Lúc này, cô là người đầu tiên nhìn sang.
“Ôi, mặt cô Nhan bị sao thế?” - Cô kêu lên một tiếng, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt của cô làm Nhan Duyệt kích động nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng hốt hoảng hỏi: “Em làm sao?”
Nguyễn Thiên Lăng nheo cặp mắt sắc bén lại, bỗng nhiên đứng dậy tức giận hỏi thím Vương: “Súp này dùng gì để làm?”
Thím Vương tưởng rằng cô Nhan bị ngộ độc, thím vội giải thích: “Thiếu gia, súp này dùng tôm để làm. Tôm bóc vỏ là loại tôm tươi, sẽ không vấn đề gì cả! A... hay là cô Nhan dị ứng với hải sản?"
Mọi người đều biết, hải sản tươi dễ khiến người ta bị dị ứng cho nên loại mà rất nhiều người ăn đều là hải sản đã qua chế biến.
Nhan Duyệt cũng hiểu là chuyện gì đang xảy ra, cô ta che mặt mình không cho người khác nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của cô ta.
“Lăng, nhanh đưa em đến bệnh viện! Em không muốn ở lại đây nữa... nhanh đưa em đi!” - Cô ta hét lên, mất đi phong độ thường ngày.
“Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến gặp bác sĩ!” - Nguyễn Thiên Lăng bế cô ta lên, vội vã chạy ra ngoài.
Bà Nguyễn lo lắng nhìn bóng lưng họ, quay đầu nghiêm nghị nói với thím Vương: “Ngày mai cô không cần đến làm nữa!”
“Phu nhân!” - Mặt thím Vương biến sắc.
“Mẹ...”
Giang Vũ Phi đứng dậy giải thích cho thím Vương: “... Súp này là con dặn thím Vương làm! Con nghĩ Thiên Lăng thích ăn tôm viên nên đã kêu thím Vương dùng tôm bóc vỏ làm món súp trân châu này. Chuyện này không liên quan đến thím Vương. Đều là con sai... Con không biết cô Nhan lại dị ứng với hản sản!”
Lời cô nói đều không có gì sai.
Cô dặn phòng bếp làm món súp này là vì Nguyễn Thiên Lăng... anh thực sự rất thích uống! Cô vừa mới biết Nhan Duyệt, thật sự không biết cô ta dị ứng với hải sản.
Dù sao đây cũng là một sự trùng hợp, cũng coi như Nhan Duyệt không may.
“Vũ Phi nói đúng, nó không biết con bé Nhan Duyệt đó bị dị ứng hải sản. Ngay cả ta cũng không biết, huống gì là nó!” - Nguyễn An Quốc lại mở miệng nói đỡ cho cô. Bà Nguyễn cũng không tiện trách móc gì cô.
Bà ta bỏ đũa xuống, lạnh nhạt nói: “Con ăn no rồi! Ba, ba cứ dùng từ từ!”
Bà Nguyễn đi, Giang Vũ Phi cẩn thận ngồi xuống, lo lắng hỏi ông lão: “Ông nội, tình hình của cô Nhan liệu có nguy hiểm lắm không?”
“Yên tâm đi, cô ta không sao đâu! Cháu cũng đừng quá áy náy, đây không phải lỗi của cháu.”
Giang Vũ Phi cúi đầu xấu hổ, sự thật là cô đã cố ý làm vậy.
Ở kiếp trước, cô đã biết rõ Nhan Duyệt dị ứng với hải sản nên giờ mới cố ý làm vậy với cô ta. Cô ghét cô ta, cô quá tức giận nên mới muốn hãm hại cô ta một chút.
Thế nhưng trước sự tin tưởng vô điều kiện và cả sự yêu thương của ông nội, cô cảm thấy thật hổ thẹn.
Liệu cô có quá xấu xa hay không? Cho dù cô ghét Nhan Duyệt nhưng cũng không nên đối xử với người ta như vậy! Bọn họ có thể không tốt với cô, xấu xa với cô nhưng cô không thể để mình trở thành người phụ nữ có tâm địa xấu xa được.
“Ông nội, cháu xin lỗi!” - Giang Vũ Phi đỏ mặt để lại những lời này, cô không có mặt mũi ở lại đây nữa.
Cô vội vàng đứng dậy lên lầu. Trở lại phòng ngủ, cô vẫn còn cảm thấy hết sức xấu hổ.
Nếu ông nội biết là cô cố ý, chắc sẽ rất thất vọng về cô.
Giang Vũ Phi ơi Giang Vũ Phi, hôm nay mày đã quá kích động, lần sau nhất định đừng có như vậy!
Giang Vũ Phi tự phỉ nhổ chính mình một trận rồi không muốn tiếp tục khó làm mình nữa. Dù sao thì lần này cô cũng đã làm rồi, lần sau cô sẽ không làm như vậy nữa. Cô cũng sẽ không giả vờ tốt bụng mà quan tâm đến Nhan Duyệt.
Tối hôm đó, Nguyễn Thiên Lăng không trở về.