-ẦM!
-ẦM!
Tôi với thằng Vinh mỗi thằng quả lựu đạn ném vào chúng nó làm máu me văng tung tóe, ây vậy chúng nó vẫn cừ ào ào bơi tới nhưng may thay máy đã nổ, thằng Hoàng lên ga làm xác con rab xô cả vào tôi, chiếc thuyền chuyển động nhanh dần rồi trong chớp mắt đã bỏ xa đám chúng nó khiến cả thở phào nhẹ nhõm
Thằng Vinh mở ba lô lấy bản đồ và bộ dàm ra toan gọi máy bay mà tôi cản lại.
-Không được! chúng nó bơi nhanh như vậy gọi máy bay ném boom vào giữa sông không trúng được đâu, boom napan gặp nước đâu có cháy.
-Vậy làm thế nào? nó hỏi
-Cứ chạy đi đã rồi tính.
Tôi đáp rồi định ngồi phịch xuống, nhưng Còn chưa hạ được mông xuống thì đâu ra lực cực mạnh thốc từ dưới lên khiến tôi muốn văng ra khỏi xuồng còn thằng Vinh thì ngồi trước mũi nên bị hất văng luôn xuống nước, con xuồng tông phải vật gì đó nên phóng hẳn lên trên mặt nước rồi toan lật nghiên.
Ầm! con xuồng hạ xuống mặt nước làm tôi bị thốc lên lần nữa. Bình tĩnh lại tôi tìm thằng Vinh mà chẳng thấy tăm hơi đâu cả, tôi hoảng quá nhìn ngay chỗ nó rớt mà thấy toàn bọt là bọt. May thay được vài giây thì nó trồi lên rồi bơi lại, tôi đưa tay kéo nó lên. Thằng Hoàng chả nói chả rằng lại lên ga nhưng khổ nỗi máy lại rú lên mà con thuyền chẳng chịu chạy, nó ráng hết sức con thuyền vẫn trơ ra đấy, tôi liền lại xem, thấy chả có chút bọt nước nào cả, chắc rớt cái chân vịt rồi. Nhìn xuống đáy xuống thì nước đã rỉ vào từ bao giờ, hóa ra nó lại cò bị nứt đáy.
-Nãy va vào cái gì thế?
-Khúc cây hay sao đấy ai biết được, biết được thì đã đéo va! Nó đáp, giọng hậm hực, cái thằng này, bố không đấm cho là may lại còn cự.
Tôi lúc này mới đề ý lại thằng Vinh, trên người nó không còn gì cả, không còn gì nghĩa là không còn quân trang gì cả, cái áo vest đựng súng ống đạn dược nó quăng mẹ đi đâu rồi?
-Áo vest mầy đâu Vinh?
-Nặng quá nó kéo em chìm xuống nên em phải cởi ra, không thì nằm luôn dưới đó rồi còn gì.
Tôi nhăn mặt:
-Thế bộ đàm?
-Em cầm trên tay nhưng rớt xuống nước vùng vẫy rớt mất rồi.
Trời ạ, cú này thì chết thật rồi, sau thì rab dí tới, thuyền thì hỏng còn bộ đàm thì mất. Tôi thấy bên bờ kênh có mảnh đất thoải tuy bùn lầy nhưng chắc là leo lên được liền bào chúng nó chèo vào.
Chúng tôi lấy cả mũ mão ra thằng múc nước đổ, thằng quẩy xuống nước cho con thuyền chạy vào bờ nhưng đã xui thì đúng là xui tận mạng, cái bánh lái do va chạm mạnh quá nên cong queo không điều chỉnh được nữa khiến chiếc xuyền cứ quoay mòng mòng chỗ. Tôi phóng tầm mắt ra xa phía tụi rabs thấy nước từ phía đó đang văng tung tóe cả lên. Bọn nó sắp tới nơi rồi.
-Lấy tăng ra, bọc balô với đạn dược vào rồi bơi! nhanh lên(tăng là tấm nylông quân dụng rất dày dùng để làm lều che mưa) tôi lệnh cho thằng còn phần mình thì làm trước tiên.
Không chần chừ tôi ôm bọc đồ nhảy cái ùm xuống nước, tuy ba lô và đạn dược nặng thật nhưng được bọc trong tấm nylong kín nước nên chúng vẫn nổi được, chúng tôi bám vào đó vừa bơi, vừa đẩy đi, thằng nào thằng nấy lo sợ tụi rab nên bơi trối chết, chốc lát đã vào được bờ tuy nhiên toàn sình lầy, dẫm bước là lún tới đầu gối nên bước tới đâu lún tới đó không thể di chuyển nhanh được, nhìn ra kênh thì chúng nó đã tới, tôi bảo thằng nằm rạp xuống bùn.
Đàn rab bơi đến chiếc xuồng thì lao lên ào ào như cá đớp mồi khuấy động cả vùng, con thuyền chòng chành rồi trong phút chốc đã chìm hằn, may thay chúng nó không thấy chúng tôi, tôi bảo thằng kia thôi nhìn, lo mà trườn vào trong, hơn phút sau thì chúng tôi đã nằm yên trong cánh rừng, mặt mũi người ngợm thằng nào cũng đầy bùn đất.
Đáng ra khi phát hiện đàn rab thì chúng tôi sẽ gọi máy bay tới ngay tức khắc, cả phi đội máy bay cường kích A nên nếu chuẩn tọa độ thì chỉ sau loạt boom napan đã có thể đốt cháy bất cứ thứ gì cho diện tích gần ngàn mét vuông, trước đây boom napan từng bị cấm sử dụng bị tính phi nhân đạo nhưng với tụi rab lại là vũ khí hiệu quả nhất, nhiệt độ cháy lên tới ngàn độ bám dính cháy sâu vào thịt xương thì không thể sống sót, khi máy bay bỏ boom chúng tôi phải lui xa khoản vài trăm mét để quan sát nhưng vẫn phải tiếp tục điện đàm để hiệu chỉnh cho loạt nhằm tiêu diệt hoàn toàn.Với lũ rab thì ngay từ những quả boom đầu chúng nó sẽ chạy lung tung cả lên nên không quân khoanh vùng từ ngoài vào trong, tùy địa hình địa vật mà “chốt đầu- chốt đít” không để chúng nó thoát. Tuy nhiên không ngờ lại gặp chúng nó giữa sông, boom thả xuống sức công phá không còn mấy chưa kể gọi máy bay tới có khi chúng đã lặn mất tăm nên đành chờ thời cơ khác.
Khi nhận nhiệm vụ chúng tôi tự nghĩ giỏi lắm thì ngày là xong, tối ngủ nghỉ sáng gọi máy bay đón về nhưng chuyện đời khó đoán. Giờ đã quá trưa mà chả đâu vào đâu, có muốn đánh liều gọi máy bay tới cho xong rồi về cũng không được vì bộ đàm đã rơi mất tiêu, tất nhiên chúng tôi không phải trẻ con gì mà mang có mỗi cái bộ đàm nhưng khổ cái là cái đó là cái có tầm phát lớn nhất lên đến mấy chục cây số còn thằng còn lại chỉ đem bộ đàm cá nhân phát sóng gần.
Khi lủi được vào trong tôi liền tháo túi móc cái ra ô la ô lê mà đáp lại chỉ toàn là những tiếng rè rè khó chịu. Bản đồ cũng bị rơi mất nhưng lạc thì chắc chắn là chúng tôi không lạc, cứ men theo con kênh ra sông chính sẽ về lại bãi đáp tuy nhiên sẽ mất tới - ngày. Gần đây có đồn cảnh giới tuy nhiên chúng tôi lại không nắm rõ nó nằm ở đâu nên tìm được không phải dễ. Để tránh tụi rab đồn thường được ngụy trang rất kỹ, có khi trong hốc đá hốc đất, có khi chìm hẳn xuống dưới đất nên người tìm còn không ra đừng nói chi đến rab.
Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, lèm bèm nữa chỉ thêm mệt nên sau vài phút lấy hơi tôi chẳng nói chẳng rằng lội ngược ra kênh coi tụi rab đã lĩnh đi đâu, mặt kênh vắng lặng, chẳng có dấu vết gì.
-Giờ sao mấy đứa? Tôi hỏi bâng quơ, nói là bâng quơ vì tôi đã quyết phải làm sao rồi, chỉ hỏi xem chúng nói định thế nào mà thôi
-Không còn liên lạc được thì về thôi chứ sao.
-Giờ lội về vừa đi vừa dò bộ đàm, nếu gặp chúng nó mà liên lạc được thì bem, không thì thôi chứ sao giờ. Thằng Vinh nói.
Chúng nó ý định cũng chả khác gì tôi, tính tới tính lui không bằng trời tính nên đành vậy. Chúng tôi lại xốc ba lô lên rồi bì bõm lội đi. Nước sâm sấp quá mắt cá chân, ngang dọc toàn rễ cây, phải khéo lắm mới không bị chúng móc vào giày làm cho ngã dập mặt.
Chúng tôi cứ lầm lũi đi, bước chân nặng dần,thật ra thì đi đánh nhau trong rừng trong rú đúng là khổ nhưng không phải là không có cái thú vị của nó, đâu đó trên tán cây tiếng chim muôn cứ vọng lại ríu ra ríu rít, không khí trong lành lại thêm chút cảm giác phiêu lưu nguy hiểm làm con người ta phấn khích vô cùng.
Rừng ngập mặm là nơi trăm loài sinh sống, dưới nước dưới bùn cho tới trên tán cây nên phải bắt bằng được con gì ăn mới được. Ngày này qua tháng nọ toàn cơm rau rồi lại sắn với ngô nên chúng tôi thiếu chất tươi trầm trọng, chuyến đi lần này tôi phải săn bằng được con gì đó ăn coi như niềm an ủi. Vừa bước tui vừa tìm xung quanh, chỗ nào có bóng tăm nhất định phải có cua cá, ấy vậy mà chúng nó lẩn đi đâu hết cả, mãi mà chả được con gì, thỉnh thoảng chỉ có vài con cua bé tý bằng ngón tay mài càng trên nhánh rễ, nghe động cái đã bò mất tiêu.
Đi hồi khá lâu chúng tôi đã thấm mệt, tán lá rậm rạp nhưng ánh nắng chói chang vẫn xuyên qua được cho chúng tôi biết đã giữa trưa rồi. Tôi biết thế nên cố tìm chỗ tạm gọi là cao ráo mà nghỉ ăn trưa nhưng quả thật là không có, đâu đâu cũng toàn nước là nước có chỗ chỗ còn sâu tới thắt lưng làm chúng tôi phải đi vòng rất tốn thời gian, có lẽ không có chỗ nào khô ráo để ngồi nghỉ nên chúng tôi tìm cây đước thật to với bộ rễ lớn rồi trèo lên đấy tạm nghỉ.
Vừa thoát khỏi đống sình lầy tôi liền tháo giày ra rồi dốc ngược, bao nhiêu là bùn chảy ngược ra, tháo tất ra thì đôi chân trắng bóc như vì ngâm nước quá lâu, da thịt nhão nhoét như bấu cái sẽ tróc cả ra, hèn gì con rab hồi sáng cũng trắng như chết trôi. thằng mạnh thằng nào thằng nấy ăn, thằng Vinh vốn ăn khỏe nên tôi với thằng Hoàng không bao giờ chịu ăn chung, đơn giản là mang vác khổ cực đến khi ăn thì nó lại ăn hết cả. Khẩu phần hành quân nên đầy đủ hơn ở doanh trại chút, có thêm thịt hộp ăn kèm với cơm nắm, còn thường thì ăn cơm độn khoai sắn.
Nhóp nhép lúc tối với lấy bình nước thì thấy đã gần cạn, chắc là mệt quá cứ uống mãi rồi hết khi nào không hay, tôi xin thằng kia nhưng chẳng ai còn nhiều cả đành phải dùng thuốc sủi vậy. Tôi mom men lại mé nước hớt đầy bình rồi cho thuốc vào, việc thuốc bé tý sủi bọt ục ục loáng đã hết, tôi nhấp ngụm nhưng liền phun ra vì tanh không chịu được. Loại thuốc lọc nước này chỉ có chức năng diệt vi khuẩn còn mùi vị không hề thay đổi nên nước vẫn còn tanh hôi như cũ.
-Không uống được hả?
-Tanh quá, toàn bùn thôi. Tôi đáp lời thằng Vinh.
-Lấy vải ra lọc xem sao. Thằng Hoàng nói
-Nước trong vắt thế này có lọc cũng vậy thôi, tìm đến sông lớn may ra… Tôi nói xong nhắm mắt nhắm mũi tọng vào họng đến suýt nôn rồi đưa chai nước cho chúng nó.
Nghỉ ngơi thêm tầm phút chúng tôi lại đi, cũng chả biết được bao xa cứ đi rồi nghỉ, xong rồi lại đi,thỉnh thoảng kiểm tra bộ đàm, vì cũng quen hành quân nên chả ai ca thán gì nhiều chỉ thỉnh thoảng chửi nhau vài câu. Thằng Vinh rớt súng với cả đạn trên sông nên tôi đưa hẳn súng cho nó cầm, thằng nhát chết nên ôm lấy ngay dù biết đường xa mang vác nặng chỉ thêm mệt.
Đến xế chiều rồi mà vẫn chưa ra khỏi cánh rừng đước để đến mé sông nên tôi bắt đầu khá sốt ruột dù Quân lương không thiếu, đạn dược vừa đủ nhưng cứ tha thẩn trong đám sình lầy và dây mơ rễ má như thế này đến tối chắc chắn không ổn.
-Lẹ lên mấy đứa! Mẹ! tôi dừng lại rồi chửi chúng nó, vì tôi mãi đi không để ý nên chúng nó đã thụt lại sau khoản khá xa, đành phải chơi trò “thúc đít”.
Thúc đít tức là thằng chỉ huy phải đi cuối, vừa đi vừa chửi, thế chúng nó mới đi nhanh được, còn cứ lọ mọ như thế này thì chết cả nút.
Nếu ngày trước chúng nó nhất định phải đốp chát lại với tôi cho bằng được nào là phải thế này,nào là phải thế nọ rồi cái lọ cái chai thì giờ chúng nó chả buồn chửi nữa.
Tôi vừa đi vừa xem đồng hồ, chốc chốc lại chỉnh hướng, thằng Vinh đi đầu, cứ hở ra tý là cu cậu lựa đường dễ mà đi nên không để ý là lạc ngay. Những chỗ nhiều cây cối là những chỗ cạn, đất bùn không lún cho lắm mà nó to con nên ngại luồn lách, cứ lượn qua hướng khác, có khi dẫn cả thằng còn lại xuống hồ nước đến thắt lưng.
Đi được lúc, chắc mẩm sắp ra khỏi rừng vì cây cối đã quang dần ai ngờ lại có chuyện không hay xảy ra, thay vì đu từ gốc cây này sang gốc cây kia thằng Vinh nhảy cái ùm xuống đống bùn nhão, loay hoay mãi mà không rút chân đi được. Tôi với thằng Hoàng thấy thế kệ bố nó luôn, đi được chục bước thằng Vinh la lên oai oái. Tôi quay lại thì thấy bùn đã lún tới ngực nó, nó càng vùng vẫy lại lún càng sâu.
-Đứng im, mày đừng có quẫy nữa! Tôi la lên
-Kéo em lên! sắp chết đến nơi rồi!!! nó hoảng hốt
Tôi nhảy lên gốc cây với tay ra đón lấy tay nó nhưng xa quá, còn cách nhau phải nửa mét, chúng tôi có đem theo dây thừng nhưng gấp quá, tôi bảo thằng Hoàng tay bám vào cây, tay nắm tay tôi để tôi với ra bắt lấy thằng Vinh, tôi chìa người ra bắt lấy tay thằng Vinh nhưng nặng quá, bùn vừa lún vừa dính, cả tôi lẫn thằng Hoàng nghiến răng nghiến lợi kéo nhưng thằng Mập kia không lún thêm thì đã may chứ đừng nói là trồi lên được trong khi bùn lúc này đã lên tới bả vai nó.
-Không được rồi, Vinh! mày thả a ra để lấy dây!
-Không, thả ra là chết mẹ em mất!
-Mày thả ra không tao rớt xuống luôn bây giờ! cái thằng này!!!
Tôi quay qua toan bảo thằng Hoàng chuẩn bị kéo tôi lên, tay kia thì vùng vằng để buông thằng Vinh ra ai ngờ thằng Hoàng mặt mày đỏ kè, phùng mang trợn má coi bộ sắp chịu không nổi.
Tôi lấy hết sức bình sinh để rút tay từ phía thằng Vinh lại ai ngờ lại dồn sức lên thằng Hoàng làm nó quá sức chịu đựng
-Bẹt!
Tôi rớt luôn xuống bùn, chưa hiểu mô tê gì thì lực cực mạnh nhấn bả vai tôi xuống, thì ra là thằng Vinh, bùn đã dâng tới cổ nó, hoảng quá nên bấu víu được cái gì là nó liền bám lấy. Tôi ngã ngửa xuống mép hố bùn, trọng lực dàn trải nên không lún nhanh như nó nhưng nếu nó cứ nhấn tôi xuống để trồi lên thế này thì tôi chết trước mất
-Thả tao ra! tôi hét lên, tay cạy bàn tay nó ra khỏi bả vai rồi cố gắn lật mình lại
Đáp lại tôi chỉ nghe tiếng ọc ọc, nước đã dân quá mũi thằng Vinh còn tôi thì cũng đang lún xuống từ từ, chưa biết làm gì thì thằng Hoàng hét lên:
-Nhanh! nó ném cuộn thừng đã buộc vào gốc cây cho tôi
Tranh thủ trước khi bị lún sâu hơn, tôi vòng dây lần qua nách rồi với tới chỗ thằng Vinh, lúc này nó đã lún hẳn xuống bùn chỉ còn lại nắm tóc. Tôi sục tay xuống mò thấy cái đầu nó nhưng nhắm kéo lên không kịp nên bới bùn tạo đường thở cho nó trước.
Thằng Vinh tưởng như chết đi sống lại, thở lấy thở để, tôi bới rộng ra tôi thò tay xuống xốc nách nó lên, tay mình thí khóa lại thật chặt để khỏi tuột!
-Kéo Hoàng ơi! tôi la lên rồi lấy hết sức bình sinh mà giữ lấy thằng Vinh.
Thằng Hoàng biết sức mình kéo không nỗi nên quăng dây lên chạc cây rồi cứ thế mà dùng lực của cả cơ thể kéo xuống, chúng tôi từ từ nhích lên từng chút một.
Chắc cũng phải phút sau mới lôi xong được thằng Vinh lên được chỗ an toàn, tôi ngả ngửa ra mò lấy bi đông tu hơi rồi đổ lên mặt lau bớt đám bùn tanh.
Thằng Hoàng lúc này cùng nằm vật ra vì quá mệt trong khi thằng Vinh thì hồn siêu phách lạc, chắc chưa tin được mình suýt nữa chết, bùn đen bám đầy người nó từ trên xuống dưới chỉ chừa mỗi con mắt nhìn không khác gì kẹ mo.
Đáng lẽ phải có thằng nào đấy chửi, chửi đổng lên nhưng quả này quả thật mệt quá, chả đứa nào nói nổi. Tôi lôm côm bò dậy cởi phăng áo ra giũ cho sạch bùn rồi thắt ngang lưng quần, đã nóng còn nhầy nhụa thế này chịu sao được, không cần nói thằng kia cũng thu dây chuẩn bị đi tiếp.
Đi thêm mươi phút nước cũng cạn dần rồi cánh rừng đước cũng lui về phía sau, trước mắt là trảng cỏ rộng cao ngang ngực có vẻ khô ráo.
Thông thường tôi rất ngại đi vào những chỗ khó bề quan sát thế này, có con trong đó thì chết mất nhưng nhìn đồng hồ đã giờ hơn, mấy mươi phút nữa là tắt nắng, nếu đi vòng chắc chắn sẽ không kịp
Có vẻ chẳng còn cách nào khác tôi kiếm vài khúc cây ném vào trong ai ngờ chim muôn trong trảng cỏ bay lên rào rào, có chim chắc không có động vật ăn thịt lớn, chúng tôi yên tâm tiếng vào. Ban đầu tôi còn sung sức dùng dao mà phạt cỏ, nhưng chỉ lúc sau thì đành vạch lá mà đi vì quá rậm rạp.
Non được nữa đường thì tôi vấp phải khúc gì đó to như khúc cây nhưng lại nhão nhoẹt có mùi hôi kinh khủng như trứng thối, toan kệ rồi mà lại sợ đạp trúng tiếp nên tôi vạch cỏ ra xem phía trước còn không.
Trong cái cục xanh rêu tanh tưởi từng khúc xương trắng hếu chỉa ra ngoài, tôi chưa định hịnh được cái gì nhưng có vẻ là xương bả vai rồi xương sườn và chắc chắn là xương người. Tôi lấy chân khều khều cái xương thì cái đống đó tách làm đôi, ở giữa là cái đầu lâu còn nguyên tóc tai.
-Cái gì thế này! thằng Hoàng bịt mũi thốt lên.
-Chắc là phân con gì đó, tôi phỏng đoán
-Phân quoái gì to thê này? Lỗ đít nó chắc phải bằng cái đầu thằng Vinh mất. Vừa nói thằng Hoàng vừa đưa tay lên ước lượng rồi ướm vào đầu thằng Vinh.
-Chẳng có con nào có thể ị ra cục phân to thế này được, lại còn có cả xương người. Thằng Vinh xua tay rồi thêm vào.
Tôi vừa che mũi vừa vạch cỏ ra nhìn cho rõ, không nghi ngờ gì nữa, đây phải là chất thải của con gì đấy nên mới có hình thù như thế nhưng con gì mà lại nuốt được nguyên cả con người đủ cả xương xẩu rồi thải ra như thế này được. Nghĩ tới đó tôi rùng mình rồi bảo thằng kia đi cho nhanh, con gì đi chăng nữa mà nó bắt được thằng thì cũng ốm đòn với nó.
Lặn lội thêm ít lâu chúng tôi cũng qua được trảng cỏ rồi tới được bờ sông, không còn nhiều cây cối, dọc bên bờ sông người ta đắp kè để ngăn nước phèn tràn vào ruộng nên chúng tôi cứ theo bờ kè mà đi, tôi vẫn láo liêng tìm kiếm chỗ ngủ qua đêm. Ở đây đúng là trống trải thật nhưng hạ trại vẫn không ổn.
-Bên kia có cái chòi kìa! thằng Vinh vỗ vai tôi rồi chỉ
Tôi nhìn theo hướng nó, lấp ló trong rặng cây phía xa có cái nhà chòi khá cao, đúng là quá tam bận mà, đến cuối ngày cũng tìm được chỗ nghỉ chân. Tôi chả nói chả rằng, rẽ đường nhắm hướng cái chòi mà tiến.
Đi đâu mét, trong ráng chiều cái chòi hiện ra mỗi lúc rõ, nhìn đằng xa thì không có vẻ cao lắm nhưng càng đến gần mới thấy nó vươn hẳn lên trời, chí ít cũng chục mét. Cái chòi làm bằng tôn màu xanh lá, chân chống xuống đất là những ống sắt lớn hàn với nhau bằng những thanh giằng, ở phía trên có lắp cái thang treo thả xuống đất. Đến gần thêm chút nữa thấy lờ mờ mấy chữ kiểm lâm đã trầy tróc hết cả, chắc hẳn đây là chòi canh cháy rừng hoặc là bảo tồn động vật gì đấy.
Chòi ở giữa gò đất, cạnh bên có cái lạch nước nhỏ, tôi thấy dưới đất đầy rác rếnh chăc hẳn từng có người sống. Thằng Vinh lại giật giật cái thang treo toan trèo lên nhưng tôi can lại.
-Gỗ mục hết rồi, mầy trèo lên té gãy cổ bây giờ. Vừa nói tôi vừa nắm lấy nấc thang rồi giựt mạnh. Khúc gỗ gãy cái rốp.
-Giờ sao lên? Thằng Hoàng hỏi.
-Chú nhẹ nhất đám, bâu lên mấy thanh chằn rồi leo lên xem có gì. Ổn thì thả dây xuống.
Thằng Hoàng nhăn mặt cởi ba lô, chả bao giờ nói nó cái gì mà nó vui vẻ làm giùm cái, không nhăn thì cũng chửi, không chửi thì cũng lườm nguýt như cuộc đời nó là bể khổ không bằng.
Mấy thanh chằng bằng sắt trơn nhẵng, phải lúc sau nó mới bò lên gần tới nơi. Tôi tranh thủ ra con lạch lấy nước, Hoàng nó lên cách cửa chòi chút liền cột dây thừng vào thanh chằng rồi quấn quanh người, tay rút súng lục để chuẩn bị trèo lên. Khác với lúc trước lúc nào cũng bỗ bả, giờ cả thằng đã cẩn thận nhiều, tôi thường vẫn để tụi nó giải quyết những chuyện không quá nguy hiểm.
Nó lên đến nơi, đạp mạnh cửa rồi thò súng vào, chắc không có gì nên lúc sau mới thấy nó trở ra, vẫy tay bảo lên đi.
Thằng Vinh lúc nào cũng lanh chanh nên tót lên trước, tôi cột balo cho chúng nó kéo lên tiếp đó tôi bảo thằng Hoàng ném thêm cuộn dây để cột vào gốc cây rồi trèo lên sau cùng.
Cái chòi đâu chỉ mét vuông, sàn bằng sắt, kê độc chiếc giường vừa người nằm, bên trong cũng đầy rác. thằng chúng nó hò nhau định ném cái giường xuống cho rộng mà tôi can lại.
-Ném rồi lấy gì mà đốt hả?
thằng con trời nghe thế liền thôi rồi quay qua dọn rác. Gỗ giường cũng mục cả rồi nên tôi đạp mấy cái đã vỡ vụn ra. thằng cời đồ rồi móc khăn ra bắt đầu lau sơ theo kiểu “tắm khô” thằng nào cũng bùn đất đầy người nên cái khăn từ màu trắng thành màu xám.
Hoàng nhóm lửa còn thằng Vinh tranh thủ mắc võng, riêng tôi thì thử lại bộ đàm, trên cao thế này mà vẫn chẳng có tí sóng nào, coi bộ chúng tôi còn xa trạm lắm.
Cũng chả có gì ngoài thịt hộp và lương khô, trệu trạo lúc bên đống lửa thì tôi ra kéo thang và thừng lên, không quên khép cửa lại. Trên cao gió mạnh, rít qua khe cửa từng tiếng u u nghe rợn người. Không khí có vẻ ẩm ướt, chắc chả mấy chốc nữa là mưa.
thằng yên vị trên võng, đống lửa lập lòe soi bóng chiếc võng lên tường như cái kén, ở trên cao chắc không sao nên tôi không cắt giờ canh gác. Chắc còn sớm nên chả thằng nào ngủ được.
-Còn cách trạm bao xa không biết? Thằng Vinh hỏi
-Chắc xa lắm, phải hơn cây, a chẳng bắt được tý sóng nào.
-Mai phải lội thêm ngày nữa ah?
-Có khi hơn. Tôi đáp.
Thằng Hoàng này giờ im lìm cũng trở mình thêm vào:
-Mất liên lạc cả ngày nay, bọn chiến thuật nó không biết đường gọi máy bay đi tìm hay sao? Đúng là cái lũ ăn hại.
-Đi Trinh sát mà tìm tìm cái búa, tôi hắn giọng.
Trong quân đội việc mất liên lạc với nhau phải đi tìm là tất nhiên nhưng giờ đã khác, chuyện mấy toán lính đi rồi mất liên lạc không trở về như cơm bữa, đến nỗi người ta coi như chuyện thường tình, hơn nữa cắt cử quân đi tìm có khi còn chết nhiều hơn. Cách đây mấy tháng có chuyện tiểu đội kia đi hỗ trợ khu an toàn, ngày không thấy tới, đến ngày thứ người ta nhang khói xong xuôi thì thằng trở về không thiếu mống, hỏi ra mới biết bị rab vây, chúng nằm luôn trong rừng nguyên tuần mới trở về được, thằng nào thằng nấy như ma đói thành thử ra mất tích thời gian thì cứ coi như hy sinh.
Nói thêm ít lâu tôi thở dài ngáp ngắn rồi toan ngủ, không quên vùi đống lửa, thằng trong phòng kín còn đốt lửa thì chết ngạt cả lũ. Cả ngày lội bùn cổ chân mỏi rã rời, co vào duỗi ra mấy lần mà vẫn nhức nhối. Loay hoay lúc tôi ngủ khi nào không hay.
Đang thiu thiu ngủ bỗng có mấy tiếng kẽo kẹt nghe rợn người, tôi tưởng võng của thằng nào đong đưa nhưng không phải, là tiếng sát thép chèn vào nhau, gió bên ngoài mang theo mưa thổi vào mấy tấm tôn nghe ồn ã như trống. Tôi lôm côm bò dậy, đứng trên sàn mới thấy cả cái chòi đang đong đưa theo nhịp kẽo kẹt. Có lẽ gió bên ngoài to quá, căn chòi đong đưa theo nhịp tịnh tiến cố định, không có vẻ muốn sụp nhưng cứ thế này thì chẳng ai mà biết được.
-Hoàng! dậy!
-Gì!
-Chòi sắp sập tới nơi rồi này. Tôi lay nó
-Vinh! Vinh!
thằng nó chống chân xuống đất mà không đứng vững được chắc cũng đã hiểu chuyện gì.
Tôi gọi cả thằng dậy,bảo chúng nó lấy nốt cuộn thừng còn lại ra còn phần mình thì khoát tăng rồi thả thang chuẩn bị trèo xuống. Lúc chiều tôi có neo chòi bằng đoạn thừng, không phải để giữ cho nó khỏi đổ mà để có chuyện gì đu xuống cho nhanh, giờ có lẽ phải neo thêm cái nữa chứ thằng thiu thiu ngủ mà nó sụp thì xui hết chỗ nói.
Mưa gió phần phật, vừa đẩy cửa ra gió đã táp vào mặt lạnh buốt người nhưng phải xuống chứ biết sao giờ, trời mưa nên dây ướt, khó khăn lắm mới xuống tới nơi. Tôi nói thằng kia quăng dây xuống rồi đi lại chỗ gốc cây ngay con lạch. Mưa ướt nên dây nặng bị chùng xuống, kéo mãi mà không căng. Điên tiết tôi quấn vòng quanh gốc cây rồi lấy hết sức mà kéo, khỗ nỗi cứ thứ đất bùn, khô thì cứng như đá mà ướt thì vừa nhão vừa trơn. Tôi bị hụt chân té xuống con lạch cái tủm ướt từ đầu đến chân, may thay nước cạn, vất vả hồi mới bò lên được.
Tôi gọi to mấy tiếng để bảo thằng xuống giúp nhưng mưa gió to quá, sấm chớp đùng đoàn nên chúng nó chả nghe, thấy trong chòi sáng lên có lẽ chúng nó đang nhóm lửa. Đang định trèo lên lại thì sau lưng tôi nghe tiếng ộp oạp như con con trâu nước đang lội ở dưới, căng mắt ra mà nhìn cũng chẳng thấy gì, thò vào thắt lưng rút con dao găm ra tiến lại gần xem sao.
-Ầm!!!
Bỗng Sét đánh trúng đâu đó sáng cả vùng trời, giữa cái khoảnh khắc mong manh tôi thấy trong con lạch là thứ quỷ gì đó bóng loáng đang lặc lè co mình lại, con vật nằm ngay ở chỗ tôi mới rớt xuống, thân to như thùng phi, chí ít bề ngang cũng phải hơn mét mấy, đầu nó rúc xuống bùn chỉ nỗi mỗi thân mình lên nên tôi cũng chưa biết đây là con gì.