Trong lộ trình kế tiếp, Lâm Tam lão gia không hề tìm phiền toái, Đào thị lạnh tâm, Lâm Cẩn Dung không còn để ý, chỉ như cũ theo lễ sai người đến hỏi Ngô Tương [ăn, mặc ở, đi lại] cần gì không, nếu có, thì sẽ hết sức chu đáo, nếu không, cũng không cưỡng cầu. Ban đầu bọn hạ nhân cảm thấy không khí có chút kỳ quái, lúc sau đã quen cũng không để ý nữa, Ngô Tương lại mừng rỡ tự do tự tại, vì thế mọi người bình an vô sự đến Thanh châu.
Xa xa thấy tường thành Thanh châu, Đào thị nhiều năm chưa từng về nhà thăm viếng kích động ẩm ướt hốc mắt. Lâm Thận Chi lại ghé vào bên cửa sổ hưng phấn kêu lên: “Nơi này chính là nhà cữu phụ sao? Nơi này chính là nhà của Đại biểu ca sao?”
“Đúng vậy.” Đào thị kéo áo choàng phủ lên người hắn, trìu mến sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Con phải nhớ kỹ, cữu phụ đối đãi với con rất tốt, ngày sau cần phải thường xuyên qua lại, cần đến thăm hắn cùng cữu mẫu.”
Lâm Thận Chi còn nói: “Còn có Tam tỷ tỷ cùng Đại biểu ca.”
Đào thị kiêu ngạo mà nở nụ cười, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nhìn xem tiểu lão Thất của chúng ta, cũng rất hiểu chuyện.”
Ngô Tương điều khiển ngựa chạy tới, cúi người hỏi Lâm Thận Chi: “Tiểu Thất đệ, muốn cưỡi ngựa không? Ta mang đệ đi trước một bước. Không chừng Đại biểu ca đã sớm chờ ở phía trên.”
Lâm Thận Chi nóng lòng muốn thử, trộm dò xét sắc mặt của Đào thị, Đào thị ôn hòa cười, thay hắn từ chối Ngô Tương: “Thôi, hắn đêm qua gặp gió lạnh, bị cảm nhẹ, nếu bây giờ ra cưỡi ngựa sẽ không tốt. Còn không cám ơn Ngô Nhị ca?”
Ánh mắt đen láy tỏa sáng của Lâm Thận Chi nhất thời trở nên ảm đạm, ủ rũ ba ba cảm tạ một tiếng: “Đa tạ Ngô Nhị ca, huynh đi trước đi, chúng ta sẽ đến sau.”
Đã nhiều ngày, Lâm Thận Chi không chủ động tìm đến mình chơi đùa, những người khác ở Lâm gia cũng có ý thức cùng mình bảo trì khoảng cách…… Hắn cũng không phải nhằm vào bọn họ, bất quá chỉ chán ghét Lâm Tam lão gia hỏi đông hỏi tây thôi, nếu phải nhẫn nhịn, thật sự cũng rất khó chịu. Ngô Tương nhìn Đào thị, lại nhìn Lâm Thận Chi, có chút khó xử, dùng sức kẹp bụng ngựa: “Ta đây đi trước dò đường.” Nói xong nhanh như chớp chạy đi.
“Nương, con muốn cưỡi ngựa.” Lâm Thận Chi ghé vào trước cửa sổ trông mong nhìn bóng dáng của Ngô Tương, vẻ mặt ủy khuất.
Đào thị thở dài, xoa đầu của hắn, ôn nhu nói: “Đợi khi đến Thanh châu sẽ bảo Đại biểu ca mang theo con cùng cưỡi ngựa, hiện tại cũng đừng khiến người ngoài thêm phiền toái.”
Lâm Thận Chi không cam lòng, tròng mắt chớp chớp nhìn thấy Lâm Thế Toàn ở bên cạnh, liền vỗ tay cười: “Không phiền toái Ngô Nhị ca, con tìm Toàn ca ca, hắn sẽ không chê con phiền.”
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Thất đệ, vừa rồi Ngô Nhị ca muốn dẫn đệ cưỡi ngựa, nương vừa từ chối hắn, nói đệ bị cảm lạnh, vừa đảo mắt đệ lại cùng Toàn ca ca cưỡi ngựa, đệ cảm thấy như vậy được không?”
Này cũng không được, kia cũng không được, Lâm Thận Chi đỏ đôi mắt: “Con rõ ràng không bị cảm lạnh, là nương nói dối.”
Đào thị nghiêm mặt, lại không biết nên giải thích thế nào với Lâm Thận Chi, liền lạnh giọng quát: “Ta nói không được chính là không được!” Mắt thấy Lâm Thận Chi mếu xệch, có vẻ như muốn khóc, lại mắng: “Không được khóc! Không nghe lời thì sang ngồi chung với phụ thân đi.”
Lâm Thận Chi cố gắng nhịn xuống, lại quay lưng đối mặt với thành xe, không chịu nhìn Đào thị. Lâm Cẩn Dung vươn người hướng hắn chớp mắt tình: “Ôi, tức giận rồi đây.”
Lâm Thận Chi quyệt miệng không để ý tới, Lâm Cẩn Dung càng sà vào gần, cười nói: “Ta xem xem a, việc nhỏ như vậy cũng khóc nhè, thật sự là tiểu Thất đệ dũng cảm của ta sao?”
Lâm Thận Chi vừa muốn khóc vừa muốn cười, vừa thẹn vừa quẫn, vươn một bàn tay đẩy mặt Lâm Cẩn Dung, cắn răng nói: “Không được nhìn ta!” Nói xong nước mắt liền trào ra.
Lâm Cẩn Dung lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cho hắn, ôm hắn vào lòng, thấp giọng cười nói: “Nhiều chuyện a, đệ lại khóc rồi? Đến đây, ta nói cho đệ biết vì sao nương lại làm như vậy.” Chỉ răn dạy mà không nói rõ nguyên nhân là không được.
“Không nghe.” Lâm Thận Chi che mặt.
“Thực không nghe?” Lâm Cẩn Dung cũng không quản hắn, chỉ nhỏ giọng nói: “Nương không cho đệ cùng Ngô Nhị ca cưỡi ngựa là vì lo lắng cho đệ, đồng thời cũng thật sự sợ phiền toái cho Ngô Nhị ca, không nói thẳng nguyên nhân là vì muốn giữ lại mặt mũi cho mọi người. Đệ có biết phụ thân vì sao tức giận Ngô Nhị ca hay không?”
Lâm Thận Chi không nói lời nào, nhưng cũng dừng khóc. Hắn đương nhiên biết, hắn cũng không phải tiểu hài tử.
Lâm Cẩn Dung tiếp tục nói: “Chính là bởi vì Ngô Nhị ca không nể mặt phụ thân a. Con người với nhau, mặt mũi nên giữ cho nhau, tốt nhất là chừa chút đường lui, để người ta lưu lại vài phần tình cảm, ngày sau gặp mặt cũng đỡ khó xử. Nương không phải nói dối, là uyển chuyển cự tuyệt. Đã hiểu chưa?” Nghĩ nghĩ, lại trịnh trọng thêm một câu: “Đương nhiên, cũng có phân biệt, việc nhỏ có thể nể mặt, nhưng nếu là đại sự, nên làm như thế nào thì phải làm như thế, con người không thể để mất khí khái.” Kiếp trước nàng chính là chẳng phân biệt được, chỉ để ý nhượng bộ, Lâm Thận Chi cũng không thể như vậy.
Lâm Thận Chi chậm rãi thu tay, xoa hoa văn trên đệm, nhẹ giọng nói: “Vì sao Ngô Nhị ca phải làm như vậy chứ? Hắn vì sao không giống như nương uyển chuyển một chút, chừa lại chút mặt mũi cho phụ thân?”
Lâm Cẩn Dung thở dài, cười nói: “Hắn không giống với chúng ta.”
Lâm Thận Chi suy nghĩ hồi lâu, nói: “Sao lại không giống? Nhà hắn có tiền hơn nhà chúng ta, hắn so với chúng ta có bản lĩnh hơn sao?”
“Có thể nói như thế.” Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Thận Chi, đệ phải nhớ, chỉ có chính mình làm người tốt, có bản lĩnh, mới có thể được người khác tôn kính. Được người tôn kính, chuyện này dù thế nào cũng không thể cưỡng cầu.”
Đào thị một tay đè lên đầu vai Lâm Thận Chi, trầm giọng nói: “Con nhất định phải đọc sách cho tốt, vì nương và hai tỷ tỷ của con tranh khẩu khí.”
Lâm Cẩn Dung cố nhiên cũng cực hy vọng Lâm Thận Chi có thể đọc sách tốt, lại cảm thấy nhân phẩm làm người càng là điều mấu chốt, vì vậy cầm tay Lâm Thận Chi, hướng hắn ôn nhu cười: “Đọc sách Thận Chi hết sức là tốt rồi, nhưng nhất định phải làm người tốt.”
Có quản sự bên ngoài giương giọng kêu lên: “Phu nhân, biểu thiếu gia tới đón chúng ta!”
Đào thị vội vén rèm xe lên, quả nhiên thấy Đào Phượng Đường cùng Ngô Tương sóng vai đi tới, phía sau còn có vài quản sự, tươi cười sáng lạn hướng tới xe ngựa nhà mình, vội sai người dừng xe ngựa, cùng Đào Phượng Đường chào hỏi: “Phượng Đường!”
“Cô cô vất vả, đường đi có thuận lợi không?” Đào Phượng Đường nhảy xuống ngựa, thẳng tắp hướng tới xe ngựa của Đào thị hành lễ vấn an, khóe mắt vụng trộm liếc vào trong xe. Cho dù là biết rõ Lâm Cẩn Âm không có khả năng đến, nhưng vẫn bao hàm hy vọng.
Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn đang tìm ai, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Đại biểu ca.”
Đào Phượng Đường thấy rõ ràng bên trong chỉ có ba người Lâm Cẩn Dung, Lâm Thận Chi, và Đào thị, không có người mà hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến kia, không khỏi thất vọng, đành cười nói: “Thân phụ mẫu đang ở nhà thu dọn đãi khách, từ hôm qua đã nhắc tới mọi người.”
Đào thị cười nói: “Ta cũng vẫn luôn nhớ bọn họ.”
Lâm Tam lão gia ở phía sau ló đầu ra dùng sức ho khan một tiếng, Đào Phượng Đường hé miệng cười cười, nói: “Ta đi vấn an dượng.” Vì thế đi đến trước xe ngựa của Lâm Tam lão gia, cung kính hành lễ hỏi thăm.
Lâm Tam lão gia bị tổn thương cuối cùng cũng được an ủi một chút, liền vui vẻ kéo hắn lên xe nói chuyện, Đào Phượng Đường cũng không chối từ, quả thực lên xe ngựa của Lâm Tam lão gia, hỏi gì đáp nấy. Sau đó, Lâm Tam lão gia cố ý lôi kéo hắn tỏ vẻ thân thiết, không để ý tới Ngô Tương, dường như làm vậy có thể vãn hồi lại chút mặt mũi.
Ngô Tương là người thông minh, vừa thấy liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng không để trong lòng, hắn tình nguyện cùng Lâm Thế Toàn xen lẫn đứng chung một chỗ, cũng không nguyện ý đứng cạnh Lâm Tam lão gia, liền hướng Đào Phượng Đường chớp mắt cười xấu xa, Đào Phượng Đường hiểu được tính tình hắn, chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Đào thị xem ở trong mắt, không khỏi âm thầm cảm thán, vẫn là thân chất nhi săn sóc chu đáo, hiểu được nên giữ mặt mũi cho mình, vì thế càng thêm yêu thương Đào Phượng Đường vài phần.
Lâm Cẩn Dung không phải lần đầu tiên đến Thanh châu, nhưng lúc trước đến còn quá nhỏ, thời gian trôi nhanh, đã sớm quên Thanh châu phồn hoa thế nào. Ngồi ở trong xe, chỉ nghe ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao hàng vang lên, trên đường lại chật chội, xe ngựa đi thật chậm, có tâm muốn nhìn lén, lại sợ khiến hạ nhân Đào gia coi thường nhà mình, đành phải cố gắng chịu đựng an ủi bản thân, không vội, không vội, sẽ có cơ hội khác.
Xe ngựa khó khăn đi vào cửa hông của Đào gia, mọi người xuống xe, Đào Thuấn Khâm, Ngô thị mang theo hai nữ nhi cùng tiểu nhi tử đứng ở trước cửa tiếp đón, còn chưa mở miệng, Đào thị liền nước mắt lưng tròng, cảm xúc hô gọi một tiếng: “Ca ca, tẩu tử.” Sau đó nhìn chằm chằm Ngô thị, bĩu môi nói: “Tại sao tẩu lại gầy như vậy?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Ngô thị nhanh khuyên nhủ nàng: “Đừng khóc nữa, khiến hài tử chê cười kìa.” Rồi hướng sự chú ý của Đào thị về phía sau cười nói: “Bọn nhỏ còn chưa cùng tới chào hỏi cô dượng cùng biểu tỷ đệ đúng không?”
Vì thế mọi người đều tiến lên chào hỏi, Ngô Tương lẳng lặng đứng ở một bên, để Lâm Cẩn Dung, Lâm Thận Chi cùng biểu tỷ muội và biểu đệ Đào gia thi lễ xong, mới tiến lên cùng Ngô thị hành lễ vấn an.
Ngô thị thấy thân chất nhi có bản lĩnh, vô cùng vui mừng, không khỏi lôi kéo hỏi thăm, nhưng cũng không hề vắng vẻ đám người Đào thị, nhẹ nhàng vỗ bả vai tiểu nhi tử Phượng Cử: “Dẫn tiểu Thất đệ đi chơi đi.” Rồi dẫn mọi người đi vào bên trong, tùy ý nói vài đề tài khiến mọi người đều cảm thấy hứng thú, ai cũng có thể tham gia, nhất thời không khí sung sướng náo nhiệt.
Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, lại cảm thán một lúc, cữu mẫu làm việc luôn chu toàn, luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, không để một ai cảm thấy bị vắng vẻ, đây mới là tư cách của đương gia chủ mẫu. Đang nghĩ tới, hai tiểu thư nhà Đào gia, Đại tiểu thư Phượng Khanh, Tam tiểu thư Phượng Tường, một trái một phải ôm cánh tay nàng, véo nhẹ hai má nàng, thân thiết nói: “Tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hai biểu tỷ, tâm tình vô cùng tốt, cũng véo nhẹ hai má nàng nói: “Các tỷ vẫn vậy, vài năm không thấy, vẫn cứ thích véo má của ta.”
Tuổi của Đào Phượng Khanh xấp xỉ với Lâm Cẩn Âm, cũng chờ Đào Phượng Đường thành thân sẽ xuất môn, đã sớm đi theo Ngô thị quản gia, hào phóng mạnh mẽ, một tay nắm tay Lâm Cẩn Dung, cười nói: “Ra vẻ cái gì, tiểu nha đầu có thêm mấy chục năm nữa vẫn là tiểu nha đầu, ta vẫn véo má của muội. Nhưng muội lại không được véo mặt của ta.”
Tam tiểu thư Phượng Tường ha ha cười, cũng đè tay kia của Lâm Cẩn Dung lại, tiếp tục véo má nàng: “Ta cũng vậy, có thể véo má muội, nhưng muội không thể véo má ta.”
Lâm Cẩn Dung vốn còn muốn giả bộ rụt rè, giờ phút này rốt cuộc không thể giả bộ nổi, cùng các nàng cười đùa: “Chờ tỷ tỷ ta đến véo hai má của các tỷ xem!”