Giang Vũ Phi cười nói tên công ty và chức vị của cô.
Bà Nguyễn khẽ nhíu mày, đáy mắt không giấu nổi những tia xem thường.
"Cũng chưa nghe nói đến công ty này... Con nhanh nghỉ việc đi, làm kế toán nhỏ nhoi thì có thể có tiền đồ gì."
Giang Vũ Phi không thể từ bỏ công việc này.
Cô cười nói lảng sang chuyện khác: "Mẹ, mọi người ăn cơm tối chưa?"
"Đã ăn lâu rồi, chờ con về ăn chắc mọi người đều đói bụng."
"Là con không đúng, quên nói với chú Trung một tiếng là con có thể sẽ về trễ. Mẹ, về sau con sẽ về rất trễ, mọi người không cần chờ con ăn cơm tối."
Giang Vũ Phi vẫn mỉm cười, giống như mặc kệ ai nói cô như thế nào, cô cũng sẽ không quan tâm.
Bà Nguyễn thấy cô như vậy, cũng không muốn tiếp tục làm khó dễ cô.
"Mau chóng đi ăn cơm đi, đồ ăn vẫn được hâm nóng cho con đó."
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Giang Vũ Phi càng thêm tươi đẹp: "Cảm ơn mẹ."
Cô đi vào phòng bếp, loáng thoáng còn có thể nghe thấy giọng nói của Nhan Duyệt.
"Bác gái, nhà Hứa Mạn mua một tòa biệt thự năm mươi triệu, cô ấy mời chúng ta đêm nay qua đó ăn BBQ, bác đi cùng chúng cháu đi."
"Bác lớn tuổi rồi, nếu đi ngược lại làm phiền những người trẻ tuổi các cháu. Cháu và Thiên Lăng cùng đi đi, chơi thoải mái, chơi vui vẻ một chút."
"Có cần mời Vũ Phi đi hay không?"
"Các cháu tổ chức tiệc tụ họp nhỏ, mời nó đi làm cái gì, nó cũng không quen những người khác..."
Giang Vũ Phi ngồi ở trước bàn ăn trong phòng bếp, yên lặng ăn cơm. Cô dự định ăn cơm xong liền tắm rửa, sau đó lên mạng bổ sung một số kiến thức cho công việc, tiếp theo chính là đi ngủ.
Nghĩ đến ngày mai lại có thể đến công ty làm, cô cũng rất có tinh thần, cũng tràn ngập sự hăng hái.
Đi làm kỳ thực rất tốt, không cần phải luôn đối mặt với người mình không muốn đối mặt, có thể tạm thời ném những phiền não sang một bên, khiến cho tâm hồn được thả lỏng.
Sớm biết đi làm sẽ có công hiệu như vậy, cô đã đi làm sớm một chút rồi.
Giang Vũ Phi ăn một chén cơm rồi không ăn nữa. Lúc cô đang rửa chén, lại nghe giọng nói của Nhan Duyệt.
"Bác gái, chúng cháu đi, tạm biệt."
"Đi đi, chơi vui vẻ một chút." Bà Nguyễn cười đáp lại cô ta.
Không biết vì sao, Giang Vũ Phi có cảm giác rất buồn cười.
Cô hiểu người con dâu trong lòng mẹ chồng là Nhan Duyệt, nhưng bà mặc kệ cho Nhan Duyệt và Nguyễn Thiên Lăng ở bên như vậy, không sợ bọn họ gây ra tai tiếng gì sao?
Hay là nói, bà biết cô và Nguyễn Thiên Lăng nhất định sẽ ly hôn, cho nên đang chuẩn bị trước?
Lắc đầu cười cười, cô rửa chén và đôi đũa xong rồi xếp lại kệ, sau đó liền đi lên lầu làm việc của mình.
Tối hôm đó, Nguyễn Thiên Lăng chơi đến rất trễ mới trở về. Sau khi anh trở về, Giang Vũ Phi chỉ có một chút cảm giác mơ hồ, lập tức lại ngủ thật say.
6 giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, cô thức dậy đúng giờ, người đàn ông nằm kế bên bực bội mở mắt ra, không vui nói: "Không được đi làm nữa!"
Giang Vũ Phi hơi ngừng động tác lại, tiếp đó vẫn xuống giường đi rửa mặt đánh răng, điềm nhiên như không có việc gì.
Cô ở trong phòng tắm thay quần áo xong đi ra, trang điểm đơn giản, cầm túi xách mở cửa rời đi.
Khi cô đi vào công ty, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới, quản lý lại gọi cô vào văn phòng, kêu cô đi về, không cần đến nữa.
"Vì sao? Là tôi làm gì không tốt sao?" Giang Vũ Phi kinh ngạc hỏi lại.
"Không phải cô làm không tốt, là gần đây tình hình kinh tế của công ty sa sút, dự định giảm biên chế. Mà cô lại là người mới tới, vẫn chưa ký hợp đồng chính thức, cho nên chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với cô."
Cái cớ như vậy, nghe cũng thấy rất giả dối.