Lâm Cẩn Dung đẩy cửa mà vào, nhìn quanh bốn phía, trong phòng nhỏ hẹp bốn vách tường thanh lương, hé ra ván giường bằng gỗ rộng ước chừng thước, đệm chăn đơn bạc cổ xưa, trên bàn gỗ cũ kỹ bên cửa sổ có một ấm nước và một bát thô, ngoài ra không còn vật gì khác. May mà miệng vết thương của Phạm Bao được băng bó thật sự sạch sẽ chỉnh tề, trên người mặc quần áo dày dặn, tinh thần cũng khá.
Phạm Bao thúc thủ đứng ở một bên, cung kính thỉnh Lâm Cẩn Dung: “Nhị thiếu phu nhân mời ngồi.” Mang theo vài phần tự giễu, nhìn về phía ván giường bằng gỗ đơn sơ kia: “Đương nhiên, nếu người không chê bẩn.”
Lâm Cẩn Dung không ngồi: “Phạm quản sự không cần khách khí, ngươi là bệnh nhân, thỉnh tự tiện, ta chỉ ở trong này nói mấy câu thôi. Đại phu nhân bảo ta tới ân cần thăm hỏi ngươi, đã đỡ hơn chưa?”
Phạm Bao hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt một mảnh thê lương: “Đỡ nhiều rồi. Mạng của hạ nhân là Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân giữ lại, có việc gì thì cứ phân phó.” Làm nô bộc, thật sự là thê thảm, chủ gia không dung thứ, cũng không thể tiêu sái rời đi.
Thái độ của hắn có thể nói là rất phối hợp, nhưng bi phẫn không cam lòng trong đó nửa điểm cũng không thể che giấu, Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ủy khuất ngươi rồi.”
Phạm Bao lẳng lặng nói: “Không, giống như lão nô vậy, còn có thể cam đoan áo cơm chu toàn, không thiếu mặc thiếu thuốc thang đã là nhờ Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân phúc hậu.”
Có một số việc một khi phát sinh, muốn mở miệng xin tha thứ không phải là chuyện dễ dàng. Lâm Cẩn Dung cảm thấy mình cũng không thể thay thế người Lục gia trấn an Phạm Bao đang thương tâm, nàng và hắn chưa nói tới tình cảm gì, chỉ có thể dựa vào quan hệ lợi hại mà nói động Phạm Bao: “Phạm quản sự từng là phụ tá đắc lực nhất của lão thái gia, Lục gia làm ăn thế nào ngươi đều rõ ràng, thủ đoạn tính tình con người thế nào ngươi cũng rõ ràng, có một số việc, ngươi làm lại càng không thiếu. Bởi vậy ngươi càng hiểu được, mặc dù tất cả mọi người biết ngươi oan khuất, nếu không thể xuất ra thủ đoạn hữu hiệu chứng minh ngươi trong sạch, chỉ sợ sẽ phải kéo dài tới khi Đại lão gia cùng Nhị gia trở về, đến lúc đó cũng không thể cứu ngươi được a.”
“Nếu Đại lão gia cùng Nhị gia cũng không thể cứu… Chỉ sợ Nhị thiếu phu nhân cũng không thể giúp hạ nhân.” Phạm Bao không có tinh thần. Sách lược đả kích loại bỏ đối thủ không chỉ là bắt được lỗi của đối thủ, không có sai lầm thì có thể tạo ra, không có chuyện xảy ra thì có thể tìm cách làm cho nó phát sinh, hoặc là làm bộ như nó đã từng phát sinh. Lục Kiến Trung chỉ trích hắn hại chết Lục lão ông… nhờ có Lục Kiến Lập sửa lời, nguy hiểm có thể tạm thời lui xuống, nhưng lấy tính tình của Lục Kiến Trung mà nói, tất nhiên sẽ có lần sau. Cửa hàng hiện tại đa số đều là sản nghiệp danh nghĩa của Lục Kiến Trung, các quản sự trung thành với Lục lão ông và hắn nay đã thay đổi chủ tử, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Lục Kiến Trung nói hắn tham ô… Nói hắn phản bội chủ nhân, nhất định sẽ có người đi ra làm chứng cứ định tội hắn. Chứng cớ chuẩn xác, hắn có thể làm được gì bây giờ? Lâm Cẩn Dung có thể giúp hắn, nhưng có thể đến mức nào đây?
Lâm Cẩn Dung thẳng thắn thành khẩn nói: “Còn chưa làm, ai cũng không biết được kết cục. Ta mặc dù không thể làm chủ, nhưng theo ta được biết, hiện tại bất luận là Đại phu nhân, hay là Tam lão gia… Đều rất cần Phạm quản sự giúp.”
Phạm Bao nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, những năm gần đây, tuy rằng hạ nhân đần độn … Nhưng cũng có mấy bằng hữu tri kỷ.”
Lâm Cẩn Dung thập phần nghiêm túc nói: “Nếu bọn họ một lòng hướng về ta, không câu nệ sự tình có thể thành hay không, ta đều bảo vệ thể diện của bọn họ bình an.”
Phạm Bao cười: “Đương nhiên, mặc dù là Lục gia không thể dung hạ bọn họ, trong cửa hàng của thiếu phu nhân cũng có thể nuôi thêm vài người rảnh rỗi.”
Sắc trời dần dần ảm đạm, mây bay nơi chân trời tỏa ra sắc thái lưu tinh lại yêu dị, Lâm Ngọc Trân đứng dưới tàng cây ngô đồng đã rụng hết lá, mặt âm trầm nói: “Ý tứ của con, là muốn ta giả bệnh, không quản chuyện này nữa?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt: “Vâng.”
Lâm Ngọc Trân nói: “Con nhất định có thể làm thỏa đáng hay không?”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không nhất định. Mọi việc đều có phiêu lưu.”
Lâm Ngọc Trân do dự thật lâu… xoay người tránh ra: “Thời điểm thích hợp, con nói rõ với ta.”
Gió lạnh nổi lên bốn phía, Lâm Cẩn Dung được Anh Đào nâng đỡ hướng tới Vinh Cảnh cư. Anh Đào đột nhiên dừng chân, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu, Lục Thiệu chắp tay sau lưng đứng ở đại môn Vinh Cảnh cư… Đèn lồng giấy trắng chiếu lên gương mặt hắn trắng bệch một mảnh, hắn nhìn nàng cười: “Nhị đệ muội, hồi lâu không gặp, Nhị đệ thi đỗ, còn không tới kịp chúc mừng các muội. Lần trước ta trở về, muội và Nhị đệ đã đi rồi.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn vén áo thi lễ: “Đại bá khách khí.”
Lục Thiệu cười nói: “Nhị đệ muội vẫn là có lễ như thế.” Nói xong quay người rời đi.
Anh Đào không thoải mái: “Âm dương quái khí, không phải lại có chủ ý gì chứ?”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Sợ hắn thì sẽ thua, hắn chính là cố ý đến khiến chúng ta sợ hãi. Hắn không dám làm gì chúng ta đâu.” Lục Thiệu còn trẻ, không giống Lục Kiến Trung cùng Tống thị, hắn còn có chút khó kiếm chề.
Bên trong ấm áp sáng ngời, Nghị Lang được Đậu Nhi đỡ hai nách, mang theo vài phần hưng phấn đắc ý đứng ở trên giường nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung đến đây, lập tức đầy nhịp điệu phát ra một trận quái kêu, hai chân đá loạn. Lâm Cẩn Dung cười vui tiến lên ôm lấy hắn, ở trong phòng dạo qua một vòng: “Đều có ai tới qua, Đậu Nhi nói đi”
“Lục gia đến ngồi non nửa canh giờ, để lại một hộp tượng đất nhỏ.”
Tượng đất nằm trong hộp giấy nhỏ xinh đẹp, tổng cộng có mười hai cái, mặc quần áo tơ lụa mới, dáng điệu thơ ngây khả cúc, tuy rằng không thích hợp để trẻ con tuổi này chơi, nhưng là một món lễ vật đáng yêu. Lâm Cẩn Dung mỉm cười, khởi đầu rất tốt.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Lâm Cẩn Dung đã dậy, theo thường lệ hầu hạ Lục lão phu nhân rửa mặt, dùng cơm, uống thuốc, lại đi linh đường tẫn hiếu. Tẫn hiếu kết thúc một nửa, Phương Trúc tiến vào ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, thân gia phu nhân có chút không thoải mái. Lâm Thất gia ở bên ngoài chờ người.”
Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy, trước cùng Lâm Ngọc Trân nói rõ tình huống, lại đi xin phép với Lục lão phu nhân, Lục lão phu nhân có lão cô phu nhân ở đây, cũng không có gì sinh nghi: “Từ lúc con về nhà, còn chưa kịp tới nhà mẹ đẻ thăm một lần. Nếu muốn đi, thì mang theo cả Nghị Lang, ăn qua cơm chiều xong lại trở về.”
Lâm Cẩn Dung hành lễ cáo từ, mang theo túi lớn túi nhỏ, ẵm Nghị Lang về nhà mẹ đẻ.
Lâm Thận Chi tuổi mặc một thân miên bào màu xanh nhạt, đoan chính nghiêm túc đứng ở nhị môn, thường thường liếc mắt nhìn vào trong một cái. Thấy Lâm Cẩn Dung ôm Nghị Lang xuất hiện, trong mắt lộ ra một tia vui sướng, miệng khống chế không được nhếch lên, cố nén bày ra một bộ dạng tiểu đại nhân, nghiêm túc đi lên trước hành lễ vấn an với Lâm Cẩn Dung: “Thận Chi gặp qua Tứ tỷ, mẫu thân lệnh ta tới đón tỷ tỷ trở về nhà.”
Từ lúc Lâm Cẩn Dung trở về nhà, hai người mới gặp mặt một lần, căn bản không kịp tâm sự. Lâm Cẩn Dung thấy hắn đã có bộ dạng của tiểu đại nhân, trong lòng vừa cao hứng lại cảm khái, không nói hai lời, liền đem Nghị Lang đưa cho Lâm Thận Chi.
Lâm Thận Chi ngẩn ra, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, Lâm Cẩn Dung đây là muốn hắn cùng nàng ngồi trong xe ngựa mà. Lập tức cười hì hì đi theo Lâm Cẩn Dung lên xe ngựa, nắm gương mặt tròn như bánh bao của Nghị Lang nhẹ nhàng véo hai cái, thấp giọng nói: “Tứ tỷ, thật đáng tiếc mà. Ta vốn đang ảo tưởng, chờ thêm hai năm sẽ cầu tổ phụ, cho ta đến kinh thành du ngoạn hai năm, mở rộng tầm mắt, thật sự là không nghĩ tới………………”
Lâm Cẩn Dung ôn hòa nhìn Lâm Thận Chi, trong miệng lại nói là: “Đệ còn nói ta, ta cũng muốn khảo thí việc ôn luyện của đệ! Có nhàn hạ không a?”
Lâm Thận Chi có chút uể oải, đem Nghị lang bắt đầu biểu đạt bất mãn trả lại cho nàng, mang theo vẻ trẻ con phùng to hai má oán giận: “Tỷ không còn chuyện gì khác để quan tâm sao? Gặp mặt liền kiểm tra việc ôn luyện! Ta nào dám nhàn hạ, tổ phụ cho ta nhàn hạ sao?” Hắn vươn tay ra cho Lâm Cẩn Dung xem: “Nhìn này, tay của ta luyện viết chữ thành cái dạng gì rồi? Tổ phụ nói, viết chữ đẹp thật sự là trọng yếu, Nhị tỷ phu chính là tấm gương.”
Tiểu Thất đệ của nàng càng ngày càng tốt, Lâm Cẩn Dung cười kéo kéo hai má của Lâm Thận Chi: “Luyện chữ vốn không ăn mệt, vừa đẹp mặt lại luyện tính tình. Muốn du ngoạn, cũng không phải không có cơ hội. Ta nghe nói, Đại biểu ca bên kia văn phong hưng thịnh, đại nho nổi danh không ít, lại càng không nói tới kỳ nhân dị sĩ.”
Lâm Thận Chi nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Chư tiên sinh đã là một tiên sinh rất giỏi rồi, nếu đến kinh tìm tỷ và Nhị tỷ phu, thì còn có thể lấy cớ, muốn đi tìm Đại biểu ca, nên tìm cái cớ gì đây?”
“Ai nói rõ ràng a, không chừng khi đó đột nhiên sẽ có lý do mà.” Lâm Cẩn Dung cười khổ xoa xoa đầu của hắn. Nàng an bài hồi lâu, một lòng muốn bảo toàn bọn họ, nên tìm cớ gì để thuận lợi khuyên nhóm thân nhân đào tẩu trước khi đại nạn tiến đến đây? Đó là một nan đề.
Lâm Thận Chi trầm tư một lát, nói: “Tỷ nói đúng, sang năm ta sẽ đi thi thử, vô luận thành hay không thành, ta cũng nên ra ngoài thu nhận thêm kiến thức mới đúng.”
Sang năm hắn mới mười bốn tuổi, hơn phân nửa là bất thành . Lâm Cẩn Dung không nhẫn tâm đả kích sự tích cực của hắn, thay đổi đề tài: “Tam ca có ở nhà không?”
Lâm Thận Chi nói: “Tối hôm qua đã sai người đến nói với hắn, lúc ấy hắn đáp ứng rồi, nhưng sáng nay lại chạy tới nói, chỗ hắn có khách nhân trọng yếu không thể xuất môn, bảo ta nói với Tứ tỷ, hắn thỉnh Mai đại lão gia dùng trà ở trà tứ.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, từ trong tay áo lấy ra mảnh giấy, ý bảo hắn coi trọng tên ở trên đó: “Thận Chi, làm phiền đệ chạy đi giúp ta, hết sức tìm được những người này, cố gắng đừng để nhiều người biết. Để bọn họ dựa theo thứ tự và canh giờ này đến trà tứ gặp ta.”
Lâm Thận Chi thấy nàng thần sắc nghiêm túc, có chút lo lắng: “Tứ tỷ, không phải tỷ gặp phải chuyện gì phiền toái đấy chứ?”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không phải, là có chút việc vặt muốn xử lý.”
Lâm Thận Chi như lúc còn nhỏ gật đầu: “Ta sẽ đến đó cùng tỷ tỷ.”
Lâm Cẩn Dung vui mừng cười, sờ sờ đầu của hắn, tiểu đệ của nàng đang lớn lên, hơn nữa dần dần có thể trở thành chỗ dựa của nàng, thay nàng che gió che mưa.
Xe ngựa đi tới ngã tư đường, Lâm Thận Chi xuống xe, kêu gọi tùy tùng đi theo, xoay người lên ngựa còn Lâm Cẩn Dung thì đến Lâm phủ, rồi vô cùng náo nhiệt sai người đem đủ màu quà tặng mà nàng mua về từ trong kinh tới cho mọi người các phòng, ôm Nghị Lang thu nhận một đống lễ gặp mặt.
Trở lại phòng Đào thị, vui vẻ ngồi nói chuyện với Đào thị non nửa canh giờ, sau đó phó thác Nghị Lang cho Đào thị, thay đổi một thân tố ý đơn giản, khoác áo choàng đội đấu lạp, theo cửa nách đi ra ngoài, có Lâm Thận Chi cùng Xuân Nha cùng ngồi trên xe nhỏ đơn sơ, hướng tới trà tứ của nàng.