Tiễn bước Lâm Thế Toàn, Lâm Cẩn Dung mới hỏi Lục Giam: “Hôm nay thu hoạch như thế nào?”
“Không tốt lắm.” Lục Giam đem Nghị Lang giao cho Phan thị, ý bảo Lâm Cẩn Dung cùng hắn sóng vai đi dạo, kể lại chuyện: “Còn nhớ rõ lần trước chúng ta cùng nhau du sơn gặp được vị Kim nhân huynh kia không?”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc sầu lo thâm trầm, cố ý trêu đùa: “Nhớ rõ, hắn lúc ấy đang mắng Trấn an sử mà. Nhưng sắc trời hôn ám, cách quá xa, ta đúng là chưa thấy rõ dung mạo của hắn.”
Lục Giam phối hợp cười, lại cười đến khó coi: “Tên hắn là Kim Đại Tuấn, hắn nghe nói có người bị chết, liền hẹn vài đồng học, chạy tới phủ nha thay người nhà kia xuất đầu, yêu cầu Trấn an sử nghiêm trị người trực ngày đó, bằng không sẽ sẽ dâng vạn dân thư, đưa lên thiên tử.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Sau đó thì sao?”
Lục Giam thở dài: “Sau đó ư, Trấn an sử đại nhân làm như bị hắn dọa, nhanh thỉnh bọn họ vào, tỏ vẻ nhất định sẽ làm theo, thay cô nhi quả phụ giải oan. Chính là cần chút thời gian, thỉnh bọn họ khoan dung mấy ngày.” Hắn nghĩ đến sau đó thấy đám người Kim Đại Tuấn đắc ý dào dạt từ phủ nha đi ra, nhịn không được lại thở dài.
Lâm Cẩn Dung cũng đi theo thở dài, Du Tông Thịnh có thể làm đến chức Trấn an sử, sao có thể dễ dàng bị mấy thư sinh nghèo kiết hủ lậu dọa sợ? Tư thái như thế, ngay cả một nữ nhân như nàng đều có thể nhìn ra bất quá là dụ dỗ kéo dài thời gian mà thôi. Mới chỉ hai ngày, nói vậy nguyên cáo kia cũng không dám tố cáo, nói không chừng còn biến mất không thấy đâu, lúc đó xem mấy vị thư sinh này còn biết làm thế nào?
Lục Giam nói: “Ta đã chuẩn bị không sai biệt lắm, ta đợi thêm hai ngày liền đi bái kiến vị Trấn an sử đại nhân này.” Lúc trước, hắn còn tính đi trước xem xem lời lẽ của Tri châu, dù sao năm đó hắn đem máy cày, máy gieo dẫn vào Bình châu, vị Tri châu này biểu hiện ra là quan tâm đến dân sinh, chẳng sợ vị Tri châu này chính bởi vì chuyện này giúp cho chiến tích của bản thân mới tỏ vẻ cảm tạ, hắn cũng nên đi thử xem sao.
Lâm Cẩn Dung cũng không có gì để nói, trầm mặc sau một lúc lâu, chỉ thốt ra một câu: “Cẩn thận.”
Lục Giam thừa dịp hạ nhân không chú ý đem tay áo che lại, lặng lẽ cầm tay nàng, Lâm Cẩn Dung nắm lại, tỏ vẻ ủng hộ. Lục Giam không truy vấn quyết định của Lâm Cẩn Dung về sinh ý, mà Lâm Cẩn Dung cũng không truy vấn Lục Giam cụ thể sẽ làm cái gì, phu thê hai người đều trầm mặc, lại tâm ý tương thông, đều thấy đối phương đứng ở phía sau bảo hộ mình.
Ban đêm, Lâm Cẩn Dung mài mực, Lục Giam huy bút, viết đến nửa đêm mới xong một phần trần thuật. Lâm Cẩn Dung lấy đi xem, thấy tuy rằng những câu chỉ đơn giản, lại trật tự rõ ràng, hiếm có là văn thải phỉ nhiên, lời nói đúng trọng tâm, dĩ nhiên rất hay, Lục Giam lại còn không vừa lòng, sửa chữa trái phải ép buộc đến chân trời trở nên trắng mờ mới đi nằm. Ngủ không đến một canh giờ, lại dậy sửa chữa.
Sự tình phát triển vượt xa sở liệu của Lục Giam. Hai lần hắn tới cửa cầu kiến Tri châu, cũng không gặp được lần nào, Tri châu cùng Trấn an sử đại nhân ra ngoài tuần tra, còn chưa trở về. Người sai vặt thực khách khí, lại không hỏi thêm được chữ nào, Trường Thọ luân phiên truy vấn, mới nhận được một câu: “Qua mấy ngày rồi hẵng đến, mấy ngày nay dù thế nào cũng không gặp được đâu, thật sự là không có ở trong phủ.”
Đúng là cố ý không gặp khách. Lục Giam không nói là am hiểu môn đạo sâu xa, nhưng cũng hiểu được bản thân chỉ có thể chờ đợi. Tường thành sửa chữa, mỗi ngày đều có người bị vơ vét tài sản, mỗi ngày đều có người đào tẩu, mỗi ngày đều có người khóc nháo, ngay cả cày bừa vụ xuân của Bình châu cũng bị ảnh hưởng, bà tức mấy người đó cũng không thấy xuất hiện lần nữa. Lục Giam sai người đi tìm hiểu, quê nhà đều nói là từ sau hôm đó không thấy trở về nhà, không ai biết đi đâu.
Mà một ngày này sau giữa trưa Lục Giam đang ở ngoài thành giám thị việc phát cháo, liền nhìn thấy một đám nha dịch lôi kéo Kim Đại Tuấn và mấy thư sinh, hùng hùng hổ hổ vào cửa thành. Kim Đại Tuấn vẫn là bộ dạng oai vệ như lúc trước, vừa đi vừa mắng: “Ta là sĩ tử, ai dám đối với ta vô lễ?” Phía sau hắn mấy người kia cũng đã uể oải, ủ rũ ba ba cúi đầu, đi cũng không vững vàng.
Mấy nha dịch kia chỉ ha ha cười, trong đó một người vạm vỡ mặc áo ngắn tay kẹp lấy cánh tay của Kim Đại Tuấn, cúi đầu khom lưng nói: “Sĩ tử lão gia, ngài nói đúng, cho nên hạ nhân chính là giúp đỡ ngài…” Trong miệng nói như thế, động tác biểu tình không có nửa điểm kính ý, cường ngạnh túm Kim Đại Tuấn đi về phía trước.
Lục Giam hướng Trường Thọ ra hiệu, Trường Thọ vội vàng vượt qua ngăn cản, cười làm lành nói: “Vài vị ca ca đây là muốn đi đâu? Mấy vị đây đều là người đọc sách, đến tột cùng phạm vào chuyện gì?”
Người vạm vỡ kia nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng nói: “Phạm vào chuyện gì? Bọn họ đọc sách thánh hiền, lại làm chuyện dơ bẩn, gây hấn gây chuyện, xúi giục người phá hư triều đình phòng ngự! Nay có người tố giác bọn họ, phải bắt bọn họ đến vấn tội! Nói không chừng là cẩu tặc thám tử do phiên bang phái tới!”
Trường Thọ nghe tin này có chút dọa người, không dám hỏi lại, vội vàng lui về, tìm được Lục Giam, liền kể cho hắn nghe, Lục Giam nhẹ nhàng khoát tay chặn lại: “Ta đều nghe thấy được.”
Trường Thọ thấy hắn sắc mặt khó coi, không dám nhiều lời, đành phải đứng ở một bên cầm cây quạt nhẹ nhàng quạt cho hắn, thỉnh thoảng lại đưa qua một ly trà, Lục Giam chỉ ngồi bất động, nhìn bầu trời u lam ở phía xa không biết suy nghĩ cái gì.
Đợi đến qua nửa ngày, một chiếc xe bò chậm rãi hướng tới cửa thành, đi tới trước chỗ phát cháo liền dừng lại, xa phu nhảy xuống, Trường Thọ mắt sắc: “Này không phải là Chư Cửu sao? A, là xe của Chư tiên sinh a.” Lời còn chưa dứt, Lục Giam dĩ nhiên đã đứng dậy nghênh đón.
Trường Thọ vội gọi người chuẩn bị trà, cung kính đưa qua, Lục Giam ngay tại bên cạnh xe cùng Chư tiên sinh nói vài câu, tự tay phụng dưỡng Chư tiên sinh uống trà, ý bảo Trường Thọ đem trà cụ thu hồi: “Trở về nói với Nhị thiếu phu nhân, ta cùng tiên sinh đến Tri châu phủ. Ban đêm nếu về trễ thì không cần lo lắng, cũng đừng kinh hoảng, không có đại sự gì.”
Trường Thọ vội đưa dụng cụ ném cho Trường Ninh, nói: “Nhị gia, nô tài đi theo người, có gì cũng chu toàn hơn.” Sợ Lục Giam cự tuyệt, lại nói: “Nô tài không đi vào, chỉ chờ ở chỗ gác cổng thôi, người gác cổng cũng có quen biết với ta.”
Lục Giam nói: “Vậy ngươi đi về trước đưa tin, rồi đến chờ chỗ gác cổng sau.” Nói xong tự bước lên xe bò, cùng Chư tiên sinh vào thành.
Trường Thọ rất nhanh phân phó Trường Ninh vài câu, xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa trở về phủ tìm Lâm Cẩn Dung báo tin.
Xe bò thong thả chạy, bánh xe “Chi nha, chi nha” vang lên, Chư tiên sinh cười mắng cùng xa phu: “Chư Cửu, ngươi lười quá! Ta mặc dù nghèo, nhưng cũng không đến mức không cho ngươi sửa bánh xe a. Kêu suốt trên đường, làm cho lỗ tai của ta ngứa ngáy a.”
Chư Cửu lơ đễnh, quay đầu cười nói: “Tiên sinh, này trách không được tiểu nhân, người đã lâu không xuất môn, trước khi xuất môn cũng không thông báo qua, tiểu nhân không chuẩn bị kịp.”
Lục Giam tất nhiên biết Chư tiên sinh cũng không nghèo đến mức không có dầu bôi trơn bánh xe, Chư Cửu cũng không phải kẻ lười biếng, bất quá là vì điều tiết không khí mà thôi, liền theo bản năng vểnh vểnh lên khóe môi, lộ ra gương mặt mang vài phần ý cười.
Chư tiên sinh nhìn hắn một cái, nói: “Cái này được a! Lúc trước bộ dạng kia nhìn giống như đi đòi nợ, ai thấy cũng sẽ không thích đâu.”
Lục Giam có chút quẫn bách, khẽ trách: “Tiên sinh!”
Chư tiên sinh sờ sờ tóc ít ỏi đáng thương trên đầu, đột nhiên nói: “Đầu bạc tao càng đoản, hồn dục không thắng trâm.”
Lục Giam nghe xong câu thơ này, nhịn không được nhìn Chư tiên sinh, thấp giọng nói: “Tiên sinh…”
Chư tiên sinh lắc đầu, mắng: “Kim Đại Tuấn ngốc nghếch này! Lúc trước là ta thấy hắn làm ra vẻ, lúc này không khỏi phải đứng ra giải quyết không phụ lòng nhờ cậy của phụ mẫu hắn. Mấy ngày nay con đã làm gì?”
Lục Giam từ trong tay áo lấy ra thư trần thuật đưa cho Chư tiên sinh xem. Chư tiên sinh xem qua xong, khe khẽ thở dài, trực tiếp xét nát lá thư kia.
Lục Giam kinh hãi: “Tiên sinh!”
Chư tiên sinh nâng lên ánh mắt mờ mịt đục ngầu nhìn hắn, nhẹ nhàng hít một tiếng: “Lúc trước ta còn thấy đại để có thể có tác dụng, hiện tại xem ra, đây là một kẻ tiểu nhân ác độc, sẽ không nhớ ân tình của con, chỉ biết cùng con kết thù, con cần gì phải làm vậy?”
Lục Giam khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Nhưng mà……”
Chư tiên sinh tùy tay ném giấy vụn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Mẫn Hành, chỉ cần con không cô phụ ta là đủ rồi. Sau đó, chỉ là trên đường đi con gặp phải tiên sinh, tùy thị đi theo mà thôi, hiểu được không?”
Thư bị xé nát giống như bươm bướm bay lượn, theo gió bay đến khắp nơi, Lục Giam mặt đỏ lên, ánh mắt càng thêm thâm u: “Trước hết, đệ tử cũng là người sinh trưởng ở thành Bình châu!”
Chư tiên sinh “Xuy” nở nụ cười một tiếng, vung tay áo: “Ta cùng với con đánh đố, xem kế tiếp bọn họ sắp sửa làm cái gì.” Không đợi Lục Giam trả lời, hắn tiếp lời: “Ta đoán hắn tất nhiên sẽ cho rằng đây là chó dữ, không biết là quen với hai người chúng ta, trước nhốt đám người Kim Đại Tuấn vào đại lao, hết sức hù dọa ép buộc. Chờ đám người Kim Đại Tuấn đánh mất nhuệ khí, lại khiến mấy phụ nhân kia quay ngược lại cắn Kim Đại Tuấn, ép buộc mấy kẻ ngốc một phen, sau đó sẽ thu xếp việc này ổn thỏa. Tiếp theo, chúng ta lại đi cầu kiến hắn, hắn liền lập tức gặp mặt, ôn hoà hiền hậu không thôi, trước kính ngưỡng ta, lại khen ngợi con, nói là hiểu lầm, nể mặt chúng ta, thuận lợi thả đám người Kim Đại Tuấn ra. Con tin hay là không tin?”
Lục Giam không tin cũng không được, chỉ cười khổ: “Tiên sinh, vậy quên đi? Thực sự bảo đệ tử im miệng không nói?”
Chư tiên sinh nói: “Giống như pha trà chi đạo, hỏa hậu không đủ, nước sẽ không sôi, không thể pha được một ấm trà ngon. Cứ từ từ đi.”
Thầy trò hai người đi tới Tri châu phủ, cũng không thấy trước đó có gì náo nhiệt, ngược lại rất thanh tịnh, đám người Kim Đại Tuấn cũng không thấy tăm hơi. Chư tiên sinh lệnh Chư Cửu: “Ngươi đi dâng danh thiếp.”
Người gác cổng hơn nửa ngày mới đi ra đáp lời, quy củ cùng Chư tiên sinh làm đại lễ: “Tiên sinh thứ tội, lão gia nhà ta không ở đây, cùng với Trấn an sử đại nhân đi tuần tra rồi, công tử còn nhỏ, phu nhân thỉnh Khương tiên sinh trong phủ thay mặt đãi khách, nếu tiên sinh không chê, thỉnh vào trong phủ uống chén trà nhạt……”
Chư tiên sinh nói: “Ta đây ngày khác lại đến là được rồi.” Nói xong lôi kéo Lục Giam xoay người bước đi: “Đi đến nhà con quấy rầy hai ngày.”