Cô nhất định phải ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng, cho nên không thể có con với anh. Nhưng nếu thật sự có con, cô lại không nỡ bỏ nó.
Cô đã mất đi một đứa con, cô không thể lại mất đứa thứ hai.
Tâm trạng Giang Vũ Phi rơi vào trạng thái vướng mắc, lộn xộn chưa từng có. Con ơi, tuyệt đối đừng có đến nhé.
Xe đến bệnh viện, Nguyễn Thiên Lăng nắm tay cô đi vào, mỗi bước đi của Giang Vũ Phi đều mang theo tâm trạng nặng nề, chỉ muốn vùng ra khỏi tay anh, quay người bỏ chạy.
Hình như cảm giác được suy nghĩ của cô, anh nắm chặt tay cô, không cho cô có cơ hội bỏ trốn.
Lấy số xong, anh đưa cô ra khu nghỉ ngơi để đợi tới lượt. Cái ghế lạnh buốt làm cơ thể cô lại bắt đầu hơi run rẩy.
Những người phụ nữ xung quanh đều đến khám, có người bụng chửa to tướng, cũng có người phụ nữ trẻ tuổi thấp thỏm bất an.
Giang Vũ Phi cũng giống như một số người ở đây, tâm trạng rối bời.
Thật sự thì không phải người phụ nữ nào cũng mong chờ có con, ví dụ như một số người trong đám người kia, lại ví dụ như cô…
“Số 23, Tống Hiểu Đồng.” Trong loa báo phát ra thông báo của y tá, người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Giang Vũ Phi đứng lên, ngập ngừng bước vào.
Cô ấy nhìn xung quanh, hình như đang tìm kiếm ai đó, có lẽ là chồng hoặc bạn trai. Nhưng không nhìn thấy người muốn tìm, trong mắt cô ấy lộ rõ vẻ thất vọng.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên cạnh Giang Vũ Phi len lén liếc nhìn cô ấy rồi lại thu hồi ánh mắt.
Tống Hiểu Đồng vừa đi vào khám thì có một người đàn ông đẹp trai, mặc áo khoác nỉ màu đen, cao khoảng 1m8 đi tới.
Ánh mắt của anh ta nhìn về vị trí bên cạnh Giang Vũ Phi, chỗ ngồi trống không, không có người anh ta cần tìm.
“Kiểm sát viên Bạch, vợ anh đã đi vào trong rồi.” Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên nói với anh ta.
Bạch Thiệu Minh nhìn về phía anh, có chút ngỡ ngàng, anh ta nhìn thấy Giang Vũ Phi ngồi bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, ánh mắt lóe lên vẻ hiểu biết.
Nguyễn Thiên Lăng cong khóe miệng “Còn chưa biết.”“Nguyễn thiếu phu nhân có tin vui sao?” Anh ta cười hỏi.
“Nếu có, thì tôi xin chúc mừng hai người.”
Nguyễn Thiên Lăng thoáng mỉm cười, cũng không hề hỏi lại xem có phải vợ anh ta cũng mang thai hay không. Anh và Bạch gia không phải thực sự thân thiết, chuyện của Bạch gia anh biết rõ, cho nên có một số thứ không nên hỏi.
Giang Vũ Phi không có tâm trạng quan tâm đến cuộc đối thoại của họ, tự chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, tâm tư phiền muộn.
Một lát sau, Tống Hiểu Đồng đi ra từ phòng khám của bác sỹ, gương mặt ửng hồng, mắt ánh lên sự vui sướng.
Bạch Thiệu Minh liếc nhìn cô ấy, chuyển ánh mắt sang phía Nguyễn Thiên Lăng nói: “Chúng tôi đi trước, lần sau có dịp sẽ uống chén rượu với anh.”
“Không thành vấn đề.” Nguyễn Thiên Lăng không hỏi han kết quả khám bệnh của Tống Hiểu Đồng, Giang Vũ Phi thì lại bỗng thấy rất hiếu kỳ.
Nhìn dáng vẻ của Tống Hiểu Đồng chắc là có thai rồi.
Cô nhớ rõ kiếp sống trước, cô đi khám biết rằng mình có thai, cũng vừa lo lắng lại vừa hưng phấn giống cô ấy. Cho dù cô gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng ánh mắt vẫn tiết lộ thần sắc mừng rỡ của người lần đầu làm mẹ.
Giang Vũ Phi vui thay cho Tống Hiểu Đồng, người phụ nữ được làm mẹ, đều đáng được chúc phúc.
Sau khi Bạch Thiệu Minh đưa Tống Hiểu Đồng rời đi, Giang Vũ Phi cũng đứng lên: “Tôi muốn đi toilet.”
Cô rất lo lắng, càng gần lúc khám, cô càng sợ hãi.
Con à, con tuyệt đối đừng có đến, nhất định đừng có đến.
Giang Vũ Phi mang một bầu tâm sự đi đến thì đúng lúc gặp Bạch Thiệu Minh và Tống Hiểu Đồng đứng cạnh nhau ở lan can.