Nói không chừng Nguyễn Thiên Lăng đã bỏ xe lại rời đi rồi.
Giang Vũ Phi vẫn tiếp tục bước lên trước, chẳng hiểu sao, biết anh đi ở phía trước, cô giống như không còn sợ hãi, giống như trong đêm tối, ở trên núi này, có một người bạn đi cùng cô.
Nhưng mà đi không được bao lâu, cô rất không may giẫm lên một con rắn, nó lập tức ngóc đầu dậy, cắn lên bắp chân cô một miếng.
"A…" Giang Vũ Phi sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, người cũng ngay lập tức ngã ngồi dưới đất.
Con rắn kia cũng căng cứng thân thể nhìn chằm chằm cô vài giây, lại từ từ bò đi, cuối cùng biến mất trong bụi cây.
Nhưng cô vẫn không dám cử động dù chỉ một chút, hoảng sợ mở to mắt, khuôn mặt chỉ bằng cỡ bằng bàn tay giờ đây không có một chút huyết sắc.
Kiếp này, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy con rắn thật!
Hơn nữa còn bị rắn cắn!
Giang Vũ Phi máu toàn thân đều đông lại, thậm chí còn quên cả hít thở.
Cho đến khi trên bắp chân truyền đến cơn đau đớn mới kéo thần trí cô trở về. Cô đột nhiên bừng tỉnh, vội vén ống quần lên, đã nhìn thấy trên bắp chân trắng nõn có hai dấu răng đỏ đỏ.
Rắn này liệu có độc hay không đây?
Giang Vũ Phi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, sụp đổ.
Cô đưa hai tay bụm mặt, khóc đến không thành tiếng.
Khi Nguyễn Thiên Lăng đuổi đến nơi đã nhìn thấy cô ngồi dưới đất, hai bàn chân trần, ống quần ở một bên cũng vén lên đến bắp chân, dáng vẻ chật vật đang bụm mặt khóc thút thít.
Người đàn ông mi tâm hơi nhíu, cô quả đúng là trốn ở phía sau!
Anh vẫn còn có chút tức giận với cô, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ cô chật vật không chịu nổi, cơn giận trong lòng lại càng lớn hơn.
"Cô khóc cái gì!" Anh tiến lên nắm lấy cánh tay cô, một tay kéo cô đứng dậy.
Người phụ nữ chết tiệt này, ai bảo cô chạy lung tung. Bây giờ khóc cái gì mà khóc, không phải cô rất có bản lĩnh ư, không phải lá gan cô rất lớn sao?
Hiện tại sao lại khóc? Có bản lĩnh thì cô đừng khóc!
Giang Vũ Phi kinh ngạc bỏ bàn tay xuống, nhìn thấy người đàn ông giận dữ đằng đằng sát khí, thế nhưng cũng không sợ hãi một chút nào.
Cô sợ hãi đau đớn chớp chớp mắt, lại rơi xuống một hàng nước mắt.
"Tê…" Chỗ bị cắn trên bắp chân lại đau, đôi lông mày thanh tú của Giang Vũ Phi nhíu lại, người nghiêng ngả ngã lên người Nguyễn Thiên Lăng.
Người đàn ông cũng chú ý thấy cô có gì đó không bình thường, anh ngồi xổm xuống, nhìn thấy dấu vết rắn cắn trên bắp chân cô.
Chỗ bị rắn cắn đã biến thành màu xanh, so với làn da trắng nõn xung quanh, hiển nhiên vết thương rất nghiêm trọng.
Nguyễn Thiên Lăng mi tâm hơi nhíu, anh không nói hai lời, bế ngang người cô, đi về phía chiếc xe.
Mở cửa xe, anh đặt cô ngồi xuống, lại lấy khăn mặt buộc chặt bắp chân cô, sau đó dùng sức nặn máu trên miệng vết thương.
Lực tay anh rất lớn, Giang Vũ Phi đau đến mức hai tay nắm chặt, trên trán rịn ra từng lớp mồ hôi lạnh.
Nhưng mà vết thương quá nhỏ, máu căn bản là ứ đọng không thể nặn ra được.
Người đàn ông lấy một con dao gấp Thụy Sĩ từ trong xe, định rạch một chỗ trên chân cô.
"Đừng!" Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén trắng toát, Giang Vũ Phi rất sợ hãi.
"Đừng!" Cô ra sức lắc đầu, hai chân co chặt lại. Cô sợ đau, đến tiêm còn sợ, chứ nói gì là động dao trên thân thể.
Nguyễn Thiên Lăng tức giận kéo mắt cá chân cô lại, lại nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ phủ đầy trên lòng bàn chân nhem nhuốc.
Cơn giận trong lòng anh vẫn luôn không tiêu tan, giờ phút này lại nhìn thấy những vết thương khác nữa, cuối cũng anh cũng không nhịn được nữa trách mắng: "Ai bảo cô chạy nhanh như thế làm gì, đáng đời cô bị như vậy!"
"Bỏ đi, tôi không cần anh quan tâm!" Giang Vũ Phi lập tức phản kích anh, cô quật cường trợn trừng mắt, tuyệt không để cho anh có cơ hội chế nhạo cô.
Móa, anh có lòng tốt cứu cô, vậy mà cô lại không lĩnh tình!