Ngô Tương lặng lẽ nghiêng mặt nhìn động tác của Lục Giam, thấy hắn không nhìn mình, trên mặt cũng không có biểu tình tức giận hay xấu hổ, không khỏi cảm thấy có chút không thú vị, xoay người lại đối diện với Lục Giam tiếp tục thổi sáo, muốn Lục Giam lại nhìn mình, nhưng Lục Giam cũng không chịu liếc hắn một cái.
Một khúc nhạc kết thúc, quả nhiên lại có tiểu tỳ đạp tuyết mà đến, trịnh trọng mời hai người: “Các tiểu thư đều ở Trúc đình đang thưởng tuyết ngắm mai, nghe thấy tiếng sáo, đều thực kính nể, cho mời nhị vị thiếu gia đi qua cùng náo nhiệt.”
Ngô Tương thu hồi cây sáo, mới bước được một bước, chợt nghe Lục Giam trầm giọng nói: “Lấy tâm tình này của ngươi, ngươi cũng đã thua nàng một bậc. Ngươi chắc chắn sẽ thua!”
Hắn lại càng muốn thắng! Ngô Tương giận dữ, dừng chân quay đầu nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam cũng đã thi thi nhiên nhiên đi về phía trước.
Bên trong bảy tám chậu than bằng đồng dùng than bạc thản nhiên đỏ rực, khiến Trúc đình gió lùa bốn phía vô cùng hoà thuận vui vẻ. Các thiếu nữ khoác áo choàng lông cừu, dùng lò sưởi cầm tay tinh xảo, ngồi vây quanh một chỗ nói chuyện đùa giỡn.
Phía sau có bọn nha hoàn đứng chắn gió, đằng trước có mỹ thực tinh xảo cùng trà nóng, giương mắt ngắm cảnh tuyết xinh đẹp, chóp mũi lại ngửi thấy hương thơm mát lạnh của mai vàng. Tình cảnh này, cho dù người có nỗi lòng không vui như Lục Vân, Lâm Ngũ, cũng đều tươi cười thật sự.
Mà từ chỗ sâu bên trong rừng mai chậm rãi đi tới một đôi thiếu niên khiến mọi người hai mắt đều sáng lên. Có người tính cách hàm súc, chỉ vụng trộm liếc mắt một cái liền cúi đầu mỉm cười, có người lá gan lớn hơn một chút, ẩn nấp sau thân hình người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hai người.
Lâm Ngũ tự nhận là cùng hai người có quan hệ họ hàng, nên cũng quen thuộc hơn, liền đứng dậy nhiệt tình tiếp đón, dẫn tới ánh mắt hâm mộ của mọi người, trên mặt trong mắt không khỏi mang theo vài phần đắc ý.
Dương Mạt đột nhiên đứng dậy, chỉ vào phía góc lan can đối diện mọi người nói: “Nhị ca các huynh ngồi ở chỗ đó đi!”
Ngô Tương cười cười, theo lời ngồi xuống, Lục Giam không cần phải nói tới, cũng ngồi xuống chỗ đã chỉ định, nam nữ phân biệt rõ ràng, cách vài chậu than cũng bàn bày điểm tâm trà nóng.
Lục Vân mặc dù không lên tiếng, tự tay rót hai chén trà nóng, giao cho nha hoàn đưa tới trước mặt Ngô Tương cùng Lục Giam. Lục Giam ôm chén trà nóng trong tay, mỉm cười với nàng, Lục Vân cũng hoàn trả tươi cười, lập tức nhanh chóng liếc mắt nhìn Ngô Tương một cái, nhưng thấy Ngô Tương chỉ để ý nhìn Dương Mạt nháy mắt, Dương Mạt cũng là một bộ dáng như cụ bà, liền cúi đôi mắt, nhìn chằm chằm chậu than trước mặt, một đôi bàn tay trắng nõn vô ý thức vò khăn lụa trong tay.
Lâm Ngũ nhìn nàng, lại nhìn Ngô Tương, thấp giọng ho một tiếng, nhìn phía Dương Mạt: “Mạt mạt?”
Dương Mạt thanh thanh cổ họng, nói: “Nhị ca, vừa rồi mọi người nghe huynh thổi sáo, đều cảm thấy, khụ, khụ, là thiên ngoại chi âm, vô cùng hiếm có. Huynh có thể thổi lại một khúc cho chúng ta nghe được không?”
Các nữ hài tử đều chờ đợi nhìn Ngô Tương, thiếu niên tài tử hàng đầu ở Bình Châu. Lục Vân thì vò chặt khăn lụa trong tay.
Lâm Cẩn Dung thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên cảm thấy, nàng dường như phát hiện ra một bí mật nhỏ mà kiếp trước mình không biết.
Hiếm khi Ngô Tương đứng trước mặt nhiều nữ hài tử như vậy, nghe xong Dương Mạt khen ngợi câu “thiên ngoại chi âm” kia, nửa điểm không đỏ mặt, nửa điểm không khó xử, thản nhiên cười, rồi thở dài: “Chỉ là chút tài vặt, nhiễu loạn tai nghe của mọi người, thật sự quá mức hổ thẹn. Một người vui không bằng mọi người vui, nếu chỉ một người thổi, không khỏi quá mức nhàm chán, như vậy đi, chúng ta bên này cử ra một người, bên kia các vị cũng cử ra một người, phân định thắng thua, có được không?”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Lục Vân đang muốn mở miệng, Lâm Thất liền đi trước thanh thúy nói: “Được a, được a, chúng ta trước tiên sẽ cử Ngũ tỷ! Nàng cũng biết thổi sáo!”
Vì thế tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Ngũ, Lâm Ngũ tức giận mặt đỏ hồng, oán hận nhìn Lâm Thất, đông cứng nói: “Ta không ra.” Rõ ràng muốn nàng xấu hổ trước mặt mọi người. Nàng bất quá theo Lâm Cẩn Dung học chưa được nửa tháng, còn chưa nhập môn Đào thị đã bị bệnh, Lâm Cẩn Dung cũng không có tâm tư cùng thời gian dạy nàng, nàng làm sao thổi ra được khúc gì?
Lâm Lục thiên chân vô tà cười nói: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng khiêm tốn , trước đó vài ngày, chúng ta mỗi ngày đều nghe thấy tỷ thổi sáo, buổi sáng nào mà không luyện tập nửa canh giờ? Mà sáo của tỷ chính là sáo cổ Tứ tỷ tỷ đưa cho mà, ra đi được không? Tứ tỷ tỷ?” Nói xong liền nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, muốn Lâm Cẩn Dung làm chứng.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không vào hùa cùng với bọn họ, chỉ cười không nói.
Lâm Ngũ tức giận cắn cắn môi, ủy ủy khuất khuất, thỉnh giáo nhìn Lục Vân: “Ta thật sự không thể, nếu là cái khác, ta sẽ có thể thử xem.”
Lục Vân trấn an nhìn nàng một cái, nhướn mày cười nói: “Thổi sáo là tài nghệ gia truyền của nhà Ngô Nhị ca, nhân tài ít ỏi. Ngô Nhị ca nếu không chê, ta nguyện ý dâng lên một khúc. Ta mặc dù học nghệ không tinh, nhưng cũng xem như thuần thục.”
“Tất nhiên không chê, bất quá xin hãy để sau.” Giờ phút này Ngô Tương cả tâm tư đều muốn cùng Lâm Cẩn Dung quang minh chính đại tỷ thí một lúc, trước mặt mọi người thắng Lâm Cẩn Dung, khiến Lục Giam không còn lời nào để nói, làm sao còn cảm thấy hứng thú đối với đề nghị của Lục Vân nữa đây? Lập tức liền trực tiếp điểm danh Lâm Cẩn Dung: “Tứ biểu muội, muội đã học thổi sáo từ nhỏ, tại sao trốn tránh giả bộ không nói lời nào?”
Lâm Thất lập tức nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Tứ tỷ tỷ nhà chúng ta từ nhỏ đã yêu thích thổi sáo, thổi rất hay.”
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, chỉ nói: “Đáng tiếc ta không mang theo sáo.”
Ngô Tương lập tức từ trong tay áo lấy ra một cây sáo nói: “Ta có!”
Lục Vân nhìn Lâm Cẩn Dung, lại nhìn Ngô Tương, đột nhiên che miệng cười nói: “Ngô Nhị ca, huynh thật không chu toàn! Đồ huynh đã dùng qua, có thể nào để Tứ tỷ tỷ dùng?” Vậy không phải nam nữ trao nhận thì là gì?
Ngô Tương ngẩn ra, đang muốn nói sáo này là mới, lại nghe Lục Giam nói: “A Vân, trong phòng muội không phải có vài cây sáo sao? Lấy ra cho Tứ tỷ dùng đi.”
“Đi đến phòng ta lấy cây sáo tốt nhất, cầm của ta và ngọc tiêu của ca ca đến đây.” Lục Vân lập tức đáp ứng, lại ân cần hỏi mọi người: “Các vị tỷ tỷ muội muội có thích nhạc khí gì không? Ta sai người đem đến.”
Ngày thường học mấy thứ này để làm gì? Không phải là vì một ngày kia có thể hiển lộ trước mặt người khác sao? Lập tức có người muốn tiêu, có người muốn đàn tranh, lại có người muốn tỳ bà, cũng có người tỏ vẻ muốn mượn cầm của Lục Vân.
Lâm Cẩn Dung bắt đầu thổi một khúc [ thính tuyết ].
Tuyết quang mai ảnh, thiếu nữ biểu tình trầm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, như thần du cửu thiên, lại dường như đang chuyên tâm chủ định, mười ngón tay nhỏ dài trắng nõn, từ từ thổi ra thanh âm như thiên âm, tuyết trắng mai vàng làm nền cho khúc sáo, hồng nhan như mộng, nhân sinh tịch mịch.
Sau đó, vô luận là ai dùng loại nhạc khí tấu lên thủ khúc gì, mọi người đều không còn quan tâm nữa. Các nàng chỉ nhớ rõ Lục Giam thật lâu không nói được lời nào, Ngô Tương vẻ mặt khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được, mặc dù có Lâm Ngũ lên tiếng hoà giải, nói là không phân cao thấp, Ngô Tương cuối cùng đứng dậy đối với Lâm Cẩn Dung thành tâm thành ý vái chào, cất cao giọng nói: “Ta thua. Tâm phục khẩu phục.”
Dương Mạt đắc ý vô cùng, giống như người thắng Ngô Tương là nàng vậy, hơi hơi cười nói: “Ai nha, Nhị ca huynh luôn coi thường các tiểu nữ tử, lúc này rốt cục đã có tiểu nữ tử thắng huynh một lần rồi!”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt thành tâm thành ý làm lễ: “Đa tạ Ngô Nhị ca.” Điều này không thể so với lúc trước nàng thắng Lục Vân cũng không thấy thẹn thùng, đối với Lục Vân, nàng tự tin từ đầu tới cuối Lục Vân không phải là đối thủ của nàng, mà đối với Ngô Tương, nàng cũng là nhờ chuyện trọng sinh mà thắng hắn.
Luận về tài nghệ, bọn họ xem như cùng có một danh sư, hắn có thiên phú, nàng cũng có thiên phú, nhưng tuổi của hắn so với nàng lớn hơn, chiếm được tiên cơ, lại là nam tử, nhiều năm xuất môn, nhãn giới tâm tình so với nàng rộng lớn hơn, khúc từ tâm sinh, nàng tất nhiên không phải là đối thủ của hắn. Mà lúc này, nàng được trọng sinh, trải qua sinh tử, tài nghệ thành thạo, tâm tình khác biệt, đã sớm trưởng thành, tuy là vô tình, cuối cùng vẫn có lợi thế.
Ngô Tương lại không biết nguyên do trong đó, chỉ biết lúc trước mạnh miệng, giờ phút này hơi có chút xấu hổ. Nhưng hắn từ nhỏ ngạo khí, chính là thua cũng có tư thái cực cao, chỉ cười nói: “Ngày khác ngu huynh tất nhiên lại hướng Tứ muội muội lãnh giáo.” Ý tứ thực trong sáng, hắn tin tưởng hắn sẽ không thua tiếp.
Lâm Cẩn Dung cười khổ, lấy tính tình của Ngô Tương, về sau sợ là sẽ thường thường tìm nàng luận bàn. Bất quá như vậy cũng tốt, vẫn là một cơ hội.
Lục Giam trong mắt hiện lên mỉm cười, cầm ngọc tiêu, ý bảo Lục Vân: “Chúng ta huynh muội hợp tấu một khúc, vì mọi người thấu hưng.”
Lục Vân cúi mắt, yên lặng nhìn cầm cổ trước mặt, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: “Được.”
Tiếng đàn vang lên, tiếng sáo của Lục Giam cũng nhanh chóng đuổi kịp. Huynh muội hai người phối hợp thập phần tinh diệu thành thạo, Lâm Cẩn Dung nghe thấy rõ ràng, Lục Giam cố ý vượt qua tiếng đàn của Lục Vân, cố ý phụ trợ cho nàng. Vẫn giống như lúc trước, Lục Giam cùng Lục Vân cảm tình luôn tốt đẹp, săn sóc cho nhau, suy nghĩ cho đôi bên.
Một khúc kết thúc, cả sảnh đường đều ủng hộ. Các thiếu nữ hoài xuân nhịn không được ngắm nhìn Lục Giam vừa mới thổi tiêu phong tư tiêu sái trở về chỗ cũ, Lâm Ngũ nhìn Lục Giam ánh mắt thêm phần nóng bỏng, Ngô Tương lại không có tinh thần, lười biếng vỗ tay vài cái rồi đứng dậy: “Ta còn có việc, cáo từ.” Sau đó đối với Lục Giam nói: “Ta sau khi trở về sẽ sai người đưa vật đó cho ngươi.”
Lục Giam hướng mọi người hơi hơi gật đầu: “Ta đưa hắn đi ra ngoài.”
Nhìn theo bóng dáng hai người đi dần xa, Lục Vân quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh mắt u buồn, tươi cười lại ngọt ngào: “Tứ tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, về sau có cơ hội tỷ nhất định phải dạy ta, chớ giấu tài.”
Hôm nay Lục Vân là lần thứ hai nói với Lâm Cẩn Dung đừng giấu tài. Lâm Cẩn Dung tự biết sở tác sở vi của mình hôm nay rất khác biệt, lại không nghĩ ra mình còn có thể có lựa chọn gì khác, chỉ có thể lung tung gật gật đầu.
Lục Vân nhìn Lâm Cẩn Dung chăm chú, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một tươi cười mơ hồ. Tươi cười này vô cùng quen thuộc, Lâm Cẩn Dung đột nhiên nhớ tới kiếp trước, Lục Vân từng vô số lần cười với nàng như vậy. Trong lúc điện quang hỏa thạch, có thứ gì đó nhanh chóng lóe qua trong đầu nàng, nàng kiệt lực muốn nắm bắt, nhưng lại không thể.
Lâm Cẩn Dung đang thất thần, đột nhiên thân mình bị người hung hăng đập một cái, tiếp theo bên người Lâm Lục bộc phát ra một tiếng thét chói tai, lại tiếp theo, Lâm Cẩn Dung đã bị một người khác đẩy ra, sau đó Lâm Thất phẫn nộ chỉ vào nàng mắng: “Tứ tỷ tỷ, sao tỷ lại làm vậy, không phát hiện Lục tỷ ta đang uống trà sao? Tỷ muốn nàng bỏng chết a!”