Giang Vũ Phi quay qua nhìn liền có chút kinh ngạc.
Không ngờ rằng lại gặp Nhan Duyệt ở chỗ này.
Nhan Duyệt mặc áo khoác dáng dài màu xanh quân đội vui vẻ chạy tới, cô ta cười ôm cánh tay Nguyễn Thiên Lăng, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Giang Vũ Phi.
“Lăng, sao anh lại ở đây? Em định gọi cho anh chở em đi ra ngoài ăn cơm đó!”
Kiểu tóc của Nhan Duyệt không giống lần trước, lần trước cô ta để tóc thẳng.
Hôm nay thì đổi một kiểu tóc mới hoàn toàn, phần đuôi tóc được uốn xoăn thành lọn, tăng thêm vài phần phong thái công chúa cho cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao em cũng ở bệnh viện? Không thoải mái ở đâu à?”
Anh khẽ nhíu mày, hai đầu lông mày để lộ rõ sự quan tâm.
Nhan Duyệt vén một lọn tóc ra sau lưng cười rạng rỡ nói: “Chỉ là đến tái khám mà bác sĩ nói là không có trở ngại gì. Chỉ cần chú ý đến sức khỏe, rèn luyện thân thể nhiều là có thể không cần uống thuốc nữa.”
“Sao không gọi anh đi cùng em?”
“Em nghĩ thời gian này anh ở công ty nên không muốn quấy rầy anh. Nhưng mà, nếu sớm biết anh cũng đến bệnh viện, em đã gọi anh đi với em.” - Câu cuối cùng rõ ràng có mang theo một chút tức giận.
Nguyễn Thiên Lăng cười giải thích: “Vũ Phi bị cảm lạnh, anh cùng cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.”
Lúc này ánh mắt của Nhan Duyệt mới rơi lên người Giang Vũ Phi. Nhưng ánh mắt cô ta lạnh nhạt, cũng không mở miệng nói chuyện với cô. Chỉ liếc nhìn cô một cái giống như là bố thí, liền nhìn đi chỗ khác.
“Lăng, em đói bụng... Chúng ta đi ăn được không?” - Cô ta tựa vào cánh tay người đàn ông làm nũng.
Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn họ, bỗng nhiên cất tiếng nói: “Cô Nhan, tôi và Nguyễn Thiên Lăng vẫn chưa ly hôn, tôi hi vọng cô có thể nhận biết rõ ràng thân phận và địa vị của mình. Chờ tôi ly hôn, các người muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi!”
Sắc mặt Nhan Duyệt đột nhiên thay đổi, cô ta ấm ức cắn môi, buông cánh tay Nguyễn Thiên Lăng ra, khó chịu nói với Giang Vũ Phi: “Cô yên tâm, chúng tôi không làm gì có lỗi với cô. Chỉ là tôi… chỉ là quen…”
Nói xong, cô ta quay người bỏ chạy.
“Duyệt Duyệt!” - Nguyễn Thiên Lăng lo lắng gọi cô ta một tiếng, lại lạnh lùng nhìn Giang Vũ Phi: “Cô nhất định phải làm vậy mới vừa lòng hả?”
Giang Vũ Phi âm thầm nắm chặt tay, nhìn bóng lưng vội vã đuổi theo của anh, cô chỉ muốn mắng anh thật lớn.
Nguyễn Thiên Lăng, anh chính là một tên khốn kiếp!
Hít sâu một hơi, tâm trạng cô lại nhẹ nhõm hơn. Có thể làm hai người họ phiền muộn, cảm giác thật sự là quá hả giận!
Lúc này, có một người phụ nữ trung niên dìu người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục, đi qua bên cạnh cô.
“Lần này con phải phẫu thuật cắt bỏ một quả thận, liệu mẹ chồng con có vì vậy mà ghét bỏ con không?”
“Mẹ, mẹ chồng con không phải là người như vậy!”
“Nói thì nói vậy thôi, nhưng nhà họ dù gì cũng cần người nối dõi tông đường, mà sức khỏe của con lại, haiz...”
Giang Vũ Phi nhìn họ đi qua bên cạnh mình, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một điều gì đó.
Cô nhăn mày, lập tức hiểu ra!
Nhan Duyệt từng mắc bệnh teo cơ, bệnh này có khả năng sẽ di truyền. Cho dù cô ta đã chữa khỏi bệnh, nhưng ai có thể chắc rằng con cháu cô ta sẽ không bị bệnh?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà ông nội không chấp nhận cô ta sao?
Nếu ông nội nhất quyết không cho cô và Nguyễn Thiên Lăng ly hôn, Nhan Duyệt sẽ không thể nào được gả vào Nguyễn gia.
Chẳng trách ông nội nói... Nhan Duyệt không hợp với Nguyễn Thiên Lăng, không hợp với Nguyễn gia.
Nguyễn gia không phải là gia đình bình thường, người phụ nữ được cưới về cho dù không có gia thế lớn mạnh, cũng phải có một cơ thể khỏe mạnh.