“Anh…” - Giang Vũ Phi xấu hổ đỏ mặt, bây giờ không biết có bao nhiêu người làm đang nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người.
Anh nói như vậy phải chăng muốn cô không thể làm người?
Con mắt anh như nhìn thấu tâm can cô, khóe mắt của anh nheo lại thành một đường cong mỉa mai: “Thế nào, sợ mất mặt? Hóa ra cô cũng sợ mất mặt. Hôm qua cô còn như vậy, tôi còn tưởng cô không cần mặt mũi chứ!”
Mặt Giang Vũ Phi ửng hồng như có lửa đốt, anh vô tình với cô như vậy không phải chỉ một lần.
Cô mím chặt môi, đè nén cảm xúc xấu hổ và giận dữ, cười nhạt phản kích anh: “Tùy anh nói thế nào cũng được, dù sao trong mắt anh, người vô liêm sỉ chỉ một mình tôi!”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nặng nề.
Cô đang nói anh và Nhan Duyệt cũng là những người không biết xấu hổ?
Được lắm, cô dám nói bọn họ không biết xấu hổ.
Anh đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo mạnh, đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, toàn thân tỏa ra một luồng khí khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
“Giang Vũ Phi, xem ra cô còn chưa ý thức được hành vi của cô ngày hôm qua nghiêm trọng đến mức nào! Nếu tôi không ngăn chặn được mấy video đó, ngăn chặn miệng lưỡi một số người. Chuyện phát sinh ngày hôm qua, mọi người đều sẽ biết.”
“Biết thì làm sao, ngày hôm qua hai người còn như vậy, căn bản là vì hai người chẳng cần để ý ánh mắt và miệng lưỡi của người khác.”
Nếu như thật sự biết xấu hổ, thì sẽ không bao giờ diễn trò ân ái trước mặt cô.
Đã xem cô như người chết rồi sao, cho rằng cô không yêu anh thì có thể mặc mọi chuyện anh làm được ư?
Đừng hòng!
Bọn họ đừng hòng bắt nạt cô không cần kiêng dè gì. Cô lại muốn cho họ biết, cô cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy!
Giang Vũ Phi trừng mắt giận dữ, nhìn anh không chút kiêng dè. Giờ phút này, cô giống như một con thỏ bị dồn vào đường cùng vậy, giống như có thể xông ra cắn người.
Nhưng một chút uy lực này của cô, ở trong mắt Nguyễn Thiên Lăng cũng chỉ như một chú hổ giấy, căn bản là anh không thèm chấp.
Anh ta hơi cong môi, ánh mắt càng toát ra vẻ đen tối: “Đúng là người phụ nữ không biết điều, cô tưởng chuyện đó truyền ra ngoài tôi sẽ sợ mất mặt sao? Tôi dám làm thì không sợ bị người khác biết!
Nhưng bị người chụp trộm đưa lên mạng lại là chuyện khác! Cô đã từng nghĩ đến hậu quả chưa, Nguyễn thị có thể chịu ảnh hưởng lớn vì việc làm của cô. Kinh doanh bị tổn thất, cô bồi thường được không?
Cô cho rằng hướng búa rìu dư luận vào tôi và Nhan Duyệt, thì cô sẽ bình yên sao? Cô làm loạn như vậy, về sau đừng có mơ tưởng được sống yên ổn ở thành phố A.
Trừ khi cô không sợ lúc ra ngoài đường lúc nào cũng có đám phóng viên theo dõi, rồi một số đám xấu xa sẽ có ý định bắt cóc cô để vơ vét tài sản của tôi!
Nếu cô không sợ những điều này thì tôi chỉ có thể nói cô biết, đầu óc cô thật sự ngu ngốc đến tột độ.”
Nguyễn Thiên Lăng tức giận hất tay cô ra, Giang Vũ Phi lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.
Cô hơi khom lưng, mái tóc dài chưa từng nhuộm lần này lòa xòa rớt xuống từ hai bên, che đi đôi mắt đã rơm rớm của cô.
Giang Vũ Phi chính là con người có tấm lòng lương thiện, luôn sợ việc thị phi.
Nghe Nguyễn Thiên Lăng phân tích, cô mới phát hiện ra rằng ngày hôm qua cô thật sự đã làm một việc rất ngu xuẩn. Cái sai của cô chính là không nên gây sự với anh trước công chúng.
Nguyễn gia mà gặp chuyện gì thì người bị lên án là cô, không phải bọn họ. Cũng không phải vì cô suy nghĩ cho Nguyễn gia mà cô chỉ không muốn bị mọi người oán hận, không muốn bị tổn thương nhiều thêm nữa.
Bởi anh nói không sai, cô bị chú ý, không chừng đám người xấu xa có thể sẽ đến tìm cô.
Ví dụ như Tất Thế Xương, không phải đã nói nên tất cả sao?