Tầm chiều tôi lại lên đài quan sát và lặng lẽ quan sát chúng cho tới tối. Thằng cầm đầu vừa về đã chỉ trỏ chửi bới lung tung coi bộ rất bực bội xong hắn vào kho lôi ra thùng gì đó rồi lại hò hét cả bọn ra tiếp tục chửi bới. Coi bộ lương thực đã cạn, chúng chỉ còn duy nhất thùng đồ hộp, cả ngày hôm nay hắn cùng đệ tử đi kiếm đồ ăn mà không có nên quay ra chửi bới. Hắn lại lôi chị em nhà kia ra và kê súng vào đầu có lẽ vì họ chỉ là lũ ăn hại, thằng ra can lại bị hắn vã vào mồm rồi cả nhóm bắt đầu chia ra làm phe chửi bới ầm ĩ. Chúng bắt đầu chỉa súng vào nhau hăm he đòi bắn nhưng thằng cầm đầu đã bớt nóng nên nhượng bộ bỏ vào nhà.
Nếu đó là đống rơm thì tôi chỉ cần mồi lửa, tôi sẽ không đột kích vào đó nhưng sẽ thổi tung cái “căn cứ” này lên. Nội bộ thì lục đục, lương thực thì cạn, chỗ ở cũng mất thì chẳng có lý do gì bọn chúng ở đây nữa. Thế là tôi bắt đầu lên kế hoạch, kiểm kê lại hết vũ khí có thể dùng tôi còn khẩu AK, khẩu MP, khẩu K, khẩu shotgun, gần hai chục quả lựu đạn và hai ngàn viên đạn. Những ngày tiếp theo tôi bắt đầu công việc của nhà quân sự thứ thiệt, tôi chế tạo những quả bom xăng kiểu cocktail molotov, chế tạo boom bằng lựu đạn và lên kế hoạch. Vấn đề lớn nhất là tôi không có kíp nổ để hẹn giờ, tôi đã thử dùng cách đốt nhang làm dây cháy chậm nhưng không được vì độ sai lệch quá lớn, không thể tạo hiệu ứng đồng loạt. Tôi muốn có hỏa lực thật lớn trong vài phút để áp đảo và làm chúng phải bỏ đi vì hoảng sợ.
Suy nghĩ mãi cũng ra cách, tôi chạy ra khu Phú Mỹ Hưng mò mẫm trong cửa hàng đồ chơi RC và tha về hàng đống đồ chơi, servo (môtơ lái điện tử của xe và máy bay đồ chơi để bẻ lái, có lực kéo rất mạnh, từ đến hàng chục kilogram) và dụng cụ điều khiển. Hì hục thêm ngày nữa cho xong thì tôi quyết định ra tay.
Lúc đó là hơn h tối, trời có trăng khá sáng. Ở ngoài khu căn cứ bọn rab đã đi lại khắp nơi và đợi khi bọn chúng thay gác thì tôi bắt đầu chiến dịch để đảm bảo không có ai bị thương. Tôi lái chiếc xe RC loại lớn có kèm xăng và lựu đạn tới bức tường phía đông tức là phía đường Nguyễn Tất Thành, đợi thằng gác bỏ gác đi mồi thuốc thì tôi kích cho servo kéo chốt của quả lựu đạn, tiếng nổ kinh hồn vang lên làm lay động cả thành phố, bức tường phía nam bị thổi tung lên bay tứ tán. Đám lửa từ mấy quả boom xăng cháy dữ dội sáng cả vùng trời, mấy tên trong nhà nháo nhào chạy ra cầm súng ngó nghiên không hiểu gì cả, lúc này tôi với lấy cái điều khiển và thay nhau bấm. Khẩu AK được cố định trên nóc chung cư thay nhau nhả đạn theo nhịp kéo của servo. Để đảm bảo hiệu ứng tôi cũng cầm khẩu MP phụ họa thêm mấy băng đạn vào mấy toàn nhà cao tầng làm kính rơi loản xoảng xuống đất. Thấy lửa đầu nòng từ nòng từ chung cư bọn chúng cũng bắn trả dữ dội dù tôi chắc cú bọn chúng chẳng thấy gì. Bọn rab lúc này thì đổ xô tới nơi có đám cháy hàng đàn nhưng chưa vượt qua được vì lửa bắt vào mấy chiếc oto cháy rất to.Tôi lúi húi thay đạn cho khẩu Ak rồi lái chiếc RC thứ lao vào, chiếc này mang trái lựu đạn khói và lựu đạn cay, bọn chúng còn chưa hiểu gì thì tôi kích nổ khiến cho khói bụi mù mịt, bắn nốt mỗi khẩu băng thì bọn chúng đã phải chui vào nhà cố thủ vì hơi cay không thấy gì được, còn bọn rab thì đã bắt đầu vượt qua được đống lửa đang cháy.
Tới đây coi như chuyện đã xong, tôi tháo súng cũng như đồ nghề rồi rút êm về căn nhà gần đó trú đỡ đêm, sáng hôm sau khu căn cứ chỉ còn là đống hổ lốn cháy nham nhở. Đung tôi dự đoán, bọn họ kéo nhau ra sân tranh cãi suốt cả buổi sáng, họ bắt đầu quăng đồ lên xe trong khi thằng cầm đầu bắn chỉ thiên mấy phát mà chẳng ai nghe. Cái phe chống đối coi bộ thắng thế với hơn mười người kể cả người phụ nữ bắt đầu trèo lên xe dưới sự bất lực của thằng kia, hắn chỉa súng vào nhóm chống đối nhưng thân mình hắn đành để cho nhóm kia đi. Thú thật lúc đó tôi đã định cho hắn viên nhưng may cho hắn là thằng đệ của hắn đã nhảy ra can vì có tới khẩu súng chỉa vào hắn lúc đó kể cả tôi.
Coi như xong nửa, nhóm kia trên chiếc xe bỏ đi vào hướng thành phố, thằng còn lại bơ phờ ngó theo. Chỉ còn chờ bọn này bỏ đi nữa coi như kế hoạch đã thành công mỹ mãn. Thằng cầm đầu tiến lại bức tường đã cháy đen chống nạnh đứng nhìn, tôi hồi hộp theo dõi hắn, vì đây là phút giây hắn quyết đinh xem có nên bỏ đi hay không. Hắn đi tới đi lui coi bộ rất cẩn thận rồi quắc thằng đề tử lại chỉ chỏ.
”Mẹ!” công toi! tôi văng tục cách đầy tiếc nuối. Thế là hắn quyết định xây dựng lại bức tường và kế hoach của tôi đã thất bại. Hay là bắn chết chúng nó cho xong, còn có mỗi thằng, làm loạt là xong.
Trong cơn thất vọng tôi nghĩ thế thôi, đành tiếc rẻ chơi nốt quả lựu đạn còn lại. Tôi móc cái điều khiển trong balo ra và bấm nút. quả lựu đạn gắn trên chiếc RC ở bức tường phía tây nổ tung. Thổi bay cả bức tường và làm lộn nhào luôn chiếc xe của hắn đậu ở ngay đó.
“Mẹ mày! này thì xây!”
Cả bọn chúng nó nằm rạp xuống không hiểu chuyện gì xảy ra, xong chúng mới đứng dậy cầm súng tìm chỗ nấp định bắn trả mà có thấy gì đâu mà bắn. Vụ nổ cuối cùng là tối hậu thư tôi gửi cho chúng nó, chúng mày cứ ở lại đi rồi bố sẽ tấu hài cho mà xem. Vậy là đến chiều cả bọn đã dọn dẹp xong và bỏ đi, chỉ có điều chúng nó hướng sang chỗ tôi ở.
Thích nghi- Tiến Hóa- Đào Thải. Quy luật sinh tồn chỉ đơn giản vậy thôi, ai thích nghi và tiến hóa được thì sống, không thì bị đào thải. Thời này thì chắc chắn là như vậy, nó đúng với cả bọn Rab lẫn con người. Bản năng sinh tồn ai cũng có nhưng làm sao sinh tồn được mới là vấn đề. Nhiều người chết bởi những chuyện rất vô lý, bị dẫm chết, bị cắn chết hoặc giành thức ăn với nhau mà chết. Chúng ta cũng sẽ như vậy, khi thế thời loạn lạc chuyện sinh mạng đôi khi không nằm trong bàn tay của mình nữa. Còn về chuyện tiến hóa và đào thải, rõ ràng con người đang bị đào thải và lũ rab đang tiến hóa. Chúng bắt đầu chịu được ánh sáng nhiều hơn, ra đường sớm hơn và rúc về ổ trễ hơn. Những con to khỏe thì sống được còn những con ốm yếu thì chết đi. Tôi bắt đầu lo lắng vì đã thấy chúng nó tổ chức săn bắt theo đàn, chúng nó bắt đầu nghe ngóng và lần tìm dấu vết. Chúng nó khôn hơn chúng ta tưởng, tất cả được sắp đặt theo ý con đầu đàn và con đầu đàn dường như là loại tiến hóa nhất.
Tạm gác mối lo đó qua bên, tôi còn thằng cô hồn du đãng được vũ trang tận răng đang lùng sục khu tôi ở và chắc chắn chúng nó sẽ găm vào người tôi tất cả những gì tụi nó có khi thấy tôi. Sau vụ tấn công vừa rồi, chắc hẳn chúng nghĩ là do nhóm mạnh hơn chúng nó nhiều lần, có ít nhất tay súng với lựu đạn và thuốc nổ vì nếu không chúng đã tụm lại và và đánh trả. Việc tấn công không vì lý do gì rõ ràng là do lãnh thổ chứ không phải lương thực hay nước uống. Tất cả những quyết định của tụi nó cho thấy chúng nó đang lo sợ và phải bỏ chạy trước khi điều tồi tệ hơn xảy ra, chỉ có điều là bỏ chạy sai chỗ mà thôi.
thằng nó chạy qua quận , tôi đã cố gắn theo dấu vết mấy ngày liền. Chúng tìm thấy căn biệt thự trong khu Him Lam, hàng rào kiên cố, tầm quan sát rộng cũng như dễ bề tháo lui. Lần này tôi không thể mạo hiểm tấn công vào được, thứ là không có vị trí thuận lợi để làm điều tương tự, thứ là chúng sẽ biết được đối thủ không muốn giết chúng mà muốn đuổi đi. Tôi đã định “mượn giao giết người”, gài mìn rồi cho tụi rab vào “dọn” nhưng như thế quả thật rất mất nhân tính, rõ ràng chúng sẽ giết tôi nhưng chúng chưa làm điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng không làm điều đó được.
Khi mà bạn sống mình giữa thế giới này, điều làm bạn kinh sợ nhất là những dòng suy nghĩ. Chúng cứ chạy mãi trong đầu bạn không thôi, dù tất cả đã sụp đổ nhưng lương tâm thì vẫn còn. Tôi không muốn hàng đêm phải đau đáu ân hận, ăn năng bởi cái chết của bất kỳ ai. Việc thằng Hùng và Trung với tôi đã quá đủ rồi.
Tôi kiên trì theo dõi bon chúng hàng ngày, từ lúc bình minh cho đến khi lũ rab bắt đầu mò ra đường. Tôi đặt chúng dưới sự kiểm soát vô hình của mình, tôi quan sát, chực chờ bọn chúng. Tôi muốn mình là kẻ chủ động và chúng là kẻ bị động. Chúng có thằng cả thảy, thằng cầm đầu tôi tạm gọi là thằng Đại và thằng đệ. Thằng Đại tầm hơn râu riu xồm xoàng, không to con nhưng có sức vóc, giọng hắn ồ ồ nhưng uy lực. Tính tình thì liều mạng và nóng nảy, việc của hắn là chửi và chửi. Thỉnh thoảng hắn còn đánh đập mấy thằng đệ vì những chuyện không đâu như không mở cửa xe cho hắn. thằng đệ thì có thằng mập, thằng to con và thằng ốm, thằng mập mồm mép và lu bu theo thằng Đại suốt ngày, thằng To thì im lặng ít nói nhưng được việc còn thằng ốm thì dặt dẹo nên suốt ngày bị ăn tát.
thằng đó tính khí cũng du đãng như thằng Đại của chúng nó, mở mồm là văng tục và tay lúc nào cũng lăm lăm súng như chực chờ cho ai đó ăn đạn. Tôi cứ bình tĩnh ngồi xem chúng nó làm gì từ khu căn hộ xây dở cách đó không xa, qua lớp lưới che vật liệu xây dựng không cách nào chúng thấy được tôi còn tôi thì nhất cử nhất động đều thấy được chúng nó. Chúng thỉnh thoảng đi thu nhặt đồ ăn còn không cứ tụm lại đánh bạc bằng cả túi vàng không biết tìm ở đâu ra. Tôi cứ vậy, đeo theo cả balo đồ ăn và ngồi theo dõi bọn chúng như thú vui duy nhất. Nhiều khi tôi đưa cả thằng vào tâm ngắm và định làm loạt rồi trở về nhà sống thoải mái như những ngày trước đó, hay việc gài lựu đạn vào xe cũng không quá khó nhưng rõ ràng là không làm được.
Đôi khi lương tâm lại là kẻ thù của kẻ sống sót. Hôm đó cũng như mọi ngày, vừa chớm bình minh tôi đã nai nịt lên xe ra vị trí.Tôi đang khui hộp pate ra định ăn sáng thì bất ngờ ăn cú đánh trời giánh vào đầu. Tôi bất tỉnh nhân sự, đầu óc choáng váng tới nổi dù đã mở mắt ra nhưng cũng không định hình được tất cả những gì diễn ra trước mắt. Bàn tay thô ráp của hắn vỗ bốp bốp vào mặt tôi từng hồi liền tục không thương tiếc, tôi có thể nếm được vị máu tanh tưởi đầy miệng nhưng đầu óc cứ đơ ra chưa hiểu được chuyện gì xảy ra. Tôi thấy đau sau gáy, tôi thấy cơ quai hàm như muốn rã ra, cổ tay bị siết chặt đằng sau làm cánh tay mỏi rã rời và đau rát.
-Mày banh miệng nó ra, Đm banh ra!
-Thằng Cư đâu? đái vô cho tao.
-Em không mắc đái đại ca. thằng đáp
-ĐM mày! tao bảo đái!
thằng đạp chiếc nghế tôi đang ngồi bật ngửa ra đằng sau làm đầu tôi bị gõ xuống nền nhà cái cốp. Chắc là nhờ cú ngã này mà tôi mới bất đầu tỉnh ra được, tôi thấy bàn tay bắt đầu nắm lấy quai hàm tôi và banh ra, thằng thì quýnh quoáng đang kéo khóa quần. Tôi đảo mắt hồi, cả thảy thằng chúng nó đang ở đây, chúng bắt được tôi và đang tra tấn theo cách của chúng nó. Tôi bắt đầu phun những ngụm máu đang trào trong họng ra ngoài rồi ho lấy ho để.
-Nó tỉnh rồi đại ca, thằng nào đó nói
-Dựng nó lên cho tao!.
Chúng dựng tôi lên, tôi bắt đầu cựa quậy nhưng không được, tay của tôi đã bị chúng trói chặt ra sau ghế. Thằng Đại nắm đầu tôi dựng lên và bắt đầu tra hỏi
-Mày là thằng nào?
-Dạ anh tha cho em
-ĐM! Tao hỏi mày là thằng nào
-Dạ em….
Bốp!
-Lẹ! mày là thằng nào.
-Em ở gần đây…
-Mẹ mày! bữa mày chơi tụi tao phải hông?
Bốp! bốp!
-Dạ anh hỏi gì em không biết!
Hắn cứ tra hỏi tôi như thế cả giờ liền, cứ câu không đúng ý hắn thì tôi lại ăn đòn. thằng kia tịnh không làm gì trừ việc thỉnh thoảng dựng ghế dậy khi hắn đạp tôi bật ngửa ra sau hay thắt chặt mấy sợi dây. Hắn gán cho tôi cái tội bắn phá chỗ cũ của hắn, hắn tra hỏi về đồng bọn của tôi, hắn hỏi có mấy thằng, có mấy súng và ở đâu. Tôi cứ giả ngu, cứ van xin hắn và tuyệt nhiên trả lời là không biết vì nếu hắn biết tôi là tác giả của mọi chuyện thì hắn bắn nát sọ tôi ngay.
Đánh đấm chán chê chả moi được gì thì hắn đạp cửa ra ngoài, tôi nát bấy trên ghế. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ được ăn đòn thế này cả, mắt mũi sưng húp cả lên chỉ còn thấy lờ mờ. Răng với môi đã lẫn lộn vào nhau và những phần còn lại cũng ra bã. Miệng thì khát nhưng tôi mở miệng ra xin thì chúng lại dọa đái vào mồm.
Thằng mập nó tên Cư thằng kia thằng tên Háo và thằng tên Tùy. Tên gì kệ chúng nó, tôi vẫn cứ gọi chúng nó theo cách của tôi. Thằng Mập nó xun xoe, nó nắm đầu tôi mỉa mai
-Mẹ bà mày, khai đi rồi tao cho uống nước.
-Đéo mày thì còn ai vào đây nữa! mày tưởng bọn ông ngu ah?
Hắn cứ lải nhải liên hồi, tai tôi thì ăn tát này giờ nên đã điếc đặc rồi, tôi cứ im lặng không nói. Thằng To và thằng Ốm nãy giờ xem phim chán chê cũng lại sờ nắn xem tôi còn sống hay chết, thằng không nói nhưng tôi biết chúng nghĩ gì. Chúng cảm thấy đáng thương cho cái xác của tôi, thằng ốm lôi đâu ra chai nước rồi cho tôi uống. Nó trạc tuổi tôi, cổ có xăm con bò cạp và chúng gớm tới nỗi tôi nhìn mãi mà chẳng ra, hắn gầy gò và ốm yếu tưởng như gió thôi là bay, giọng hắn lem lẻm nhưng ít ra cũng dễ chịu nhất trong ba thằng.
Tôi bắt đầu tỉnh táo hơn, tôi van xin chúng vài câu nhưng rõ ràng thằng này thì làm gì có quyền. Tôi bảo tôi chỉ sống mình gần đây, tôi không biết gì hết, tôi thấy bọn chúng dữ dằn quá nên mới ở đằng xa nhìn, tôi cứ lảm nhảm liên hồi như vậy cho đến khi thằng Đại trở vào.
-Nó tỉnh rồi nè đại ca!
-ĐM nó khai chưa?
-Chưa đại ca.Bốp!
-Em xin anh!
-Mày xin cái gì? tao có gì để mày xin?
-Có gì từ từ nói anh.
-Bắn phá đã rồi nói hả mày!
Bốp …!
Hắn lại như thế suốt cả mấy chục phút tiếp theo, tôi cũng chỉ chịu được ít phút rồi ngất đi khi nào không hay.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối, chúng nhốt tôi trong căn phòng của căn biệt thự, đây là căn phòng ngủ có cánh cửa sổ thông với giếng trời, có lẽ là căn phòng ngủ của ai đó. Đói, Khát và cả đau đớn, bỗng nhiên tôi khóc cách tỉ tê, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi uất hận, tôi tức hắn, tôi tức tôi. Đáng lẽ tôi phải bắn hắn chết, đáng lẽ tôi phải cho hắn nổ thành trăm ngàn mảnh rồi đốt ra tro ra than. Tôi cứ khóc như thế không biết bao lâu, nước mắt cứ chảy vào mũi vào miệng, vì khát quá nên tôi nuốt luôn từng giọt.
Thằng Ốm canh cửa ở ngoài chắc nghe tôi khóc quá nên đẩy cửa vào, hắn mớm cho tôi miếng nước.
-Mày đói không?
-Dạ có.
-Ăn được không?
-Được!
Hắn quay ra cửa lấy tô cơm thừa của hắn vào rồi đút cho tôi. Mồm miệng đã bể nát và toàn máu me nhưng tôi vẫn cố nuốt vì quá đói. Vừa đút hắn vừa bảo:
Mày có thì mày nhận, mày chỉ chỗ tụi còn lại rồi tụi nó tha cho
Tôi lắc đầu ngoầy nguậy ý bảo không biết, hắn nói giờ tôi không nhận thì còn phải ăn đòn nữa và cũng chẳng biết ăn đòn tới bao giờ. Cho tôi thêm miếng nước, hắn cởi trói chân cho tôi làm tôi đỡ mỏi chút rồi đi ra ngoài.
Từ lúc đó đến sáng hôm sau tôi mới được “yên ổn” chút, tôi cựa quậy tìm cách thoát ra khỏi sợ dây mà không được, chúng nó cột quá chặt thêm phần nữa chân tay tôi đã bải hoải và ê ẩm nên càng cựa nó càng đau. Biết là thoát không được tôi mới chịu ngồi im và suy nghĩ, ban đầu tôi không hiểu tại sao chúng bắt được tôi nhưng dần dần sự việc cũng đã sáng tỏ. Sáng hôm trước tôi đến sớm hơn mọi ngày, khi mà mặt trời vừa mới mọc. Ánh sáng mặt trời từ đằng đông soi tới khiến tôi hiện rõ trên mấy tấm lưới. Trời ạ, sao tôi có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ! Đúng là người tính không bằng trời tính, mấy tấm lứới đó cũng chỉ có thể che khi bên ngoài sáng hơn thôi còn lúc mặt trời mọc thì phía tôi lại sáng hơn, mà dù sao thì tôi cũng đã bị lâm vào tình thế này. Giờ phải tìm cách thoát ra chứ không sớm thì muộn hắn cũng hiểu ra nông nổi sự việc là do tôi và chuyện gì đến cũng sẽ phải đến.
Căn phòng ngủ chẳng có gì nhiều để có thể giúp tôi cắt dây hay đại loại là thoát ra ngoài được, sách vở vẫn còn mở ở trên bàn, giường bị lật qua bên giành chỗ hắn tha hồ tra tấn tôi. Ngó nghiên hồi trong cái ánh sáng tù mù này tôi chẳng thấy tia hy vọng nào cả. Cũng chẳng có ai để mà đến cứu tôi cả, tôi thở dài ngao ngán. Đời mày thế là xong rồi mày ạ.
Mệt mỏi và đuối sức tôi thiếp đi khi nào không hay, sáng ra thằng mở cánh cửa làm ánh sáng tràn vào phòng khiến tôi chói mắt và chợt tỉnh giấc. Thằng To bước vào, nó ném khẩu MP cái kịch xuống đất.