Sáng sớm núi Phượng Sí, nắng mùa thu cùng sắc núi giao triền thấp thoáng, ngàn vạn phong diệp tầng tầng nhuộm dần, sắc thái sặc sỡ, tỏa ra ánh ngọc quang hoa. Một trận gió thổi qua, rừng phong diệp giống như thủy triều ào ào không ngừng, một phi điểu màu trắng từ chỗ sâu trong rừng cây bay lên, ngửa đầu hướng về phía mặt trời.
Lục Giam tựa vào lan can trên bãi đá, ánh mắt hết sức chuyên chú đuổi theo phi điểu kia, gió núi khiến áo choàng hắn tung bay tác hưởng, giống như sắp sửa bay lên vậy. Lâm Cẩn Dung một mình dọc theo thềm đá, bước lên bãi đá, đi đến bên người hắn thì dừng lại.
“Nàng đã đến rồi?” Lục Giam ngữ khí ôn hòa bình tĩnh, giống như đang nhàn thoại việc nhà.
“Ngọn núi buổi sáng gió lạnh, chàng đừng đứng đây lâu. Hiện nay đúng là thời điểm quan trọng, cũng không thể sinh bệnh.” Lâm Cẩn Dung đi đến hắn bên người, mị mắt hướng xa xa nhìn lại, khẽ thở dài một tiếng: “Thật đẹp.”
Phi điểu nơi chân trời kia trở thành một điểm đen nho nhỏ, dần dần không nhìn thấy được nữa, Lục Giam thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Đúng là rất đẹp. Mấy năm trước tới nơi này dâng hương, ta chưa từng nghĩ tới, một ngày kia, ta có thể cùng nàng đứng đây quan sát cảnh thu.”
Lâm Cẩn Dung nhớ tới chuyện Lục Vân hướng Ngô gia cầu hôn năm ấy, không khỏi thâm thúy nở nụ cười: “Chỉ có thể nói là thế sự vô thường.”
Thế sự vô thường. Lục Giam tràn đầy cảm khái, hàm chứa cười nói: “Lúc ấy ta từng ban đêm ngồi một mình ở đây, nhìn sân viện các nàng ở, tự hỏi về việc chung thân đại sự của ta. Nàng cũng đừng xem thường ta, bắt đầu từ lúc còn nhỏ, ta chỉ biết mình sẽ phải cưới Lâm gia nữ nhi, chỉ không biết sẽ là ai. Khi đó nàng đang làm cái gì?”
“Không nói cho chàng biết.” Lâm Cẩn Dung khi đó đang ôm đầu gối của Đào thị gào khóc, khóc lóc không gả cho hắn. Kết quả là người tính không bằng trời tính.
Thái dương lên cao, ánh nắng càng ngày càng gay gắt, Lục Giam híp lại mắt hướng về phương xa: “Không nói cho ta biết thì thôi, ta nói với nàng. Cưới vợ phải cưới hiền thê, trong số Lâm gia nữ nhi, tài mạo phẩm hạnh tốt nhất là nàng, mặc kệ các trưởng bối nghĩ như thế nào, ta khi đó muốn kết hôn chính là nàng, tuy rằng hiểu được nàng không thích ta. Đại để nàng không biết, sau khi ta và nàng đính hôn, thời điểm nghe người ta khen ngợi trong lòng ta có bao nhiêu vui mừng, luôn cảm thấy ông trời đối đãi cũng không tính là bạc bẽo, không ban cho ta hạng người không có phẩm hạnh tốt hoặc là không thích hợp.” Lâm Cẩn Dung không biết nên tiếp lời của hắn thế nào, chỉ đứng ở một bên cúi mắt không nói.
“Ta biết nàng đối với việc hôn nhân này không hài lòng, nhưng ta nghĩ, có cả đời mà, năm rộng tháng dài nàng sẽ biết chỗ tốt của ta. Một năm rưỡi thân cận, cùng chung tiến thối, đang lúc tình nùng mật ý đột nhiên rơi vào tình trạng này, thật sự là nằm ngoài dự kiến của ta. Cũng không phải là thế sự vô thường sao?” Lục Giam rút tay đang đặt trên lan can về, xoay người nhìn Lâm Cẩn Dung, nghiêm túc nói: “A Dung, nàng đối với ta tất cả thật sự đều là hư tình giả ý sao? Ta nghĩ rất nhiều, mọi chuyện nàng trù tính giúp ta, chiếu cố ta, chuẩn bị quần áo ẩm thực cho ta hoàn toàn phù hợp với tâm ý của ta, đâu phải là tùy tiện cho có lệ? Nàng thấy vết son trên cổ áo ta mà tức giận, nàng cùng ta trở mặt cãi nhau không chịu để ta thu nạp người trong phòng, chẳng lẽ vì gạt ta mới làm thế sao? Nàng thật sự nửa điểm cũng chưa từng đối với ta đa nghi sao? Muốn cho ta chết tâm, biện pháp còn nhiều mà, nhưng vì sao nàng không làm?”
Lâm Cẩn Dung há mồm muốn nói, hắn lại không muốn nghe nàng nói: “Được rồi, đừng nói. Sự tự giác của ta hơn một năm tới nay đã tiến bộ hơn nhiều, không giống từ trước thích để tâm vào chuyện vụn vặt, gặp chuyện có thể suy nghĩ đến nhiều chiều hướng, trước sau lặp lại, thấy quả nhiên là rất có ích lợi. Đối với nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, nhưng nàng lại chưa từng suy nghĩ cẩn thận, ta không ở nhà là lúc nàng nên chậm rãi suy tưởng.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn cố chấp quật cường, hơi hơi nhíu mày. Hắn vẫn đi theo hướng khác để tâm vào chuyện vụn vặt. Từ Bình Tể tự trở về, trong nháy mắt đã đến tháng .
Toàn gia vì Lục Giam chuẩn bị yến tiệc đưa tiễn, Lục lão ông thoáng dặn dò Lục Giam vài câu, lặp lại hỏi Lâm Cẩn Dung: “Mọi thứ đều thu thập xong chưa?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đều thu thập tốt rồi.”
Lục lão ông cũng vẫn lo lắng, lại hỏi Lâm Ngọc Trân: “An bài lễ vật đã thỏa đáng chưa? Tiền mang đủ không?”
Lâm Ngọc Trân nghiêm mặt nói: “Đây là đại sự, nhi tức tất nhiên cẩn thận mọi sự.”
Lục lão phu nhân oán trách nói: “Mấy ngày trước đây không phải mới hỏi đến sao? Hiện tại lại hỏi nữa rồi.”
Lục lão ông vuốt râu cười: “Gần đây Nhị lang càng ngày càng có tiền đồ, cho nên ta có thể hồ đồ một chút mà.”
Lục Giam có chút ngượng ngùng cười: “Đều là tổ phụ dạy dỗ tốt.” Lục lão ông nhìn hắn cùng Lâm Cẩn Dung một cái, rộng rãi vẫy vẫy tay: “Các con trở về trước đi.”
Hai người hành lễ cáo từ, đi ra Vinh Cảnh cư. Đêm đó không trăng, thời tiết ôn hoà, Lục Giam liền phân phó Lệ Chi cùng Anh Đào: “Các ngươi đi về trước, ta cùng thiếu phu nhân đi dạo trong vườn một lát.”
Lệ Chi vội đưa đèn lồng qua, Lục Giam không tiếp nhận: “Cứ như vậy đi một chút, không cần.”
Lệ Chi liền lén lút hướng Lâm Cẩn Dung cười cười, dắt Anh Đào bước nhanh về phía trước. Bốn bề vắng lặng, Lục Giam thử thăm dò kéo tay Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ngón tay vừa giật giật, hắn liền cầm lấy, nghiêm trang nói: “Ta không ở nhà, nàng cẩn thận một chút.”
Lâm Cẩn Dung cũng thấp giọng nói: “Chàng xuất môn bên ngoài, cẩn thận một chút. Trời nhập thu khá lạnh, nhớ rõ mặc thêm y phục, càng phải chú ý an toàn.” “Ta cùng với Ngô Tương đi cùng nhau, một đoàn có hơn mười người, đều là người chững chạc, sẽ chiếu cố cho nhau, không sao đâu.” Lục Giam cầm lấy một thứ đưa cho nàng: “Cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung cảm thấy là khối vải dệt, nhưng bóng đêm hôn ám, không thấy rõ là cái gì, nhân tiện hỏi: “Cái gì vậy?”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Ống tay áo của nàng.”
Lâm Cẩn Dung vừa bực mình vừa buồn cười: “Chỉ là một ống tay áo cũng đáng giấu lâu như vậy sao?”
Lục Giam nghe giọng nói của nàng mang theo ý cười, tâm tình cũng trở nên khoan khoái: “Vốn không muốn đưa cho nàng, khiến cho nàng gấp gáp. Vẫn chờ nàng mở miệng nói với ta, nhưng nàng vẫn không mở miệng, rốt cuộc không chờ nổi.”
“Nhị lang! Nhị lang!” Từ phía sau truyền đến tiếng gọi hổn hển của Đồ thị, ngay sau đó có người được Huệ ma ma giúp đỡ chạy bước nhỏ tới trước mặt.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng trong tay cầm một bao, vẻ mặt tha thiết nhìn Lục Giam, hiểu được có thứ muốn đưa cho Lục Giam, tuy rằng chướng mắt nàng bộ dạng lén lút, nhưng cũng không muốn ở thời điểm này trêu chọc nàng, liền rút tay khỏi tay Lục Giam, cười nói: “Ta đi về trước.” Nói xong gật đầu với Đồ thị rời đi.
Đến khi trở lại trong phòng, Lệ Chi đang chỉ huy vài tiểu nha hoàn thu thập phòng ở, chuẩn bị nước tắm, trên giường cũng vừa trải đệm chăn mới tinh, lư hương đốt hương bách hợp ngọt ngào, thấy thế nào đều là một bộ dạng đón tướng quân đánh trận trở về.
Thấy Lâm Cẩn Dung một mình tiến vào, Lệ Chi kỳ quái hỏi: “Thiếu phu nhân, Nhị gia đâu?”
Lâm Cẩn Dung cũng không muốn nàng mất hứng, cười nói: “Tam phu nhân tìm hắn nói chuyện.”
Lệ Chi còn có chút ngại Đồ thị phiền toái, ngay cả Lục lão ông đều biết nên để phu thê Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung nhiều lời lặng lẽ nói vài câu, nàng sớm không tìm trễ không tìm, cố tình chọn lúc này tìm Lục Giam, không phải cố ý sao? Nhưng cũng chưa nói cái gì, liền kéo Lâm Cẩn Dung tới phía sau, lấy nước thơm thay nàng tinh tế tắm rửa một phen, thay đổi khinh la xiêm y, đem nàng đặt tại trước bàn trang điểm, vấn tóc kiểu, lại muốn dùng son bôi vào môi nàng, Lâm Cẩn Dung đè lại tay Lệ Chi: “Không cần thứ này.”
Lệ Chi khẽ mím môi, vừa muốn lấy châu sai lúc trước Lục Giam tặng Lâm Cẩn Dung ra cài, Lâm Cẩn Dung dở khóc dở cười, lại rút ra: “Lúc này nên tháo trang sức đi ngủ, ngươi lại vội vã trang điểm cho ta làm cái gì?”
Lệ Chi không khỏi khẩn trương, người bên ngoài không biết, nhưng nàng biết, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam mấy ngày nay thật sự là tương kính như tân. Đây là cơ hội tốt nhất đánh vỡ cục diện bế tắc, bằng không Lục Giam tài mạo như thế, lên kinh dự thi, nếu thi đỗ, bị người khác bắt đi thì phải làm sao bây giờ? Vì thế lại cầm châu sai lên cài cho Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân nghe nô tỳ lần này đi.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Lệ Chi, không kịp đâu.” Lục Giam vác theo bao nặng đi vào, thấy thế trong lòng đều biết rõ ràng, vừa chờ mong lại nhảy nhót, nhưng giả bộ không biết, tà nghễ liếc Lâm Cẩn Dung cười nói: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Lệ Chi mặt nhất thời đỏ lên, hành lễ lui ra: “Nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho Nhị gia.”
Lâm Cẩn Dung khẽ giũ áo, đứng dậy nói: “Nàng đang đùa giỡn với ta.”
Lục Giam ánh mắt buồn bã, cười nhẹ, ý bảo nàng đi qua xem Đồ thị đưa tới thứ gì: “Là hai bộ xiêm y, hai đôi hài.”
Lâm Cẩn Dung liền gọi Đậu Nhi: “Đem hai bộ xiêm y cùng hài này cho vào hành lý của Nhị gia.”
Lục Giam vội nói: “Thôi, đã thu thập xong, lại mở ra cũng phiền toái, đặt ở trong nhà ta trở về mặc cũng giống nhau mà.” Lâm Cẩn Dung nói: “Rốt cuộc cũng là tâm ý của nàng, chàng nên mặc lên kinh dự thi, bằng không nàng sẽ thương tâm.”
“A Dung……” Lục Giam đột nhiên vươn tay xoa mặt nàng, dường như muốn nói cái gì, lại nhanh thu hồi tay, bước đi đến sau bình phong rửa mặt.
Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước bàn, nhìn ánh nến đột nhiên nhảy nhót.
Lục Giam tắm rửa xong, từ sau bình phong ra, nhìn nàng thấp giọng nói: “Đêm nay nếu ta lại sang cách vách ngủ, sẽ không tốt lắm, khiến người khác đàm tiếu.”
Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy đi thả màn, Lục Giam thổi tắt đèn, hai người cẩn thận nằm lên giường. Trong bóng tối, Lục Giam nhẹ nhàng vươn tay, ôm Lâm Cẩn Dung, chỉ lẳng lặng ôm nàng, cũng không có động tác gì khác, nhẹ giọng nói: “A Dung, ta sẽ ở kinh thành chờ nàng.”
“Chúc chàng thi đỗ, thuận buồm xuôi gió.” Lâm Cẩn Dung ngửi thấy mùi mặc hương quen thuộc trên người hắn, đôi mắt thình lình có chút ướt át. Sáng ngày hôm sau, Lâm Cẩn Dung đứng trong nắng sớm tiễn bước Lục Giam.
Đầu tháng , Lục Kinh thành thân, Lục Thiệu, Lục Luân, Lục Thiện chậm rãi từ Thái Minh phủ chạy về Bình Châu, Tống thị cũng từ nhà cũ ở thôn trang trở về. Lục phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng. Chỉ có Lục Luân, dường như thay đổi thành một người khác, không hề giống như từ trước chốc chốc nhảy lên nhảy xuống, ngồi ở đâu thì an vị ở đó, âm trầm hé ra mặt không nói được một lời, cứ như có ai thiếu nợ hắn vậy.
Lục Kiến Trung đuổi theo mắng vài lần, hắn cũng vẫn là bộ dáng kia, lười biếng hờ hững.
Lâm Cẩn Dung thì biết, năm ấy, Lục Luân đào tẩu khỏi nhà, rồi ngày trở về, chính là lúc mất mạng. Nàng không muốn để loại tình huống này lại phát sinh.