Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên thủ lĩnh có vẻ không vội vàng gì mấy, hắn đi ra ngoài châm điếu thuốc hút trong khi trong nhà vẫn vang lên tiếng đòn roi của mấy tên lính đang đánh đập gia đình kia. Tôi ngóc đầu lên thấy hắn cùng vài tên nữa ở chỗ chiếc xe còn tôi đang ở trên nóc nhà đằng sau hắn, ở vị trí này tôi có thể xử lí gọn cả bọn nhưng Leon vẫn bảo tôi án binh bất động, hy vọng bọn chúng không tàn ác đến nổi giết cả gia đình kia.
May sao hút xong điếu thuốc, hắn vẩy tay bảo cả bọn lên đường, bọn chúng lại xô ra leo lên xe lái về hướng sa mạc. Đợi chúng đi khuất chúng tôi nhảy xuống vào trong nhà thì thấy ông chồng bị đánh khá nặng đã bất tỉnh nhân sự, tôi mở nắp hầm gọi những người kia lên rồi sơ cứu cho ông chồng.
Chắc cũng chẳng còn nghi ngờ gì những người này gì nữa, Leon dặn dò họ cẩn thận rồi cả nhóm gói gém trang thiết bị tiếp tục lên đường. Lúc ra khỏi nhà Jake thúc chúng tôi đi trước, tôi quay lại thấy anh ta đang cài một quả mìn ở góc căn nhà, phòng khi…
Trời cũng đã sắp sáng, chúng tôi hành quân nhanh vào thành phố không trở ngại gì mấy. Cairo thất thủ cũng đã lâu và bao gồm nhiều lực lượng hỗn tạp đang phân chia quyền lực ở các phân khu gồm phiến quân, tàn quân chính phủ, dân chúng và lũ rab. Họ chặn đường phố lại bằng xe cộ, thép gai, đào nhiều hầm hào để chiến đấu, giữa các nóc nhà thì bắt các tấm ván, trong nhà thì đục thủng tường để di chuyển, bên trong hỗn loạn vô cùng, đến nơi chúng tôi mới thấy không có cách gì đi được đến Bảo Tàng mà không bị phát hiện hay giao tranh.
Thấy tình hình khá căng nên chúng tôi gọi về căn cứ xin chỉ đường từ máy bay không người lái, sau một hồi phân tích thì chỉ có cách duy nhất là đi vào các con hẻm nhỏ đầy rab, các lối đi khác hầu như đã bị phong tỏa.
Chúng tôi chép miệng kiệm tra lại đạn dược, giắt dao găm sau lưng rồi xếp đội hình hàng tiến vào. Cửa ngõ thành phố là một đại lộ lớn với nhiều hàng rào đồn bốt, xác xe tăng lẫn oto cháy đen bị bỏ lại khắp nơi, cả nhóm thấp mình len lõi qua đống hổ lốn đó. Lợi dụng trời chưa sáng hẳn, chúng tôi thấy con rab nào thì bắn hạ ngay con nấy chứ không muốn dây dưa. Đi được một quãng khá xa thì chỉ dẫn chúng tôi quẹo vào một hẻm nhỏ rộng chỉ chừng ba mét, bên trong tối đen như mực, mùi xác thối xông lên nồng nặc còn ruồi muỗi thì đi đến đâu chúng túa lên đến đấy tối tăm cả mặt mày.
Wings lấy chiếc ống nhìn đêm nhìn vào trong thấy vài con rab thì nhanh tay bắn vỡ sọ rồi bảo cả nhóm đi vào, hai bên của con hẻm có nhiều ngõ nhỏ nên cứ đi một đoạn chúng tôi phải ngừng lại thò đầu ra ngó nghiên, hỏi sở chỉ huy kiểm tra rồi mới đi tiếp được.
-Bao xa nữa? Chris hỏi Leon
-Khoản hai cây số nữa, anh ta đáp.
-Sẽ không kịp trước khi trời sáng đâu, tôi bảo.
Mọi người đang hội ý thì ở phía xa xa vọng lại tiếng bước chân gấp gáp có vẻ như ai đó đang chạy tới, nghe thấy tiếng động chúng tôi liền tản ra nấp vào ô cửa nhà và góc tường. Tôi ló đầu ra nhìn thấy một bóng đen nhỏ thó đang chạy trối chết dọc con hẻm về phía chúng tôi. Chris nháy mắt hỏi tôi có nguy hiểm không, tôi liên giơ nắm đấm lên báo cứ giữ nguyên vị trí.
Tiếng vọng to dần rồi hắn cũng chạy đến, một tên người bản địa chạy vụt qua nhanh như cắt, ở sau là hai con rab đang đuổi sát nút, tôi thấy vậy liền nép mình ẩn tránh đợi chúng vụt qua rồi thò súng ra định bắn hạ nhưng Leon ở bên kia liền giơ nắm đấm lên ý bảo mặc kệ.
Hai con rab đuổi theo đã rất sát, chỉ hai ba bước chân nữa là tóm được tên kia nếu tôi không ra tay thì hắn chết chắc nhưng làm vậy cũng sẽ hại cả nhóm vì chưa biết tên kia là người thế nào, bất đắc dĩ tôi hạ súng xuống nhắm nghiền mắt coi như không thấy gì.
Tên kia coi bộ chỉ chạy được đến đầu ngõ rồi thét lên vài tiếng kinh hoàng trước khi bị hai con rab xâu xé, chúng tôi tranh thủ lúc bọn chúng đang say mồi mà tiếp tục đi sâu vào trong con hẻm tối tăm. Trong ánh đèn xanh lét của kính nhìn đêm dưới chân tôi la liệt là xương xẩu chuột bọ, những con chuột to dễ đến bằng bắp chân kêu chin chít vang vọng, chúng tôi đi đến đâu chúng liền lẩn đi đến đấy nhưng chưa kịp dứt bóng lại chạy ra kêu ỏm tỏi.
Đi được một lúc nữa thì ra đến một con đường lớn hơn với nhiều chiếc xe cháy rụi lẫn bao cát, có vẻ như là một chiến trường cũ. Jake lấy ống nhòm ra quan sát thì thấy có ánh đèn cách đó không xa chắc là một chốt gác. Chúng tôi gọi về sở chỉ huy xin chỉ dẫn thì họ bảo cố vượt qua bên đường rồi trèo lên nóc nhà để đi về hướng tây.
Jake báo có vài ba tên lính đang gác trên chốt muốn qua được có lẽ phải bò dưới lòng đường, lợi dụng mấy cái xe cũ mà ẩn mình, thỏa thuận xong đợi anh ta ra lệnh thì Chris vọt lên trước bò từ hẻm ra đến trạm xe bus cũ, vừa bò vừa nghe hiệu lệnh của Jake, cứ đợi tên kia lơ đi thì mới được di chuyến.
Cũng may bọn lính gác kia cũng chẳng canh phòng cẩn mật gì cho lắm, chỉ đi tới đi lui đốt thuốc nên phút chốc Chris đã sang được bên kia đường. Ba người chúng tôi lần lượt cứ thể lẻn sang mà bọn chúng chẳng để ý gì.
Đến chỗ góc tường Leon đứng tấn dùng hai tay bẩy Jake lên trên lan can lầu của căn nhà ven đường rồi Jake từ từ kéo từng người một lên, tới lượt tôi vừa quăng súng lên trước rồi định thì Chris nói khẽ:
-Đứng im! đừng quay đầu lại!
Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, trời thì cũng tờ mờ sáng đã thấy rõ mấy ngón tay, không lẽ bọn lính gác phát hiện ra rồi sao.Tôi nuốt nước bọt cái ực, tay dò xuống đùi định rút khẩu súng lục ra, nhìn lên thì thấy Wings đang giương khẩu súng nhắm về phía con hẻm.
-Phựt! viên đạn lao qua nòng súng giảm thanh bay về phía bên kia của con đường trúng vật gì đó bịch một cái rồi trả lại màn đêm tình lặng, tôi quay lưng lại nhìn thì thấy con rab đã đổ gục, hóa ra là bọn chúng đuổi theo chúng tôi từ nãy đến giờ.
Lo sợ vẫn còn vài con nữa tôi nhanh chóng trèo lên trên cùng mọi người rồi tiếp tục di chuyển. Nóc nhà ở Ai Cập thường được thiết kế bằng phẳng và trong khi dịch bệnh đây cũng là cách di chuyển an toàn nhất nên họ nối từ nhà này sang nhà kia bằng những tấm ván gỗ nên chúng tôi đi lại cũng không khó khăn gì mấy, có điều nhiều chỗ họ chỉ để hờ mỗi một cây gỗ cũ không khác gì cầu khỉ ở miền tây nên không cẩn thận sẽ rơi xuống dưới.
Dọc đường và giữa những con hẻm thỉnh thoảng có vài con rab, nghe động liền rú lên láo liên tìm mồi nhưng có vẻ chúng cũng biết không bắt được chúng tôi nên đành giương mắt mà nhìn. Chúng tôi lúc nhảy, lúc trèo lúc bò một hồi thì trời cũng đã gần sáng và viện bảo tàng cũng đã trong tầm mắt. Cả nhòm không ai bảo ai đều nhanh chân để đến đích trước khi trời sáng. Lúc bạn hấp tấp cũng chính là khi sai lầm xảy ra.
Tôi đã nói ở trên, các tấm ván gỗ hầu hết đã cũ kĩ, phơi ngoài mưa nắng cũng đã lâu thành ra nhìn thì chắc chắn nhưng đặt chân lên mới biết được, thông thường chúng tôi đi từng người một, người này qua xong mới đến người kia. Jake đi ngay sau lưng tôi không biết vội vàng thế nào mà bước chân lên khi tôi chưa xuống khỏi. Tiếng “rắc” khô khốc vang lên và miếng ván gãy làm đôi, tôi chếnh choáng ngã tụt xuống nhưng vẫn kịp bấu vào thành của bức tường còn Jake thì rớt bịch xuống dưới.
Mấy người còn lại liền kéo tôi lên còn Jake thì nằm bẹp dưới con hẻm sâu chừng bốn mét, Leon gọi khẽ:
-Này! Jake! này!
Anh ta tuy đau nhưng vẫn vẫy tay báo không sao rồi lồm cồm bò dậy, Chris thấy vậy thì lấy cuộn thừng ra quấn quanh người mình rồi quăng một đầu xuống dưới để Jake quấn quanh rồi kéo lên. Lúc này trời đã sáng hẳn mấy con rab nghe động cũng chạy tới nên tình thế khá căng nhưng chúng tôi nhanh tay, lấy hết sức bình sinh mà kéo nên đã đưa Jake lên an toàn.
Chúng tôi lủi thủi đi thêm một lúc nữa thì đã thấy viện bảo tàng bên kia đường, có điều ở giữa là vài chục con rab đang ngáo nghiên đi lại. Từ đây sang đến cửa chính chừng gần một trăm mét, nếu cả bọn di chuyển nhanh vừa đi vừa bắn chắc cũng không khó khăn gì mấy.
Chris kiểm tra vệ tinh thấy không có phiến quân gần đây nên cả nhóm liền đu xuống dưới dàn đội hình mỗi người nhắm về một hướng lợi dụng vật cản trên đường để di chuyển về bảo tàng. Tính chất của lũ rab là bầy đàn nên cho tới khi bị chúng phát hiện tốt nhất là không nên bắn bất cứ con nào vì có một con bị hạ cả bọn sẽ nhao nhao lên lùng xục. Chúng tôi đi được nữa đường mới bị bọn chúng phát hiện nên nổ súng, lúc này cả đàn rab trên đường bị đánh động liền đổ dồn về phía chúng tôi từ bốn phương tám hướng.
Chúng tôi kiên trì vừa bắn vừa giữ đội hình di chuyển nhưng đến khuôn viên của bảo tàng khi không còn gì che chắn thì vỡ trận, đám rab đổ đến quá nhiều nên bắn không xuể, nếu cố gắn nhắm vào đầu thì khá lâu còn bắn vào người chỉ làm bọn chúng chậm lại đôi chút. Bọn rab chỉ cách chúng tôi chừng mươi mét, cứ bắn được con này thì con khác đã lại gần, gần đến nỗi chẳng ai kịp thay đạn mà phải lấy súng lục ra tiếp tục phản kháng.
Tôi thấy cánh cửa viện bảo tàng không còn bao xa nên bảo mọi người chạy đến, rút dao ra tôi đâm mấy con rab mở đường, Chris thì bắn khóa đuôi. Vừa chạy lên đến bậc thềm tôi liền tung cước đá vào cánh cửa nhưng vì nó quá to nặng, vả lại lâu ngày không mở ra nên chỉ bật ra được một khúc vừa một người lách. Tôi tiếp tục dùng hai tay đẩy mạnh vào cửa rồi ra hiệu cho mấy người kia chui vào, Jake chạy tới hộ tôi đấy cửa nhưng thời gian chẳng còn là bao nên tôi thét lớn:
-Vào đi! Nhanh!
Thấy Chris cũng chẳng cầm chân được bao lâu nữa nên tôi tranh thủ thay hộp tiếp đạn vào khẩu AK bắn chặn rồi hối Chris vào Leon chui vào, hai người kia chạy tới thấy cửa vẫn không mở được nên cởi balô ném vào trong trước xong lách vào sau, tôi giương súng bắn hết băn đạn mà bọn chúng vẫn còn nhiều quá nên cũng cuống cuồng tháo chạy. Khỗ nỗi ông Jake bên trong không biết mắt nhắm mắt mở như thế nào mà tôi chưa chui lọt ông ấy đã đẩy cửa vào thành ra tôi bị kẹt chui vào cũng không được mà rút ra cũng không xong.
Bọn rab bên ngoài kia đã xô tới, tôi bị kẹt ở giữa hai mép cửa, một tay ở trong một tay ở ngoài thành ra không cựa quậy gì được, Wings thấy vậy thì nắm lấy tay cố kéo tôi vào trong khi mấy ông tướng kia thì đang hò nhau bẩy cửa ra. Trong phút chốc tôi thấy nếu mà bẩy cửa ra cho tôi chui lọt thì bọn rab kia cũng sẽ vào theo nên bảo mọi người cứ mặc tôi rồi cố tìm cách lách ra ngoài.
Quay đầu lại thấy bọn chúng đã đến tôi giương súng lục bắn gục năm sáu con, Leon bên trong thấy tôi bị vướn chỗ cái hộp tiếp đạn đeo trên ngực nên rút ra giùm tôi, vừa thoát ra ngoài được cũng là lúc bọn rab mấy chục con lố nhố xô đến, cả cuộc đời tôi chưa bao giờ một lúc phải đối phó với cả bọn như thế này cả nên biết chắc là lành ít dữ nhiều, chỉ kịp bảo bọn họ mau chóng đóng cửa lại.
Con rab đầu tiên xô đến ngoác cái mồm đen sì ra định đớp bị tôi tung một đạp ngã ngửa ra sau, mấy con khác từ sau lao đến vấp phải nó cũng ngã nháo nhào. Tôi thoáng nghĩ cứ để bọn nó vây lại kiểu gì cũng không chống chọi nổi nên tìm đường tháo chạy, nhìn quanh chỉ thấy tượng con nhân sư cao bốn mét án ở ngay tiền sảng nơi chân cầu thang là khả thi, tôi vừa chạy vừa xô mấy con rab định bụng treo lên trên, còn cách con nhân sư mấy bước vô phước tôi bị tóm lại.Một con rab từ phía sau túm được vai tôi rồi cắn một phát vào bắp tay đau thấu xương, theo phản xạ tự nhiên tôi giật cùi chỏ thật mạnh vào đầu nó khiến nó bật ra kéo theo cả một mảng thịt.
Cũng chẳng có thời gian mà xem xét liệu có bị làm sao vì lại thêm vài con rab án ngữ ngay trước mặt, tôi tung vội một cú đấm hạ gục con gần nhất rồi quay giò lái đạp văng thêm hai con nữa. Thấy bức tượng đã ở trước mặt tôi liền phóng lên,chân thì đạp vào bệ, tay thì bám vào đuôi nó rồi nhảy lên trên lưng. Bọn rab ở phía sau thấy vậy đâu dễ gì bỏ miếng mồi ngon, một con cũng nhảy với theo túm lấy chân tôi mà lôi lại. Đứng ở trên lưng bức tượng chẳng có chỗ gì bám víu, con nhân sư tuy to nhưng lưng bằng đá bóng nhẵn, thế là tôi ngã sấp cả mặt trong khi con rab vẫn đang lôi tôi xuống dưới. Lấy hết sức bình sinh tôi đạp vào đầu nó nhưng đến lần thứ ba nó mới tuột tay ra.
Vừa thoát khỏi con rab tôi tiếp tục trèo lên trên đầu con Nhân sư, từ trên này cao phải hẳn bốn mét nhưng bọn rab đã vây kín bức tượng, giây lát sẽ ùn lên tới đây. Tôi tranh thủ nhét băng đạn vào khẩu súng lục rồi bắn hạ những con đang mon men trèo lên lưng con Nhân sư.
Tình thế lúc này ngàn cân treo sợi tóc, nhảy xuống cũng chết mà đứng trên này cũng chết, chưa kịp nghĩ ra phải làm sao thì ở lầu hai của bảo tàng tôi nghe có tiếng súng nổ, mấy người đồng đội ở bên trong liền thò súng ra bắn giải vây cho tôi. Bọn rab tuy đông là thế nhưng nào có đỡ được súng đạn, mới vài loạt đã vơi quá nửa.Chớp thời cơ tôi nhảy xuống chạy lại chỗ cửa sổ nơi Jake đang thả tấm màng che xuống để kéo tôi lên.
Leo lên đến nơi cả nhóm mới ngưng bắn, thấy tôi máu me đầm đìa Chris liền xé áo lấy băng gạt bảo tôi ấn xuông rồi cùng Wings băng lại trong khi hai người kia có vẻ ái ngại. Chris băng bó xong cho tôi mới mở lời:
-Không sao đâu, cậu ấy không bị biến thành chúng được.
-Anh nói vậy là sao? Leon tỏ vẻ không hiểu
-Cậu ta bị nhiễm virus từ lâu rồi, chỉ có điều là không lên cơn như bọn điên ngoài kia
-Không thể nào, anh nói vậy không lẽ..không lẽ chúng ta đã có thể ngăn chặn dịch bệnh hay sao ? Jake ngạc nhiên.
-Không ! chuyện dài dòng lắm, hai người cứ yên tâm tiếp tục nhiệm vụ đi, có thể báo cáo về nếu hai anh không tin tưởng.
-Các anh yên tâm, tôi không biến đổi được đâu, tôi cũng không biết tại sao, các nhà khoa học cũng không biết tại sao, chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Nói đoạn tôi nhặt khẩu súng rồi đứng dậy.
Khu bảo tàng này là một tòa nhà kiến trúc cổ kiểu Tây phương được xây dựng từ hồi thuộc địa lại trải qua biến cố nên nhìn chẳng khác gì nhà ma. Mái vòm ở trên thì dột nát, sàn nhà đầy bụi bẩn và kính vỡ còn cổ vật thì tất nhiên đã mất cả rồi, chỉ còn chừa lại mấy bức tượng đá to lớn và phù điêu có cổ ngữ tượng hình mà người ta không vác đi được.
Chúng tôi đi xuống tầng trệt nơi trưng bày chính thấy la liệt nhiều quách đá cổ trống rỗng bị bỏ lại, tòa nhà chẳng có điện đóm gì, chỉ có chút ánh sáng le lói từ trên rọi xuống qua mấy cái giếng trời bằng kính phủ đầy rêu bụi.
Tôi đang thẩn thơ nhìn quanh thì đá phải một vật gì đó dưới sàn trắng trắng, bật đèn pin lên soi thì giật cả mình vì đó là một xác ướp khô khốc, mồm há rộng còn hai hốc mắt thì đen thui. Vải liệm quấn quanh xác ước này bị cắt tơi tả, giữa bụng thì bị mổ một đường dài có lẽ do bọn kền kền hôi của cắt ra để tìm vàng bạc giấu bên trong.
Không có nhiều thời gian để tham quan vì bọn rab ngoài kia chẳng biết xông vào lúc nào, chúng tôi gài vài quả mìn claymore ngay cửa rồi kéo nhau đi ra phía sau tìm phòng nghiên cứu và phục hồi.
Bên trong căn phòng này tối như mực nên chúng tôi phải bật đèn pin lên dò dẫm, các trang thiết bị và tủ kệ để nghiên cứu cổ vật đều đã bị phá hỏng hết, theo chỉ dẫn thì ở đây có một phòng ngầm kín để cất giấu cổ vật thật và có giá trị. Thông thường % đồ vật trưng bày ở bảo tàng là đồ nhái hoặc phục chế, còn đồ thật được giấu ở nơi khác an toàn hơn. Chẳng khó mà tìm ra cánh cửa xuống hầm giấu sau một chiếc tủ lớn vì bọn phiến quân rời đi chẳng thèm đóng lại.
Chúng tôi lò do bước xuống một căn hầm cũ xây bằng đá cẩm thạch, đường hầm khá rộng, ở giữa có một đường ray để chuyển cổ vật nặng xuống dưới còn hai bên là cầu thang. Đi chừng ba mươi bước thì chúng tôi xuống đến nơi là một cánh cửa thép đã bị nổ mìn vỡ tung ra, vì bọn chúng mới đến đây chưa lâu nên bên trong tất cả dấu vết đều còn mới.
Nhiệm vụ của chúng tôi bây giờ là phải tìm hiểu xem bọn phiến quân đưa Johnny đến đây làm cái gì, nhìn quanh căn phòng rộng chừng bốn trăm mét vuông bị lục soát lung tung cả lên chúng tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu vì trong đây có rất nhiều kệ thép và hộp thép như một kho lưu trữ, các văn tự cổ bằng giấy được đặt ở một góc, phù điêu một góc, bình gốm, đồ đồng, đồ gỗ được phân chia thành nhiều khu và theo nhiều niên đại tuy nhiên đã bị bọn phiến quân xáo trộn, căn bản ngoài dấu vết là vật bọn chúng lấy đi là một chiếc hòm thì chúng tôi chẳng có manh mối gì khác.
Dạo quanh một vòng mà chẳng biết bắt đầu từ đâu nên chúng tôi phải gọi về sở chỉ huy rồi truyền hình ảnh trực tiếp về cho họ để điều tra,tôi ngồi xuống dựa vào một cái kệ hớp ngụm nước trong khi đợi họ đối chiếu hình ảnh với danh sách cổ vật thì Leon đi đến :
-Cậu không sao chứ ?
-Không sao, anh đừng lo.
-Có thật là cậu…
-Thật! với vết cắn như thế này đáng lẽ giờ này tôi phải sốt và toát mồ hôi ra rồi, nhưng anh thấy đấy tôi vẫn không sao.
-Làm sao có thể như vậy cơ chứ..chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều nhưng…
-Tôi cũng không biết, tất cả các nhà khoa học ở Liên Hiệp Quốc cũng không biết, họ cũng chẳng thể nào tạo ra được vaccin từ máu của tôi. Tôi trả lời với hy vọng anh ta bớt phân vân.
-Có kết quả rồi ! Jake ở đầu bên kia ngắt ngang câu chuyện rồi gọi chúng tôi lại.
Thứ chúng lấy đi là chiếc hòm phép khai quật được trong lăng mộ Pharaoh Ekhanet, trong chiếc hòm có nhiều văn tự tiên tri cổ, bình miêu sư, và các đồ dùng khác của Y sư, Ekhanet là một trong những vị Pharaoh đầu tiên của Ai Cập, ông ấy lên nắm quyền vào sự tiên tri của các công thần trong triều. Khi các vị Pharaoh qua đời theo quan niệm của người Ai Cập cổ thì họ sẽ bước qua một thế giới khác và tiếp tục sống ở thế giới đó vì vậy phải chôn theo tất cả dụng cụ, kể cả người hầu và quần thần. Chiếc hòm phép chính là hòm dụng cụ của Thái Y cũng là nhà tiên tri của Pharaoh.
Cả chúng tôi lẫn sở chỉ huy không thể hiểu tại sao chúng lại lấy những cổ vật này lại còn đem Johnny tới, đã qua mấy ngàn năm không lẽ đám cổ vật này có liên quan gì đến dịch bệnh do Johnny tạo ra ?