Đầu cô ta mê mang một hồi, vội vịn vào xe, người mới đứng vững.
Cô ta không tin Nguyễn Thiên Lăng thay lòng đôi dạ với cô ta.
Anh rất thích phụ nữ như cô ta, điểm này cô ta vô cùng chắc chắn. Nhất định là Giang Vũ Phi quyến rũ anh, chắc chắn vậy!
Nhan Duyệt lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi Nguyễn Thiên Lăng.
“Lăng, anh đang ở đâu, bây giờ em đang không thoải mái, anh tới đây một chút…”
Đúng lúc Nguyễn Thiên Lăng lái xe ra ngoài, lúc anh nhận điện thoại thì nhìn thấy Nhan Duyệt dừng xe ở ven đường.
Anh ấn còi bíp bíp, Nhan Duyệt quay người nhìn thấy anh, thân thể mềm nhũn, người lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Duyệt Duyệt!” Anh vội dừng xe lại, lòng như lửa đốt chạy đến.
Ôm lấy thân thể gầy gò của cô ta, lo lắng vỗ nhẹ vào mặt cô ta: “Duyệt Duyệt, em làm sao thế? Em đừng dọa anh, em sao thế?”
Nhan Duyệt nắm lấy cổ áo anh, nước mắt chảy, ấm ức hỏi anh: “Lăng, có phải anh thay lòng đổi dạ không? Không phải anh yêu em sao?”
Nguyễn Thiên Lăng hiếm khi nhìn thấy bộ dạng thương tâm khổ sở này của Nhan Duyệt, cô ta luôn cao ngạo, giống như một nàng công chúa, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, khiến tất cả mọi người di chuyển xung quanh cô ta.
Cô ta rất ít khi khóc, bởi vì trên thế giới này, thật sự có rất ít chuyện đáng để cô ta thương tâm đau khổ.
Thế nhưng cô ta lại bi thương vì anh, rơi lệ vì anh, đơn giản là vì cô ta rất yêu anh, giống như anh yêu cô ta vậy.
Cũng như vậy, Nguyễn Thiên Lăng sẽ chỉ cảm thấy đau lòng vì một người phụ nữ là cô ta.
“Vì sao lại nói vậy? Anh không có thay đổi, anh vẫn yêu em.” Anh ôm chặt thân thể cô ta, nhẹ nhàng hôn môi lên gò má của cô ta.
“Em vừa gặp Giang Vũ Phi, cô ta nói với em là cô ta mang thai con của anh, cô ta còn nói rằng anh rất xúc động khi biết tin cô ta mang thai. Lăng, anh làm cho cô ta mang thai thật sao?” Nhan Duyệt chán nản, thương tâm hỏi anh.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hiện lên một chút lạnh lùng ác liệt.
“Vâng.” Nhan Duyệt gật đầu.“Cô ta nói với em như vậy?”
Mặc dù Giang Vũ Phi không nói rõ là ý gì, nhưng lời cô nói đại khái chính là ý này.
Nguyễn Thiên Lăng lau hai hàng nước mắt trên mặt cô ta, nhẹ nhàng nói: “Cô ta không mang thai, em bị cô ta gạt rồi. Em yên tâm… sau này anh sẽ không để cô ta mang thai…”
Vì người thừa kế, anh đã nuông chiều bản thân một lần, nhưng anh cũng chỉ nuông chiều một lần đó.
Nếu chuyện đã không thể thành công, anh sẽ không thử lại lần thứ hai, cho nên anh sẽ không cho Giang Vũ Phi có cơ hội mang thai con của anh thêm một lần nào nữa.
Giang Vũ Phi không đi dạo bên ngoài nữa, cô lên xe về thẳng nhà.
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô không nghe máy, lập tức tắt đi, điện thoại lại reo thêm lần nữa, cô dứt khoát tắt máy, làm cho Nguyễn Thiên Lăng tức giận hận không thể bóp chết cô.
Về đến nhà, cô không thèm để ý đến lời chào hỏi của người làm, bước đi thật nhanh lên lầu, lấy túi hành lý ra, bỏ hết tất cả quần áo vào, sau đó xách hành lý xuống lầu.
“Vũ Phi, cháu định làm gì đây?” Được tin người làm báo, Nguyễn An Quốc lập tức chạy đến, thấy cô xách theo hành lý, ông khẽ nhíu mày lo lắng hỏi cô.
“Ông nội, cháu và Nguyễn Thiên Lăng không có cách nào để làm vợ chồng nữa. Cháu biết ông đối với cháu rất tốt, xem cháu như cháu gái của ông, thế nhưng e là cháu phải phụ lòng tốt của ông. Ông nội, ông hãy đồng ý với chúng cháu đi, lần này cháu thật sự không thể không ly hôn với anh ta!”
Cô cúi người thật thấp với ông, xách theo hành lý rời đi mà không quay đầu.
Ông lão nhìn theo bóng lưng cô đi xa, muốn gọi cô lại, nhưng lại không nói nên lời. Trong mắt ông ánh lên một vẻ đau buồn, cơ thể già nua dường như không chịu nổi một cú đả kích như vậy, hơi lảo đảo.