“Anh đủ chưa? Tôi tự biết tắm, đi ra!” - Giang Vũ Phi nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, chỉ sợ anh ta làm bậy.
Trên môi Nguyễn Thiên Lăng nở nụ cười nhẹ, đôi mắt u tối.
Anh kéo người cô lại gần, ánh mắt hai người một trên một dưới, một sâu lắng, một đầy vẻ xấu hổ không thể che đậy.
Người đàn ông không nói gì, nụ cười trên khóe môi dần dần biến mất, màu sắc trong đôi mắt như bình mực bị đổ, nhanh chóng loang ra.
Tay anh ôm chặt lấy eo cô, từ từ siết chặt, Giang Vũ Phi đột nhiên không thể động đậy, như thể đôi mắt anh biết điểm huyệt vậy.
Xưa nay cô chưa bao giờ thấy một Nguyễn Thiên Lăng như vậy.
Trong ấn tượng của cô, anh ta lạnh lùng vô tình, ngày thường không thèm nhìn cô lấy một cái.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng của hôm này thật lạ, ánh mắt anh ta cũng thật lạ, khiến người khác hoảng loạn và sợ hãi.
Giang Vũ Phi không hiểu nổi, tại sao sau khi cô tái sinh, anh ta cũng theo đó mà thay đổi.
Cô rất lo lắng, người thay đổi, một số sự việc cũng theo đó mà thay đổi…
Nhưng cho dù anh ta có thay đổi như thế nào, cô cũng sẽ không động lòng với anh ta.
Giang Vũ Phi đã từng yêu anh ta sâu đậm, nhưng tình yêu đó đã chết rồi, mãi mãi tan biến rồi.
Cuộc đời này, sẽ không ai có thể làm tổn thương cô được nữa!
Sự hoảng sợ, chán ghét và lạnh nhạt trong đáy mắt cô đã bị Nguyễn Thiên Lăng thu hết vào đáy mắt anh.
Anh giữ chặt cằm của cô, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô: “Giang Vũ Phi, cô nói đi... cô đang nghĩ gì vậy?”
Tâm tư của người phụ nữ này càng ngày càng vượt qua sức tượng tưởng của anh, anh có cảm giác như dần dần anh không còn phương pháp nào để điều khiển cô nữa.
Ánh mắt Giang Vũ Phi trong nháy mắt trở lại bình thản, cô đặt tay lên lồng ngực anh, đột nhiên đẩy mạnh một cái, người nhanh chóng nhảy từ bồn tắm ra ngoài.
“Tôi đang nghĩ... hay là tối nay tôi không tắm nữa!” - Nói xong, cô đi như chạy ra khỏi phòng tắm, không kịp nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của anh.
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không đứng dậy đuổi theo.
Anh không còn tâm trạng làm chuyện đó nữa, trong đầu anh, toàn là ánh mắt Giang Vũ Phi nhìn anh lúc nãy.
Chán ghét và lạnh lùng…
Anh không nhìn lầm chứ, trong đôi mắt đã từng đầy ắp yêu thương và ngưỡng mộ, lại xuất hiện sự chán ghét và lạnh lùng sao.
Nguyễn Thiên Lăng không thể hiểu rốt cuộc anh đã làm gì khiến cô phải ghét anh như vậy.
Nếu như chỉ vì anh có nuôi người phụ nữ khác bên ngoài thì không thể nào. Từ lúc hai người làm đám cưới, đáng lẽ cô đã rõ phụ nữ xung quanh anh không chỉ mình cô.
Hơn nữa, cô yêu anh như vậy, cứ cho là gây tổn thương cho cô thì cô cũng phải có biểu hiện đau lòng buồn khổ chứ.
Nhưng biểu hiện của cô, từ yêu mến chuyển thẳng qua lạnh lùng, hoàn toàn không có quá trình đau khổ.
Nguyễn Thiên Lăng sống chết cũng nghĩ không thông, thực ra chuyện gì đã xảy ra với Giang Vũ Phi.
Hình như sau ngày bị bệnh, tất cả đều thay đổi.
Tất cả những gì bất thường đều có nguyên nhân, anh không phân tích được nguyên nhân, cách giải thích duy nhất đó là cô đang chơi trò mèo vờn chuột.
Hơ!
Người đàn ông nhếch môi để lộ nụ cười đắc ý: "Giang Vũ Phi, tôi rất muốn xem thực ra cô đang đóng vở kịch gì?"
---
Bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi của La Nhu Vân - thiên kim của chủ tịch La thị được tổ chức ở khách sạn lớn nhất của thành phố A.
Giang Vũ Phi mặc bộ đầm dạ hội mà Nguyễn Thiên Lăng cho người mang đến, đeo trang sức ngọc trai và đá quý, trang điểm một lớp nhẹ tinh tế, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Nguyễn Thiên Lăng ở dưới nhà chờ cô, nhìn thấy cô ăn vận lộng lẫy, ánh mắt anh sáng lên một chút.
Ngoại trừ ngày hôn lễ Giang Vũ Phi có trang điểm, đây là lần thứ hai anh thấy cô trang điểm một cách tỉ mỉ cho bản thân mình.
Thế nhưng, ngày kết hôn ấy, Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không cảm thấy cô xinh đẹp.