trên mặt liền biểu lộ: “Ngô Nhị ca, đa tạ huynh.”
Dù nàng chưa nói rõ ràng, Ngô Tương cũng đã hiểu ra, vì thế mặt mày sáng lạn như hoa nở: “Muội không giận ta?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười lắc đầu: “Lần này thì không, thực sự không tức giận. Nhưng lần sau không được làm thế nữa.” Rồi duỗi tay ra: “Đưa cả hai thứ cho ta đi.”
Ngô Tương có chút ngây người, rốt cuộc vẫn từ trong lòng lấy ra hai phong thư: “Cầm lấy! Dù sao ta giữ lại cũng vô dụng.” Lại nói đùa: “Biết muội chuộng người tài, nhưng muội đừng vụng trộm cầm bán cho người không thể làm chung nha, tương lai bọn họ sẽ gây phiền phức a.”
Lâm Cẩn Dung vẻ mặt nghiêm túc: “Ta là muốn đầu cơ trục lợi phòng loạn phỉ ác đồ, dựa vào điều này kiếm chút tiền tài, huynh còn chuyện gì nữa không?”
Ngô Tương bật cười: “Thôi, không nói với muội nữa, ta đi đây.” Nói xong, cùng Lâm Thế Toàn từ xa vái chào, tiêu sái rời đi, có một cỗ nhàn vân dã hạc tao nhã tự tại.
Lâm Cẩn Dung tâm hoa nộ phóng, nhanh như chớp đứng ở dưới gốc cây, xé hai phong thư ra, đem tên đăng ký và tình hình cụ thể trong hai bộ hộ tịch nhớ rõ ràng, cẩn thận thu vào trong lòng, chuẩn bị tìm cơ hội tiêu hủy, sau đó đi tới bên người Lâm Thế Toàn nói: “Tam ca, chúng ta trở về.” Đã thấy Lâm Thế Toàn hơi nhíu mày nhìn về phía cách đó không xa, nghe thấy nàng nói chuyện mới quay đầu nói: “Ta vừa mới nhìn thấy tiểu cô nhà muội, mang theo vài người đứng ở nơi đó ngó qua, cũng không lại đây, chờ ta nhìn lại, nàng đã không còn ở đó.”
Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, nghĩ rằng lúc này người Lục Vân không muốn gặp nhất hẳn là Ngô Tương, cố ý né tránh đi, cũng không phải chuyện gì kỳ quái, liền nhân tiện nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Vừa đi, vừa nhỏ giọng nói: “Tín châu, Phong huyện, Mục Vịnh, Mục Thanh, Mục Ngọc. Mục Vịnh là ca ca, Mục Thanh cùng Mục Ngọc là muội muội, có thể trí nghiệp.”
Lâm Thế Toàn kinh ngạc nhìn nàng, nếu chỉ có hai người hắn và Lưu Nhi, vì sao lại phải có thêm hai muội muội? Lâm Cẩn Dung cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Tương lai ta muốn phó thác Tam ca chiếu cố một nữ tử, là người vô cùng quan trọng của ta, chỉ nguyện Tam ca có thể chăm sóc nàng giống như đối đãi với ta.”
Lâm Thế Toàn trịnh trọng gật đầu: “Là muội nhờ vả, tất không cô phụ.” Cũng không đuổi theo hỏi nàng rốt cuộc là ai.
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng cười nói: “Tam ca, chúng ta ở Tín châu mở cửa hàng, vẫn là đừng để người bên ngoài biết được. Đồ cưới của ta tuy rằng không ít, nhưng có đôi khi muốn sử dụng thật sự không tiện cho lắm. Huynh cũng biết, nữ tử sau khi gả đi luôn không dễ dàng. Có đôi khi muốn cho người nhà cao hứng, đối với bằng hữu ra tay hào phóng một chút, cũng phải nhìn trước ngó sau.”
Lâm Thế Toàn sớm biết nàng sống không dễ chịu, nhưng thấy nàng tươi cười đầy mặt, thần sắc thoải mái mà nói đến chuyện này, không khỏi trong mắt trong lòng tràn đầy thương tiếc, là tiền của nàng, là đồ thuộc về nàng, nàng thích làm gì thì cứ làm như thế. Hắn cũng không khuyên nhủ nàng phu thê là một, đừng giấu diếm Lục Giam linh tinh gì đó, đã từng bị phụ thân hắn vô tình vô nghĩa, hắn đã sớm từ bỏ một số suy nghĩ gọi là lẽ phải, làm người làm việc đều phải có chuẩn tắc. Lập tức nhân tiện nói: “Ta sẽ giúp muội, nhưng nếu phải làm, thì nhất định phải làm cho tốt, đỡ đến khi tương lai lộ ra, đối với muội lại không tốt.”
Cả đời này, Lâm Thế Toàn tuyệt đối là trân bảo quan trọng nhất mà nàng tìm được, lúc nàng muốn mở trà tứ, làm việc này tình hình đặc biệt cần phải công khai thì lúc ấy khuyên nhủ nàng báo cho Lục Giam biết, cùng Lục Giam thương lượng, làm chuyện không tiện công khai, sẽ nhắc nhở nàng cẩn thận, đừng để lộ chân tướng. Biết việc, hiểu được sầu lo của nàng, toàn tâm vì nàng suy nghĩ, thân như huynh đệ, như tri kỷ. Thiện có thiện báo, dùng thật tình sẽ đổi lấy thật tình, đúng là sự thật. Lâm Cẩn Dung ánh mắt phát sáng nhìn Lâm Thế Toàn, nghiêm túc gật đầu: “Tam ca ta sẽ ghi tạc trong lòng. Ngày khác chúng ta mới thương lượng chuyện mở cửa hàng này sau vậy.”
Huynh muội hai người hiểu ý tươi cười, bước ra bên ngoài rồi nói lời từ biệt.
Lục Vân vài bước chuyển qua, mặt âm trầm, nhìn chằm chằm bóng dáng đám người Lâm Cẩn Dung, vẫn không nhúc nhích.
Giản Nhi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người có lạnh hay không?”
Lục Vân quay đầu nhìn nàng, không nói được một lời.
Giản Nhi bị nàng trừng mắt nhìn liền cúi đầu xuống, ngập ngừng nói: “Người ra ngoài đã lâu, chỉ sợ phu nhân sẽ sốt ruột. Nàng chỉ có một nữ nhi là người.”
Lục Vân lại nhìn nàng một lát, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, nhấc cằm: “Đương nhiên, ta sao có thể để người ta vô duyên vô cớ chê cười đây, đi, chúng ta trở về.”
Giản Nhi thấy Lục Vân cười cổ quái, không khỏi rùng mình một cái, há mồm muốn nói gì đó nhưng chung quy cũng không dám nói ra, thật cẩn thận đi lên phía trước đỡ Lục Vân, đi theo nàng về phía trước.
Lục Vân ngẩng chiếc cằm xinh đẹp, cười tủm tỉm đi vào trong đám người, vài nữ khách lúc trước tận mắt thấy nàng tức giận thốt nhiên rời đi đều cùng nàng chào hỏi: “A Vân vừa mới đi đâu mà vui vẻ như vậy?”
Lục Vân lạnh nhạt cười nói: “Vừa rồi có chút không khoẻ, cho nên đi nghỉ ngơi, hiện tại đã đỡ nhiều rồi.” Trong lời nói cử chỉ lại khôi phục vẻ lạnh nhạt đoan trang bình thường, mấy người thấy tình hình như vậy, cũng không hỏi nhiều thêm. Có người hảo tâm, cố ý cùng nàng nhàn thoại giải sầu: “Muội về kịp rồi, lập tức sẽ xuất môn.”
Khi nói chuyện, lễ nhạc vang lên, cỗ kiệu của Lâm Thất bị nâng lên, La thị khóc lóc ỉ ôi, mọi người như thủy triều ào ào tràn lên, Lục Vân tao nhã hướng người bên cạnh gật đầu tiếp đón, rồi đi vài bước đuổi kịp Lâm Cẩn Dung, cười hỏi: “Tẩu tử có thấy ca ca của ta đâu không?”
Lâm Cẩn Dung đang muốn hộ tống đám người Đào thị rời khỏi chính đường, nghe vậy quay đầu, thấy nàng cười đến mặt mày loan loan, hoàn toàn không còn bộ dáng phẫn nộ bi thương, không khỏi sinh ra vài phần nghi ngờ, lại vẫn đáp lời: “Ca ca muội vừa rồi vẫn đi theo hỗ trợ vài vị ca ca ở bên kia, nếu muội có việc tìm hắn thì ta sẽ sai người đi tìm.”
Lục Vân hướng nàng khoát tay: “Không vội.” Rồi dựa sát vào nàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tử, chúng ta tìm một chỗ khác trò chuyện. Ta nhận lỗi với tẩu.”