Giang Vũ Phi không muốn đi, nhưng cô thật sự muốn ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng, có lẽ Nhan Duyệt có cách hay gì đó thì sao.
Dù sao cô ta cũng rất muốn bọn họ ly hôn.
Thật trùng hợp, nhà hàng mà Nhan Duyệt nói đây chính là nhà hàng Pháp nơi Giang Vũ Phi gặp Tiêu Lang lần đầu tiên.
Cô đến nhà hàng sớm, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Bồi bàn hỏi cô muốn dùng gì, cô lắc đầu, chỉ cần một ly nước.
Đợi mười phút, vẫn thấy Nhan Duyệt không đến, Giang Vũ Phi có chút nghi ngờ hay là cô ta đang đùa giỡn cô.
Lúc này, có hai người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, cách ăn mặc thời trang đi về phía cô.
“Cô chính là Giang Vũ Phi?” Trong đó có một người tóc ngắn hỏi cô.
Hai người phụ nữ mặc trên người toàn hàng hiệu, nhìn khí chất của họ cũng biết không phải là người bình thường.
Giang Vũ Phi không biết bọn họ, cô nghi ngờ gật đầu: “Đúng, là tôi, các cô là ai?”
“Bộp!” Người phụ nữ đó đột nhiên vỗ một cái xuống trước mặt cô, ly nước trên bàn cũng rung lên.
Cô ta đứng hơi nghiêng về phía người cô, đôi mắt cao ngạo nhìn xuống cô khinh miệt.
“Giang Vũ Phi, cô là loại phụ nữ không biết xấu hổ! Nhan Duyệt cũng là người cô có thể sỉ nhục, cô có thể bắt nạt sao? Cô cũng không nhìn lại thân phận của cô đi, cô dựa vào cái gì mà muốn tranh giành Nguyễn đại ca? Người Nguyễn đại ca yêu vẫn luôn là Nhan Duyệt, bọn họ yêu nhau, tại sao cô lại muốn chen ngang, chính là không muốn để cho bọn họ sống tốt?”
“Hứa Mạn, cậu nói với cô ta chuyện này để làm gì. Cô ta chẳng phải là nhìn vào tiền của Nguyễn đại ca, nên mới mặt dày không chịu ly hôn sao. Thật đáng thương cho người phụ nữ vĩ đại như Nhan Duyệt, lúc trước vì không muốn Nguyễn đại ca quá đau lòng mà tự nguyện chọn một mình cô độc chết đi, nhưng không ngờ lòng tốt của cô ấy đã cho người khác cơ hội lợi dụng.” Một người phụ nữ khác lạnh lùng nhìn Giang Vũ Phi, nói bóng gió đầy ý châm chọc.
Người phụ nữ được gọi là Hứa Mạn tới gần Giang Vũ Phi thêm một chút, chỉ tay vào mặt cô: “Họ Giang, cô nhớ kỹ cho tôi, nếu cô còn dám gây khó dễ cho Nhan Duyệt, cẩn thận tôi không khách khí với cô đâu!”
Hung hăng uy hiếp cô xong, hai người phụ nữ quay lưng phách lối bỏ đi, để lại những vị khách khác trong nhà hàng đang nhìn Giang Vũ Phi bằng ánh mắt kỳ dị.
Giang Vũ Phi hít một hơi thật sâu, sắc mặt cô có chút trắng bệch.
Đây chính là mục đính mà Nhan Duyệt hẹn cô ra nói chuyện sao?
Cô chợt nhớ đêm hôm đó Nguyễn Thiên Lăng nói với cô, nếu đắc tội với Nhan gia, sẽ có người trừng phạt cô.
Quả nhiên là như vậy.
Người bảo vệ Nhan Duyệt đúng là cũng rất nhiều.
Trong mắt bọ họ, có phải đều cho rằng chính cô đã phá hoại hạnh phúc của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt hay không? Rõ ràng cô mới là nguời được Nguyễn gia cưới hỏi đường hoàng, nhưng trong mắt người khác, vị trí của cô không kém tiểu tam bao nhiêu.
Giang Vũ Phi hơi hơi cụp mắt, cảm giác trong lòng rất khó chịu, rất ấm ức.
Cô đã rút khỏi trò chơi này, cũng thề sống chết phải ly hôn, nhưng bất kể cô làm như thế nào, bọn họ cũng sẽ chỉ cho rằng cô là người sai…
“Tiếp theo tôi sẽ chơi cho mọi người nghe một bản Bài ca kẻ lang thang, gửi tặng cho một cô gái đang ở trong sự thất vọng, trong đau khổ, trong mê mang, hy vọng sau khi nghe bài hát này, cô ấy có thể vui vẻ hơn một chút.”
Trong nhà hàng trang nhã và đẹp đẽ, bản nhạc êm tai chậm rãi vang lên.
Giang Vũ Phi chuyển mắt nhìn bục piano ở giữa nhà hàng, trước đàn piano tam giác màu trắng, Tiêu Lang vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống, mười ngón tay thuần thục lướt trên phím đàn.
Bản nhạc anh đang đàn, cũng là bản nhạc mà lần đầu tiên gặp anh, cô đã nghe anh đàn. Lúc đó, cô cũng mạnh dạn tới cùng anh hợp tấu piano và violon.