Một đường đi trước, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, Lâm Thế Toàn chỉ vừa thấy Lâm Cẩn Dung cùng Nghị Lang không khoẻ hay nóng nực là sẽ tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút, khí hậu sảng khoái sẽ đi cố thêm vài đoạn đường, mỗi khi đến một chỗ, thuyền cập bờ nghỉ tạm, tất yếu sẽ tự mình rời thuyền mua thức ăn và trái cây rau dưa tươi mới, giám sát nhà đò tỉ mỉ chuẩn bị cơm canh, đúng là so với lúc Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam vào kinh còn chu đáo cẩn thận hơn.
Nghị Lang cũng không cô phụ mong đợi của mọi người, biểu hiện thập phần khỏe mạnh hoạt bát, có thể ăn có thể ngủ, mỗi ngày gió êm sóng lặng được bế ở đầu thuyền phơi nắng là lúc hắn yêu nhất, hay cùng Lâm Cẩn Dung, Lâm Thế Toàn vui đùa cũng là thời khắc hắn thích nhất. Ngược lại Sa ma ma vẫn như cũ say tàu, tuy rằng đã sử dụng bí phương của nhà đỏ, vẫn là cả ngày mờ mịt không có tinh thần, đại đa số thời điểm đều tránh ở trong khoang thuyền ngủ mê mệt. Lâm Cẩn Dung tuy rằng đáng thương bà lớn tuổi thể nhược, nhưng cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể lệnh cho nhà đò nấu cho bà chút canh bổ, Lâm Thế Toàn đi chọn mua rau dưa và trái cây tươi mới cũng nhớ kỹ nhất định để lại cho bà.
Lâm Thế Toàn dọc theo đường đi vẫn tính toán, mặc dù là từ từ đi chậm, nhưng cũng chưa từng trì hoãn kéo dài lâu, vào lúc chạng vạng ngày tháng thì đến bến tàu, tức là chỗ gần Giang thần miếu.
Tôi tớ Lục gia phái tới tiếp đón mẫu tử các nàng đã sớm chờ ở trên bờ, thuyền mới cập bờ, đã có người lên đây xác nhận, nghe nói là các nàng, chủ sự lập tức thỉnh cầu bái kiến. Người đến chính là Lục Tùng lúc trước Lục lão ông định ban cho Lục Giam mang vào kinh, Lâm Cẩn Dung ngay lập tức nhận lễ của hắn: “Vất vả rồi, đợi lâu không?”
Lục Tùng cười nói: “Không vất vả, cũng là hôm qua mới đến, vốn tưởng rằng dù thế nào cũng phải mấy ngày nữa, chưa từng nghĩ rằng thiếu phu nhân lại về nhanh như vậy. May mắn lão thái gia sốt ruột, vẫn thúc giục các hạ nhân, bằng không chỉ sợ sẽ hỏng việc. Đã sớm thuê khách điếm, thiếu phu nhân và Tứ thiếu gia lên bờ là có thể vào nghỉ tạm. Nghỉ ngơi một ngày, sáng mai chúng ta lại đi.”
Lâm Cẩn Dung liền hỏi hắn: “Lão thái gia thân thể như thế nào?”
Lục Tùng cẩn thận nói: “Nô tài đã nhiều ngày không gặp lão thái gia. Đều là Phạm đại quản sự truyền lời, bất quá nghĩ đến chắc là không sao.”
Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, giờ phút này Lục lão ông hẳn là đã nằm trên giường không dậy nổi, sở dĩ chưa từng truyền ra tin tức, đại để là vì tất cả mọi người nghĩ rằng hắn vẫn có thể vượt qua như lần trước. Lâm Cẩn Dung hơi trầm ngâm, phân phó Lục Tùng chỉ huy người vác hành lý, tiếp đón Lâm Thế Toàn lên bờ.
Đi tới chỗ rộng lớn từ xa đã có thể thấy được Giang thần miếu, Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Tam ca có từng đi qua Giang thần miếu kia không?”
Lâm Thế Toàn lơ đễnh: “Đương nhiên đã đi qua, vài lần ngồi thuyền qua sông, đều từng tới đó tế bái.” Thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, trong lòng vừa động: “Tứ muội là muốn đi xem sao?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Đúng là muốn đi xem, Tam ca có rảnh không? Chúng ta mỗi lần ngồi thuyền đều là xuôi gió xuôi nước, cũng nên đi tế bái một phen.”
Lâm Thế Toàn nói: “Dù thế nào cũng sẽ đi qua nơi này, trước nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi xem cũng không muộn. Ở lại đây thêm hai ngày cũng không ảnh hưởng gì.”
Lục lão ông sẽ tạ thế vào tháng , nếu còn đang ở trên đường cũng đành thôi, nhưng đã đến nơi này, cách Bình châu bất quá chỉ có hai ngày lộ trình, Lâm Cẩn Dung cũng không muốn ở lâu liền nhân tiện nói: “Lão thái gia lo lắng như thế, ta lúc này ở lâu, thật sự không ổn. Ta phải đi nhìn xem, Tam ca nếu muốn đi thì đi, không muốn cũng không sao.”
Lâm Thế Toàn làm sao lại yên tâm để một mình nàng đi? Đợi trở về khách điếm tắm rửa xong, nghỉ ngơi một lát, liền cùng đi Lâm Cẩn Dung tiến đến Giang thần miếu.
Cẩm cô đang ngồi ở dưới mái hiên nhặt rau, thấy nàng tiến vào, lắp bắp kinh hãi, lập tức nở nụ cười: “Hóa ra là Nhị thiếu phu nhân. Người là tới tế bái sao? Thỉnh người đi bên này.” Có vẻ nhiệt tình hơn so với lần đầu tiên gặp mặt.
Lâm Cẩn Dung lần trước thỉnh Cung ma ma thay nàng mang theo hai mươi lượng bạc đến, Cẩm cô như cũ vẫn không cần, nói rõ thay Lâm Cẩn Dung cung phụng Giang thần. Lâm Cẩn Dung đến Cẩm cô chỉ cho là nàng quyên tặng cung phụng trước mặt Giang thần miếu, không khỏi dẫn Lâm Cẩn Dung đi vào bên trong, một đường chỉ cho nàng xem: “Sớm muộn gì cũng thắp ba nén hương, hằng ngày cung phụng đồ cúng, ngày lễ ngày tết cũng có hiến tế……”
Lâm Cẩn Dung tùy tiện nhìn một hồi, tìm thấy ông từ, tỏ vẻ nếu Cẩm cô nguyện ý lập gia đình, nàng nguyện bỏ ra đồ cưới, lại thay bọn họ mua một khoảnh đất mấy chục mẫu xung quanh. Nàng xem như suy nghĩ cẩn thận, phải đợi Cẩm cô tự mình mở miệng, chỉ sợ đợi cho ngày tháng năm nào cũng đợi không được, không cần hỏi nhiều, trực tiếp tìm ông từ đưa bạc là được rồi.
Ông từ vui mừng quá đỗi, không khỏi nói nhiều lời cảm kích, ngay lập tức gọi Cẩm cô tiến vào cùng Lâm Cẩn Dung dập đầu cảm tạ.
Lâm Cẩn Dung nhận lễ của Cẩm cô, lệnh Lâm Quý cho hai mươi lượng bạc làm đồ cưới cho Cẩm cô, lại dựa theo giá thị trường để lại tiền tài cho hai người làm vốn mua đất.
Lâm Thế Toàn khẽ nhíu mày, thập phần không đồng ý hành vi như vậy của nàng, nhưng cũng không ngăn cản trước mặt mọi người, chỉ sau khi trở về khách điếm thì không khỏi uyển chuyển góp lời: “A Dung muốn từ nơi này bắt đầu xây dựng nhà tình nghĩa sao? Tặng như vậy hơi nhiều rồi, đủ cho chi tiêu một nhà mấy người rồi. Muội bớt lại chút bạc, chỉ cần đủ gả đi là được, tiết kiệm tiền tài còn có thể quyên góp thêm cho vài người khác mà.”
Cẩm cô không giống với những người đó. Lâm Cẩn Dung biết hắn có ý tốt, cũng không muốn cùng hắn giải thích, cười nói: “Tam ca có điều không biết, nơi này là chỗ giao thông trọng yếu, thương hành qua sông ít nhiều đều thích tế bái Giang thần miếu, có một chút gió thổi cỏ lay, đều dễ dàng rơi vào tai địa phương khác. Nếu ta muốn xây dựng thiện danh, nên bắt đầu từ nơi này. Giống như là việc buôn bán, cọc sinh ý đầu tiên đương nhiên tình nguyện lỗ vốn cũng phải làm cho thật tốt, mới có thể quảng bá thanh danh rộng khắp.”
Lâm Thế Toàn thấy nàng nói nghiêm túc, lại biết nàng không phải là người tham danh lợi, nghĩ lại, nhưng chuyện Lâm Cẩn Dung phải làm tương lai đa số mọi người sẽ phản đối, không bằng từ giờ trở đi, lấy phương thức như vậy từng bước một đẩy mạnh, đến lúc đó lực cản cũng sẽ bớt đi chút, vì vậy cũng không hề khuyên nàng, cười mắng: “Được rồi, Lâm đại người lương thiện.”
Lâm Cẩn Dung ôm bụng cười nói: “Chớ gọi ta như vậy, thật khó nghe a.” Lại hỏi hắn: “Năm trước chúng ta đi qua đây, Mẫn Hành cứu Vương Lập Xuân, hắn nói với Mẫn Hành là phụ cận có sơn phỉ. Tam ca có biết chuyện này hay không?”
Lâm Thế Toàn nói: “Nghe Nhị lang ở trên đường nói qua, sao nào?”
Lâm Cẩn Dung liền khuyến khích hắn: “Không có gì, chỉ là đến đây ta đột nhiên nhớ tới chuyện này, khi đó Mẫn Hành cố ý đã nói qua với bảo tiêu, bảo hắn báo quan tiêu diệt, cũng không biết hiện tại đám sơn phỉ này còn ở đây hay không? Đã bị tiêu diệt hết chưa?”
Lâm Thế Toàn vừa vặn nhàn rỗi nhàm chán: “Ta đi hỏi thăm xem, trở về nói cho muội nghe.”
Lâm Cẩn Dung liền bế Nghị Lang ở trong phòng nói giỡn chọc cười, lại thỉnh phòng bếp chưng một chén cháo bột cho Nghị Lang.
Đợi đến khi Nghị Lang ăn no xong, buồn ngủ ngã vào trong lòng Lâm Cẩn Dung, Lâm Thế Toàn cũng đã trở lại: “Đương nhiên là còn ở đây, nói là tháng trước lại có người bị cướp, hai ngày trước lại có người du sơn ngoạn thủy, một nhà người đều mất mạng, còn có lá cờ cắm vào đầu thuyền, phía trên viết thay trời hành đạo.”
Chẳng những có sơn phỉ, còn thêm thủy phỉ nữa sao, Lâm Cẩn Dung run lên: “Quan phủ không tấn công tróc nã sao?”
Lâm Thế Toàn cười nhạo một tiếng: “Muốn phát binh tấn công, làm sao có thể dễ dàng như vậy? Lúc ấy nghe nói cũng từng điều một đội nhân mã ra, ép buộc dân chúng hồi lâu, cái gì cũng chưa làm, đừng nói tới tiêu diệt, ngay cả mặt đạo tặc thế nào cũng không biết. Đều nói so với sơn phỉ cùng thủy phỉ còn dã man hơn, khi đó, các nhà phụ cận đều ước gì bọn họ nhanh rời đi, có ai còn nghĩ gì tới đạo tặc nữa?”
“Vậy không còn biện pháp nào khác sao? Cứ như vậy để mấy kẻ ác này hại người sao?” Lâm Cẩn Dung sầu lo, sầu muốn bứt tóc. Nàng đã nói rồi, đạo tặc này tất nhiên có liên quan đến loạn phỉ kia, nếu có thể mượn lực lượng của quan phủ trước đem những người này càn quét sạch sẽ, tương lai cũng sẽ không loạn lạc, thê thảm như thế. Tiếc rằng nàng chỉ là một nữ tử tầm thường, dù thế nào cũng không có khả năng vươn tay xa như vậy, thúc đẩy loại chuyện này.
“Vậy phải xem người làm quan nghĩ như thế nào. Nếu gặp được người liêm chính, cũng bất quá chỉ là vấn đề quyết tâm hay không, nếu không nữa thì, chính là đám đạo tặc sẽ không hay ho, đụng vào người không nên dây dưa, quan phủ không thể không quản, bằng không chỉ sợ là khó khăn.” Lâm Thế Toàn lắc đầu thở dài một hồi, lại than thở: “May mắn trên đại đạo cũng chưa có ai bị hành hung, bằng không chúng ta đi đường này sẽ có chút gian nan đây.”
Hắn nói này hồi lâu cũng không thấy Lâm Cẩn Dung trả lời, không khỏi giương mắt nhìn, đã thấy hai hàng lông mày của Lâm Cẩn Dung nhíu chặt, dường như có vô số tâm sự, liền có chút hối hận không nên kể mấy chuyện hung hiểm này cho nàng nghe, vì thế đành cười ha ha: “Quên đi, không cần suy nghĩ việc này, nghĩ nhiều chuyện cao hứng khác, lập tức muội có thể nhìn thấy Tam thẩm nương cùng tiểu Thất đệ, ta cũng có thể nhìn thấy Lưu Nhi a. Sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Lâm Cẩn Dung đưa hắn ra ngoài, trở về bế Nghị Lang ở trên giường dỗ dành, tâm tư đều nghĩ về chuyện loạn phỉ. Lực lượng của nàng thật sự là quá yếu ớt, lực lượng của Lục Giam cũng chỉ có hạn, huống chi đứng giữa còn có một vấn đề trí mạng — nàng không thể nói, cho nên muốn tranh thủ để bảo hộ lại càng khó. Nàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Nghị Lang, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung chờ Nghị Lang ngủ đủ, ăn uống no nê, mới khởi hành chạy về Bình châu.
Nghị Lang lần này không im lặng nhu thuận như ở trên thuyền, hắn đối với việc phải ở trong một không gian chật hẹp thập phần bất mãn, khi không ngủ được thì dùng sức khóc, khiến Lâm Cẩn Dung đau lòng muốn chết. Không khỏi cố gắng tận lực nhiều chiếu cố Nghị Lang, đi một chút lại ngừng, lộ trình vốn ngày ước chừng phải mất đến ba ngày, mãi cho đến chạng vạng ngày , xe ngựa rốt cục vào thành Bình châu.
Lục Tùng đã sớm sai người đi trước báo tin, xe ngựa của Lâm Cẩn Dung mới đến trước cửa, Lục Kinh liền dẫn một đám người ra, dẫn ngựa, kéo xe, chuyển hành lý. Lâm Thế Toàn thấy thế, liền cùng Lâm Cẩn Dung cáo từ: “Ta sẽ không đưa các muội vào cửa, ta đi trước cùng Tam thẩm nương nói một tiếng, báo bình an, đỡ khiến các nàng lo lắng.”
Lâm Cẩn Dung cũng không giữ hắn lại, cách qua xe ngựa cảm tạ hắn: “Đa tạ Tam ca, làm phiền huynh nói với mẫu thân ta, qua mấy ngày nữa ta sẽ tới vấn an bọn họ.”
Xe ngựa dừng lại ở nhị môn, ma ma ân cần tiến lên đỡ Lâm Cẩn Dung xuống xe, đều hành lễ chúc mừng nàng cùng Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn Lục phủ chìm trong bóng đêm, trầm tĩnh phân phó Anh Đào: “Thưởng, phàm là người hôm nay giúp đỡ chuyển này nọ, tiếp đón, thì đều thưởng.”